Tuần Trăng Mật Bất Đắc Dĩ
---
Bray kéo vali, bước nhanh đến quầy lễ tân mà không ngoái lại nhìn Andree, người vẫn còn đang loay hoay với chiếc ba lô của mình. Họ vừa đặt chân đến một khu nghỉ dưỡng sang trọng bên bờ biển, nơi được chính phủ tài trợ để "hàn gắn" những mối quan hệ sắp tan vỡ.
“Chào mừng quý khách, phòng của hai anh đã được chuẩn bị. Hy vọng anh chị tận hưởng tuần trăng mật đáng nhớ,” nhân viên lễ tân nói, giọng vui vẻ.
Bray khẽ nhếch mép, cầm chìa khóa và bước thẳng.
“Cậu có cần thể hiện thái độ vậy không?” Andree lầm bầm, kéo vali bước theo sau.
“Đừng nói như thể tôi muốn ở đây. Đây là vì cái luật quái quỷ đó, không phải vì tôi cần cậu,” Bray đáp, giọng cứng rắn.
Phòng của họ là một căn suite rộng rãi với một chiếc giường king size. Bray nhanh chóng chia đôi giường bằng cách vứt một cái gối ôm vào giữa. "Ranh giới," cậu nói cụt lủn.
---
Bray thức dậy sớm, ra ngoài ban công ngắm biển, cố gắng tận hưởng chút yên bình hiếm hoi. Cậu không ngờ Andree cũng thức dậy từ sớm, tay cầm hai ly cà phê.
“Cà phê không đường. Vẫn là sở thích của cậu, đúng không?” Andree chìa ly cà phê ra, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt có chút mong đợi.
Bray nhìn Andree chằm chằm vài giây trước khi nhận ly cà phê.
“Cảm ơn,” cậu nói nhỏ, ánh mắt thoáng qua chút bất ngờ.
Hai người im lặng đứng bên nhau, nhìn sóng biển. Dù không nói lời nào, không khí giữa họ có chút thay đổi.
---
Trong một hoạt động dành cho các cặp đôi, cả hai được yêu cầu cùng nhau nấu ăn. Bray thở dài, rõ ràng không hứng thú.
“Cậu biết tôi không giỏi mấy trò này mà,” cậu càu nhàu.
“Thì để tôi làm, cậu chỉ cần giúp thôi,” Andree nhún vai.
Họ bắt đầu làm món pasta đơn giản. Bray lóng ngóng, làm đổ một ít bột mì lên người Andree.
“Cậu cố ý đúng không?” Andree nhướn mày, giả bộ nghiêm túc.
Bray nhếch môi cười nhạt, “Nếu tôi cố ý thì sao?”
Không nhịn được, Andree lấy một ít bột mì trên tay quệt lên mặt Bray.
“Cậu!” Bray phản ứng nhanh, giật lấy túi bột định trả đũa, nhưng Andree đã lùi lại.
Họ đuổi nhau quanh bếp, như hai đứa trẻ. Lần đầu tiên sau bao lâu, cả hai cười vang, quên đi mọi khoảng cách trước đó.
---
Buổi tối hôm đó, sau một ngày dài tham gia các hoạt động, Bray và Andree ngồi trên bãi biển, cùng nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt nước.
“Cậu có bao giờ nghĩ, nếu chúng ta không quá bận rộn thì mọi chuyện sẽ khác không?” Bray lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Andree cầm chai bia, ngập ngừng. “Tôi từng nghĩ, có lẽ chúng ta không hợp nhau. Nhưng giờ tôi nhận ra, vấn đề không phải là hợp hay không, mà là cả hai đã bỏ qua nhau quá nhiều.”
Bray im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài. “Cậu là người đề nghị ly hôn trước. Cậu có biết điều đó làm tôi cảm thấy thế nào không?”
Andree quay sang nhìn Bray, lần đầu tiên ánh mắt anh có chút hối hận. “Tôi nghĩ... nếu tôi rời đi, cậu sẽ thoải mái hơn. Tôi không ngờ điều đó lại khiến cậu đau lòng.”
Bray bật cười nhạt, nhưng không nói thêm gì.
---
Trong một buổi tiệc tối dành cho các cặp đôi, Bray bất ngờ được một người đàn ông khác để ý. Hắn ta khen ngợi Bray, thậm chí còn cố gắng bắt chuyện.
Andree đứng từ xa, không nói gì nhưng ánh mắt tối sầm. Khi người đàn ông đó đưa tay chạm nhẹ vào vai Bray, Andree lập tức bước tới, kéo Bray về phía mình.
“Xin lỗi, cậu ấy không rảnh để nói chuyện,” Andree nói, giọng lạnh tanh.
Bray nhướn mày nhìn Andree khi cả hai bước đi, nhưng không phản đối. Trong lòng cậu thoáng qua một cảm giác lạ lẫm – vừa khó chịu, vừa ấm áp.
---
Khu nghỉ dưỡng tổ chức một buổi lễ nhỏ, nơi các cặp đôi được khuyến khích viết thư tay cho nhau.
Andree ngồi trong phòng, lúng túng cầm bút. Anh nhìn Bray đang ngồi trên ghế đối diện, ánh mắt tập trung vào lá thư của mình.
Sau một lúc, Andree đặt bút xuống và bước tới.
“Bray.”
Bray ngẩng lên, ngạc nhiên khi thấy Andree đang đứng trước mặt.
“Không cần chờ tới ngày mai. Tôi muốn nói với cậu ngay bây giờ.”
Andree hít một hơi thật sâu, ánh mắt chân thành.
“Tôi sai rồi. Sai khi nghĩ rằng rời xa cậu là cách tốt nhất. Tôi đã quá ích kỷ, quá hèn nhát. Tôi không muốn mất cậu, Bray. Không bao giờ.”
Bray nhìn Andree, cảm xúc dâng lên trong lòng. Cậu không nói gì, chỉ bước tới và kéo Andree vào một cái ôm thật chặt.
---
Họ được gọi đến để ký giấy ly hôn. Nhưng khi người đại diện hỏi ý kiến, cả hai chỉ nhìn nhau và cùng lắc đầu.
Bray mỉm cười, lần đầu tiên sau nhiều tháng trời. “Chúng tôi sẽ không ký. Chúng tôi sẽ thử lại lần nữa.”
Andree gật đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
---
Họ rời khỏi khu nghỉ dưỡng, không phải với tư cách hai người xa lạ, mà là hai người đã quyết định bắt đầu lại từ đầu. Trên suốt chuyến xe trở về, cả hai không ngừng trò chuyện, cười đùa – một điều mà họ từng nghĩ đã mất mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro