Chương 4
Chương 4: Nhục nhã
Trương Gia Vỹ nhanh tay lẹ mắt đỡ được Trạch Tiêu Văn, nhìn người trong ngực trán đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, lòng không khỏi mắng một câu phiền phức, kêu người đi gọi thầy thuốc đến khám.
Trạch Tiêu Văn thấy mình đi đến một nơi rất xa, dưới chân là băng mỏng, trên đầu có mưa sao. Đom đóm bay trong không trung tạo nên một khung cảnh huyền ảo, một mùi hương nhàn nhạt theo gió phiêu tán trong đêm. Một đốm sáng bỗng từ dưới băng vọt lên, Trạch Tiêu Văn nheo mắt nhìn, là một con rồng bạc.
Rồng bạc lượn quanh Trạch Tiêu Văn chín vòng, cuối cùng biến mất, chỉ để lại một cành hoa và một cây kiếm. Trạch Tiêu Văn cầm hoa lên ngửi thử, chính là mùi trong không khí ban nãy. Đóa hoa trắng thuần như tỏa sáng trong đêm, đặt cạnh kiếm quý càng tôn lên vẻ diễm lệ.
Lưỡi kiếm sáng như gương, chuôi kiếm đính châu báu, chắc hẳn là vật hiếm. Trạch Tiêu Văn cầm cả hai thứ lên, tia sáng càng chói lọi.
Bên tai rất ồn, có rất nhiều người đang nói chuyện. Trạch Tiêu Văn mệt mỏi mở mắt ra, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt lạnh lẽo của Trương Gia Vỹ.
"Vương gia, Vương phi đã tỉnh rồi. Lão phu sẽ kê cho người vài thang thuốc an thai, đảm bảo cha con bình an."
Bấy giờ có một giọng nói vang lên, Trạch Tiêu Văn nhận ra lão ta, là vị quân y đã chữa bệnh cho y trong khoảng thời gian đến Tô Châu. Lão vừa nói gì đó, an thai gì cơ. Giương cặp mắt mê mang tìm Tử Thu, khàn giọng gọi một tiếng nhưng vẫn không thấy người đâu.
Trương Gia Vỹ lên tiếng: "Đừng tìm nữa, chăm sóc chủ không chu đáo, đã tự đi nhận phạt rồi."
Trạch Tiêu Văn ngồi dậy, một cơn đau từ bụng dưới truyền lên đại não, "Quân y, ta bị sao vậy?"
Lão quân y giật mình, vội vàng thưa: "Vương phi, người không biết rằng mình đã mang thai hay sao?"
Trạch Tiêu Văn cất giọng phản kháng, "Ta làm sao mà mang thai được, ta là nam nhân mà."
"Chuyện này..." Lão quân y hơi ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn Trương Gia Vỹ rồi lại cúi đầu xuống.
"Ngươi đi ra ngoài đi." Trương Gia Vỹ cầm đơn thuốc trên tay, đuổi quân y ra ngoài, thong thả ngồi xuống ghế nhìn thẳng vào Trạch Tiêu Văn.
Trạch Tiêu Văn không biết Trương Gia Vỹ định làm gì, hắn nhàn nhã nhấm nháp trà thơm, qua được một lúc hắn mới nói: "Phiền Vương phi viết thêm một phong thư gửi về Đế Đô, thông báo việc chúng ta đã có con nối dòng cho nhạc phụ nhạc mẫu. À, sao có thể quên Hoàng đế Bệ hạ và dì nhỏ được, hai đứa nó cũng nên biết."
"Ngươi đang nói linh tinh gì thế?" Trạch Tiêu Văn bắt đầu thấy lo lắng, thấp thỏm chờ mong Trương Lăng Hách chỉ là đang đùa thôi.
Như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Trạch Tiêu Văn, Trương Gia Vỹ nói: "Ngươi mang thai, là của bản vương."
Trạch Tiêu Văn như chết trân tại chỗ, không dám tin điều mình vừa nghe được, phải mất một lúc mới run môi cãi, "Ngươi nói dối!"
Trương Gia Vỹ thích nhất là nhìn người khác đau khổ, hắn giễu cợt: "Vậy ngươi cứ chờ dăm ba tháng nữa là biết."
Trương Gia Vỹ không ở lại quá lâu, buổi trưa hắn có trở về dùng bữa. Trạch Tiêu Văn nhìn một bàn toàn thịt cá, mùi vị tanh tưởi xộc vào mũi, bụng dạ nhộn nhạo không ngừng. Trương Gia Vỹ như nhận ra sự khác thường này, cười nhẹ gắp một miếng cá cho Trạch Tiêu Văn.
Trạch Tiêu Văn cầm bát tránh, nhỏ giọng nói: "Vương gia, ta không muốn ăn cái này."
Trương Gia Vỹ nhướng mày, có vẻ tâm trạng của hắn rất tốt, "Ồ, vậy Văn Văn cho ta hỏi, ngươi muốn ăn gì?"
"Thịt chua ngọt." Trạch Tiêu Văn dĩ nhiên nhận ra khẩu vị của bản thân y thay đổi rồi, từ cái gì cũng ăn biến thành kén ăn, bình thường cũng ngủ nhiều, lại hay mệt mỏi, mới đọc được ba bốn trang sách đã gà gật.
Tử Thu chịu phạt bị thương nên chưa thể trở về, Trương Gia Vỹ tìm cho Trạch Tiêu Văn một ma ma lớn tuổi họ Thôi. Thôi ma ma tính tình cẩn thận, đi ba bước cũng sợ Trạch Tiêu Văn ngã, ăn uống lại khỏi phải nói, món gì cũng phải qua kiểm tra.
Thôi ma ma đứng bên cạnh nghe vậy bèn nói, "Vương phi, người ăn một miếng cá đi."
Trạch Tiêu Văn cau mày, che miệng, "Tanh lắm."
Trương Gia Vỹ vẫn gắp cá cho Trạch Tiêu Văn, cười lạnh: "Không ăn thì không còn cửa gặp Tử Thu nữa."
Trạch Tiêu Văn nhịn, cắn răng nuốt miếng cá xuống.
Ăn trưa xong vẫn phải uống thuốc, tuy không còn đáng sợ như loại thuốc lần trước nhưng vẫn đắng đến kinh hồn. Trạch Tiêu Văn uống xong bát thuốc như mất nửa cái mạng, hồn phách không biết đã bay đến nơi nào, vô lực ngồi trên giường.
Ngoài vườn có một bụi chuối, tàu lá chuối xanh biếc vươn mình vào trong phòng. Mấy hôm trước Tử Thu đã gạt nó ra ngoài, nhưng tàu lá chuối này rất kiên cường, một lúc sau lại hiên ngang xuất hiện trong phòng.
Trạch Tiêu Văn viết xong thư dưới sự giám sát của Trương Gia Vỹ, câu từ đều là hắn sắp xếp. Trạch Tiêu Văn run rẩy mài mực, mực đen bắn lem luốc ra ngoài. Trương Gia Vỹ thấy phiền phức, giành thỏi mực về tay mình, tự tay mài mực cho Trạch Tiêu Văn.
Gió thu man mát mang theo hương hoa thổi qua tóc mai Trạch Tiêu Văn, giờ phút này Trương Gia Vỹ như biến thành người khác, không còn vẻ hung lệ như ngày thường. Trạch Tiêu Văn cầm bút lên, từ từ viết từng nét. Nghĩ đến Trương Lăng Hách, không biết lúc nhận được thư hắn sẽ cảm thấy thế nào, tốt nhất đừng buồn, hãy cứ như bình thường thôi, để y bớt cảm giác tội lỗi.
Trạch Tiêu Văn viết xong thư thì hai mắt cũng đã nhòe nhoẹt, không dám ngẩng đầu sợ Trương Gia Vỹ biết. Hắn bỏ thư vào phong mang ra ngoài sai người dùng tốc độ nhanh nhất gửi về Đế Đô, quay về đã thấy Trạch Tiêu Văn nằm ngục trên án thư. Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống, thấm ướt một vòng tròn nhỏ trên giấy tuyên thượng hạng. Ngay cả khóc cũng không dám khóc ra tiếng, nén chặt tiếng nức nở vào trong lòng, chỉ có bờ vai là hơi run rẩy.
Đang khóc cũng có thể ngủ, lúc Trạch Tiêu Văn mở mắt ra đã thấy mình đang nằm trên giường. Đưa tay xoa hai mắt sưng húp, xuống giường xỏ giày vào rồi đi tìm Tử Thu. Trạch Tiêu Văn không biết Tử Thu ở đâu, bình thường cô nàng luôn kè kè bên cạnh y, như một con chim sẻ, hôm nay vắng lại thấy buồn.
Bất tri bất giác đã quen với cuộc sống ở chốn này, quen với Trương Gia Vỹ sáng đi tối về, quen với Tử Thu ríu ra ríu rít, quen với Tần Du ngốc nghếch cười hề hề.
Cuộc sống của Trạch Tiêu Văn êm đềm đến tẻ nhạt, sự xuất hiện của Trương Gia Vỹ như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng làm thay đổi cả cuộc đời y. Không hận cũng chẳng yêu, coi nhau như không khí mà qua ngày, sau này sẽ luôn như vậy hay sao.
Trạch Hiểu Văn buồn chán xếp cờ, bộ cờ ngọc này là Trương Lăng Hách sai người mang cho nàng, nói là của sứ thần nước nào đó tặng. Ngoài trời mưa phùn lâm râm làm tâm trạng cũng chùng xuống, Trương Lăng Hách vừa nạp công chúa Bắc Vực làm Quý phi, nàng ta hống hách quen thói, mới vào cung được ba ngày đã đến Phượng Dương Điện thị uy mấy lần.
Trạch Hiểu Văn không phải kiểu người nhu nhược gì cho cam, tuy rằng hơi ngây thơ nhưng cũng từng một thời làm bá vương ở học viện đương nhiên sẽ cho Quý phi một bài học. Khẽ gạt chân một cái, là do Quý phi thể chất yếu ớt nên mới ngã xuống ao, không hề liên quan đến Hoàng Hậu. Trạch Hiểu Văn đứng chống nạnh trên bờ nhìn xuống, một đám người bì bõm như vịt, cảnh tượng vừa hoảng loạn vừa buồn cười.
A Nạp Lan Tề tức tối gào lên, không màng thể thống chỉ thẳng vào mặt Hoàng Hậu, "Hoàng Hậu, ngươi đừng tưởng Bệ hạ chiều ngươi thì ngươi muốn làm gì thì làm."
Trạch Hiểu Văn thong thả vén váy ngồi xổm xuống, nhìn nàng ta bằng ánh mắt đầy giễu cợt, "Ồ, vậy thì làm sao?"
A Nạp Lan Tề được người hầu cứu lên bờ, váy vóc hoa lệ ướt đẫm, bộ dạng thảm hại không nỡ nhìn. Nàng ta thở hồng hộc, nhìn Trạch Hiểu Văn đầy đề phòng, uất nghẹn không có chỗ trút chỉ có thể dùng khổ nhục kế đi tìm Trương Lăng Hách.
Trạch Hiểu Văn thong dong khác một trời một vực với A Nạp Lan Tề đang khóc lóc thảm thương. Trương Lăng Hách mệt mỏi đỡ trán, mấy hôm nay A Nạp Lan Tề luôn tìm Trạch Hiểu Văn kiếm chuyện, hắn vẫn luôn biết. Nhưng ngại thân phận của nàng ta cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mặc nàng ta làm càn.
"Hoàng Hậu, những gì Quý phi nói có phải là sự thật không?"
Trạch Hiểu Văn giống Trạch Tiêu Văn đến tám phần, dù là vẻ ngoài hay tính cách. Lúc này nàng chỉ mỉm cười nhẹ một cái, lắc đầu bảo không, chả đúng gì cả.
A Nạp Lan Tề quay người nhìn thẳng vào Trạch Hiểu Văn gào lên, "Hoàng Hậu, người là chủ của hậu cung, nhưng ngôn hành của người có giống một quốc mẫu nên làm không?"
Trạch Hiểu Văn nghiêng đầu, đáp: "Là ngươi không biết lễ nghi, ăn nói hàm hồ. Ta chỉ đi lướt qua ngươi, ngươi lại tự mình ngã xuống nước."
Trạch Hiểu Văn không nói dối, vốn định quàng chân A Nạp Lan Tề nhưng nàng ta lại tự ngã trước, Trạch Hiểu Văn chỉ biết khinh bỉ trong lòng, đúng là ngu ngốc.
Trương Lăng Hách nghe vậy cũng hiểu cớ sự mấy phần, hắn phất tay, "Quý phi cấm túc một tháng, Hoàng Hậu ở lại trẫm có chuyện muốn nói."
A Nạp Lan Tề gào khóc, Trạch Hiểu Văn nói với nàng ta đừng khóc to như vậy, điếc tai chết đi được. Công chúa cao quý khóc lóc kêu oan, không chịu đi về. Lúc này Lão công công chạy từ bên ngoài vào, bẩm báo có thư từ Tô Châu. Trương Lăng Hách lẫn Trạch Hiểu văn nghe vậy thì kinh ngạc, lập tức truyền người đưa thư vào.
Người đưa thư là thuộc hạ của Trương Gia Vỹ, Trương Lăng Hách nhìn thấy gã thì thất vọng hẳn. Trạch Hiểu Văn cho người lui, cẩn thận xé phong thư ra.
Trong phong thư có hai bức, một bông dạ lan hương rơi ra. Trạch Hiểu Văn nhớ ra Trạch Tiêu Văn từng nói hoa dạ lan hương chỉ nở vào ban đêm, y cho hoa vào thư chắc chắn có ý đồ.
"Quý phi, ngươi đi về được rồi. Muốn khóc thì về Lâu Ngọc Điện của ngươi mà khóc." Trạch Hiểu Văn cứ cảm thấy hai bức thư này là lạ, không tiện xem trước mặt người ngoài.
A Nạp Lan Tề vẫn quỳ ở chỗ cũ, nhất quyết không chịu về. Trạch Hiểu Văn mặc kệ, cùng Trương Lăng Hách xem bức thư đầu tiên. Trạch Tiêu Văn viết y vẫn khỏe mọi người không cần lo lắng, dặn dò Trạch Hiểu Văn phải hiểu chuyện, không được bướng bỉnh.
Trạch Hiểu Văn đọc đến đây chỉ biết bĩu môi nói không.
Bức thứ hai nét chữ không được đều lắm, Trương Lăng Hách biết rõ nét chữ của Trạch Tiêu Văn, hắn vừa nhìn vào đã biết có chuyện. Quả nhiên không sai, nhìn giấy trắng mực đen viết rõ ràng, cả hai không dám tin vào mắt mình.
Hiểu Văn, ca ca rất khỏe, muội không cần lo lắng. Thay ca ca chăm sóc mọi người, làm một vị Hoàng Hậu tốt, giúp hoàng gia khai chi tán diệp.
Nay ca ca mang nặng, thân thể mệt mỏi không thể về Đế Đô thăm mọi người, mong rằng tất cả đều tốt đẹp.
Tiêu Văn kính bút.
Trương Lăng Hách như chết lặng, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phương xa. Trạch Hiểu Văn buồn rầu gấp gọn thư lại, ôn tồn vỗ về Trương Lăng Hách. A Nạp Lan Tề thấy cả hai người coi nàng ta như không khí, biết điều lui xuống, chỉ là thắc mắc đọc thư nhà mà nặng nề vậy sao.
Trạch Hiểu Văn mang thư về, cẩn thận ngắm nghía một phen. Mùi hương trên bức thư thư đầu tiên hơi lạ, mùi hoa đã phai đi không ít làm lộ ra mùi chua nhàn nhạt. Trạch Hiểu Văn ngửi thử, cuối cùng nhận ra là mùi giấm. Nàng thử hơ lá thư trên lửa, quả nhiên lộ ra nét chữ đồng đều.
Tiện tay chỉ bừa một thị nữ, nói không cần nhìn: "Ngươi đi gọi Bệ hạ đến đây. Nói ta có việc quan trọng."
Một lúc sau Trương Lăng Hách đã đến, trên người hắn có mùi rượu, không nồng nhưng cũng không nhạt. Trạch Hiểu Văn đưa thư cho hắn xem, càng xem mày càng cau chặt. Trong thư Trạch Tiêu Văn viết Trương Gia Vỹ đã bắt đầu hành động rồi, hắn ta đã cho người liên lạc với các nước chư hầu có ý định tạo phản, dặn dò Trương Lăng Hách ở trong triều phải cẩn thận với Định Lâm Hầu, Tô Thái Úy, hai kẻ này chính là tai mắt của Trương Gia Vỹ ở trên triều. Nên đề phòng con gái của hai nhà này, thậm chí cả dòng thứ, nếu có thể sử dụng biện pháp mạnh thì cứ dùng, không việc gì phải thương hương tiếc ngọc, bảo vệ mình mới là trên hết.
Trương Lăng Hách xem xong thì đốt, Trạch Hiểu Văn không tò mò trong thư viết gì, dù sao nàng xem cũng không hiểu. Ngoài trời đã nhá nhem tối, Trương Lăng Hách âu sầu đi vào trong điện nói muốn nghỉ lại.
"Bệ hạ, hôm nay không phải mồng một hay mười lăm đâu." Trạch Hiểu Văn chạy theo í ới gọi.
Bữa cơm trôi qua trong không khí ảm đạm, bao nhiêu món ngon cũng hóa vô vị. Trạch Hiểu Văn tắm rửa xong định chuồn sang điện phụ ngủ, kết quả lại bị Trương Lăng Hách từ chối. Cả hai cùng nằm trên một chiếc giường, đắp chung một cái chăn mà như cách xa vạn dặm.
Trạch Hiểu Văn đã vào giấc từ bao giờ, Trương Lăng Hách nhìn người giống Trạch Tiêu Văn đến tám phần kia, tự hỏi nên làm sao mới phải. Thù trong giặc ngoài, hắn chỉ là một con rối trong tay Trương Gia Vỹ, hoàn toàn không có thực quyền. Nghĩ đến lúc này Trương Gia Vỹ ở xa, có thể lợi dụng cơ hội này để chặt bớt tay chân của hắn. Trạch gia đời đời làm quan văn, giỏi bày mưu tính kế, phân tích cái lợi cái hại trước mắt. Trong tay Trương Gia Vỹ là ba vạn đại quân đóng tại các tỉnh phía Nam, chưa kể ngoài biên giới vẫn phải cần thủ hạ của hắn bảo vệ khỏi giặc xâm lược, tạm thời chưa thể động vào võ tướng trước khi tìm được người thay thế thích hợp.
Trong triều thiếu sót nhân tài, quốc khố không còn quá nửa, chưa kể quan lại thi nhau xin tiền cứu tế nạn dân. Dịch hạch bùng lên ở phía Tây, nơi đất đai khô cằn, xác người nằm la liệt. Quan phụ mẫu bảo thủ, nghĩ rằng dịch này dễ dập mà chậm trễ không báo lên trên, lúc Trương Lăng Hách biết chuyện tình hình dịch đã trở nặng. Tức giận lôi hết đám người biết chuyện không báo, ăn chặn tiền cứu trợ ra ngoài chém hết một lượt, tịch biên gia sản, ba họ đi đày.
Trương Lăng Hách không biết việc này đã đến tai Trương Gia Vỹ chưa, trận này đã định là đấu dài ngày, một năm, năm năm hoặc cũng có thể là cả đời.
Trương Lăng Hách chưa từng coi Trạch Hiểu Văn là thế thân của Trạch Tiêu Văn, nói nàng giống Trạch Tiêu Văn nhưng cũng rất khác y. Nàng sẽ vô thức cất giọng hát khi vui vẻ, dang hai tay như bay lượn, không bị bó buộc bởi quy tắc hoàng tộc hay tầng tầng lớp lớp xiêm y hoa lệ. Trạch Hiểu Văn như một cơn gió, chỉ là thoáng qua, không ai có thể nắm bắt được.
Trời sinh đã là gió mát, chỉ tiếc không gặp được trăng thanh.
Trạch Tiêu Văn nằm trên giường lật qua lật lại, y vẫn còn đang hoang mang không dám tin mình đã có thai. Nghĩ đến mấy tháng nay không ngừng uống bát thuốc đen ngòm đó, cổ họng lại lợm lên một trận. Cả buổi chiều ngày hôm nay, Trạch Tiêu Văn đã lục hết sách trong thư phòng của Trương Gia Vỹ, dường như hắn biết y muốn tìm gì, để mặc cho y tìm. Tìm hết nửa buổi cuối cùng cũng ra, sách viết trong hoàng tộc có một loại thuốc có thể thay đổi cơ thể, có thể giúp nam nhân sinh con. Trạch Tiêu Văn rùng mình, vội vàng gấp sách lại.
Sinh con ư, không sao hết. Nhưng mà với Trương Gia Vỹ thì Trạch Tiêu Văn không muốn. Bỏ con ư, nó nào có lỗi lầm gì. Nhưng mà sinh nó ra, liệu có thể chăm lo đầy đủ cho nó không, nó có được yêu thương hay không. Trằn trọc đến hơn nửa đêm, Trạch Tiêu Văn nghĩ, cũng được, không ai thương thì y thương.
Mùi hoa quỳnh thơm nhàn nhạt tản mát trong không khí đưa người vào giấc, đêm tháng mười se lạnh dỗ người vào mộng.
Vốn là chim trời, lại gặp lồng son.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro