Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4 + 5

4

Tiệc trưởng thành của Lâm Lạc Hành, con trai út của nhà họ Lâm, đã mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu ở thành phố A.

Cậu ta là em trai cùng cha khác mẹ của Lâm Thù.

Trong cốt truyện gốc, sau khi mẹ của Lâm Thù qua đời, cha của cậu ấy đã bất chấp sự phản đối của gia đình, đưa đứa con riêng nuôi ở ngoài về nhà họ Lâm.

Lúc đó Lâm Thù mới mười tuổi.

Bị mẹ kế hãm hại và đưa đến cô nhi viện.

Lâm Lạc Hành trở thành người thừa kế hợp pháp của Lâm thị.

Bây giờ cậu ấy lại thích người đàn ông của anh trai mình.

Mức độ cẩu huyết này quả thực chẳng khác gì "Hồi gia tam quốc".

Tôi luôn đi theo Cố Dạ.

Trong cốt truyện gốc.

Lâm Thù sẽ làm mất chiếc vòng tay mà mẹ cậu ấy để lại trong bữa tiệc này.

Cậu ấy còn bị Lâm Lạc Hành sỉ nhục trước mặt mọi người.

Chính Cố Dạ đã đứng ra giúp đỡ cậu ấy.

Cũng từ đó, tình cảm của hai người được hâm nóng lần đầu tiên.

5

Khi Lâm Thù xuất hiện tại bữa tiệc.

Tôi đang thưởng thức một ly rượu vang rất đắt tiền, loại mà ở thế giới thực tôi không nỡ mua.

Lâm Thù lấy ly rượu đi: "Sao dạo này không đến biệt thự nữa vậy?"

"Anh không đến, tôi cũng chẳng có cách nào thay thuốc."

Tôi nhìn quanh bốn phía, xác nhận rằng Cố Dạ không có ở đây.

Tôi bực bội nói: "Cố tổng không đến sao?"

Lâm Thù khẽ cười: "Tất nhiên là không tốt bằng anh rồi."

Mặt tôi đỏ bừng.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Cố Dạ đứng cách đó không xa, sắc mặt âm trầm.

Trông chẳng khác gì người chồng bắt gian tại trận.

Tôi vội vàng lùi lại một bước.

Lâm Thù: "Không nhìn ra sao?"

Tôi nhìn trái nhìn phải.

Sao không khí lại căng thẳng thế này?

Không phải hai người nên ôm nhau tình tứ, nói lời âu yếm sao?

Chẳng lẽ Cố Dạ vẫn còn giận chuyện bôi thuốc hôm trước.

Tôi lấy hết can đảm, nói: "Cố tổng đừng giận, cậu Lâm chỉ chào hỏi tôi thôi mà."

Cố Dạ lạnh lùng lên tiếng: "Qua đây."

Tôi đẩy đẩy Lâm Thù: "Anh ấy gọi cậu kìa."

Lâm Thù: "... ."

Cho đến khi Cố Dạ nắm lấy cổ tay tôi.

Lực đạo mạnh đến mức khiến tôi ngã vào lòng anh ta.

Sau khi Cố Dạ đưa tôi đi.

Tôi vội vàng phủi phủi quần áo bị nhàu của Cố Dạ: "Cố tổng, dù anh có tức giận đến mấy cũng không nên dùng tôi làm công cụ để trả thù cậu Lâm, khiến cậu ấy ghen."

Nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thù khi nhìn chúng tôi rời đi lúc nãy.

Tôi không khỏi rùng mình.

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng thở dài.

Cố Dạ véo má tôi, cảnh cáo: "Ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro