Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47: "Ở đây, còn cả ở đây nữa."

Hàn Giang Ngộ đã 24 tiếng đồng hồ chưa chợp mắt, về đến ký túc xá không lâu, hắn liền leo lên giường ngủ bù.

Thời tiết đẹp, Thượng Thiên Tê mang những chậu cây cảnh để trong phòng suốt mùa đông ra ban công.

Ánh bình minh le lói.

Cây liễu ven đường bắt đầu đâm chồi nảy lộc, những cành dài màu nâu xám được điểm xuyết bằng những chồi non màu vàng nhạt, mang đến sắc xuân rực rỡ đầu tiên.

Thượng Thiên Tê đứng trên ban công, hít thở không khí se lạnh.

Nhắm mắt lại, tâm trạng dần trở nên thanh thản.

Điều cậu không ngờ tới là, vấn đề mà cậu từng cho là rất nan giải, khi cậu quyết định bước ra bước đầu tiên, lại dễ dàng được giải quyết như vậy.

Điều này khiến cậu có một dự cảm tốt.

Những chậu cây trên ban công đã vượt qua mùa đông, kiên cường khoe sắc xanh, sau khi được tưới nước, lá càng thêm xanh tươi, rực rỡ.

Thượng Thiên Tê hài lòng vuốt ve những chiếc lá, đóng cửa sổ lại, trở về ký túc xá.

Mặc dù Liễu Kha và Vu Phàm không ngại, nhưng Hàn Giang Ngộ vẫn kiên quyết muốn chuyển ra ngoài trường ở cùng cậu.

Lý do là hắn đã chán cơm ở trường, đồ ăn ngoài cũng không hoàn toàn vệ sinh, hắn muốn tự nấu ăn.

Ban đầu Thượng Thiên Tê còn hơi do dự, nhưng Liễu Kha và Vu Phàm cũng nói rằng nơi thực tập của hai người họ cách trường khá xa, ngày nào cũng đi đi về về rất mất thời gian, gần đây cũng định thuê nhà ở ngoài.

Vì vậy, chuyện thuê nhà ở ngoài cứ thế được quyết định.

Thượng Thiên Tê nằm trên giường, cậu tải một ứng dụng thuê nhà, dù sao cũng là nơi ở lâu dài, thuê ở đâu, thuê loại nào, vẫn phải để tâm nhiều hơn.

Những căn hộ được đề xuất trên ứng dụng khiến người ta hoa mắt, ảnh chụp nào cũng đẹp lung linh, dường như căn nào cũng tốt, nhưng nhìn kỹ lại luôn có những điểm chưa ưng ý.

Thượng Thiên Tê chọn một lúc, cũng không thấy căn nào phù hợp.

Cậu đang chọn thì cánh tay Hàn Giang Ngộ đưa qua, nắm lấy cổ tay cậu, tắt điện thoại, đặt sang một bên.

Thượng Thiên Tê ngạc nhiên quay người lại, chống tay nhìn Hàn Giang Ngộ, hắn nằm trên giường đối diện, vẫn nhắm mắt.

"Sao cậu lại dậy rồi?"

"Chuyện nhà cửa cậu không cần lo, tôi đã xem trước rồi." Giọng Hàn Giang Ngộ vẫn còn ngái ngủ.

"Ở khu chung cư ngay cổng tây của trường, môi trường tốt, không gian cũng rộng. Tối nay tôi sẽ liên lạc với chủ nhà, khi nào cậu rảnh thì dẫn cậu đi xem."

Thượng Thiên Tê: "Cậu đã xem rồi à?"

"Ừ, trước đây tôi đã nghĩ, ký túc xá dù sao cũng là không gian chung, không được tiện. Vẫn là hai chúng ta tự tìm nhà ở thì tốt hơn."

Thượng Thiên Tê: "..."

Cậu nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Hàn Giang Ngộ, theo bản năng đáp: "Được."

"Cậu ngủ tiếp đi."

Nhưng Hàn Giang Ngộ lại mở mắt ra, hắn nhìn Thượng Thiên Tê: "Tê Tê, bây giờ cứ tạm vậy đã. Đợi tốt nghiệp, chúng ta đổi nhà to hơn, vẫn ở cùng nhau, được không?"

Mắt hắn vẫn còn tia máu vì thức khuya, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, giọng điệu có chút cầu khẩn.

Khiến người ta thấy xót xa.

Thượng Thiên Tê vô thức mở môi, định nói gì đó thì ngón trỏ của Hàn Giang Ngộ đột nhiên đưa tới, đặt lên môi cậu, chặn lại lời cậu định nói.

Hàn Giang Ngộ lại nhắm mắt: "Thôi, cậu đừng trả lời tôi nữa."

Thượng Thiên Tê không nhịn được nắm lấy ngón trỏ của hắn, khẽ cười, nói: "Đương nhiên đây cũng là điều tôi mong muốn."

Hơi thở của Hàn Giang Ngộ rõ ràng trở nên gấp gáp hơn, ánh mắt Thượng Thiên Tê càng thêm dịu dàng, cậu đút tay Hàn Giang Ngộ vào trong chăn, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi."

Hàn Giang Ngộ ngủ thiếp đi.

Giấc mơ lần này là một khung cảnh vô cùng đơn giản.

Hắn trở về vài tiếng trước, trở về khoảnh khắc Thượng Thiên Tê vừa cắn môi vừa nói với hắn "Cậu hôn tôi một cái đi".

Thượng Thiên Tê nhất định là đang câu dẫn hắn.

Hàn Giang Ngộ chắc chắn như vậy.

Trong giấc mơ, hắn nghe theo bản năng của cơ thể, ôm chặt Thượng Thiên Tê vào lòng, hôn mãnh liệt.

Cuối cùng, Thượng Thiên Tê thở hổn hển dựa vào người hắn, ghé sát tai hắn, nhỏ giọng hỏi hắn có hối hận không, nếu sớm nhận ra thì bây giờ đã thật sự hôn được rồi.

Hàn Giang Ngộ bừng tỉnh.

Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, xung quanh tối om, hắn mở điện thoại ra xem, vậy mà đã 2 giờ sáng rồi.

Ký túc xá rất yên tĩnh.

Hàn Giang Ngộ nhờ ánh sáng yếu ớt của điện thoại, lặng lẽ thò đầu ra.

Thượng Thiên Tê đang ngủ, cậu nằm nghiêng, từ vai trở xuống đều cuộn tròn trong chăn. Tư thế ngủ rất ngoan ngoãn, giống như hồi nhỏ.

Nhưng Hàn Giang Ngộ lại cảm nhận rõ ràng, họ không còn là trẻ con nữa.

Hình như hắn không còn có thể đối xử với Thượng Thiên Tê bằng tâm thế bảo vệ em trai như trước nữa.

Hình như từ trước đến nay, hắn chưa từng nhìn Thượng Thiên Tê bằng góc nhìn của một người bạn thuần túy.

Dưới ánh sáng yếu ớt, đường nét lông mày và đôi mắt xinh đẹp của Thượng Thiên Tê lại càng thêm rõ nét, ngũ quan so với lúc nhỏ đã hoàn toàn trưởng thành. Ánh mắt long lanh, như có muôn vàn tình ý quấn quýt.

Hắn luôn bị ánh mắt đó thu hút, luôn không kìm được muốn ôm Thượng Thiên Tê vào lòng, luôn khao khát được hòa làm một với cậu.

Bây giờ Hàn Giang Ngộ đã hiểu ra.

Đó là hắn đang rung động vì Thượng Thiên Tê.

Mặc dù không cần phải tiếp tục tránh mặt Hàn Giang Ngộ nữa, nhưng Thượng Thiên Tê vẫn dành phần lớn thời gian ở trong phòng thí nghiệm.

Là học trò được Khương Trình ưu ái, cậu được đặc cách tham gia nhóm nghiên cứu đề tài của Khương Trình, cùng với một vài nghiên cứu sinh tiến sĩ, thạc sĩ để thúc đẩy tiến độ dự án.

Điều này tuy đại diện cho sự tín nhiệm của Khương Trình dành cho cậu, nhưng cũng vô hình trung tạo thêm nhiều áp lực.

Thượng Thiên Tê bắt đầu cuộc sống đi sớm về khuya.

Hôm nay, là sinh viên cuối cùng rời khỏi phòng thí nghiệm, khi Thượng Thiên Tê bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, trời đã ngả về chiều, ánh sáng lờ mờ.

Cậu nhìn điện thoại, mấy tiếng đồng hồ buổi chiều, thật bất ngờ là Hàn Giang Ngộ không nhắn tin cho cậu.

Thượng Thiên Tê đang phân vân không biết nên về ký túc xá trước hay đi ăn cơm trước thì nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc.

"Tê Tê!"

Giọng nói vang lên từ phía sau, Thượng Thiên Tê còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị người ta ôm ngang hông.

Hàn Giang Ngộ đặt cằm lên vai cậu, oán trách nói: "Sao lại bận đến giờ này?"

Thượng Thiên Tê chớp mắt: "Cậu đợi ở đây suốt à?"

"Cậu đoán xem." Hàn Giang Ngộ nói mơ hồ.

"Cuộc thi của cậu thì sao?"

"Sáng nay đã kết thúc rồi," Hàn Giang Ngộ càng thêm oán trách, "Xem ra cậu chẳng quan tâm đến tôi gì cả."

"Nào có," Thượng Thiên Tê chuyển chủ đề, "Cậu đói chưa? Chúng ta đi ăn cơm đi."

Hàn Giang Ngộ hừ một tiếng: "Còn biết ăn cơm nữa à."

Thượng Thiên Tê xoa xoa bụng, mặt dày nói: "Ừ, tôi đói rồi."

Hàn Giang Ngộ cúi đầu nhìn bụng phẳng lì của cậu: "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn, được không?"

"Sao tự nhiên lại muốn ra ngoài ăn?"

"Vì tôi định mời Tê Tê đang chuyên tâm học hành của chúng ta, dành chút thời gian quý báu, đi xem nhà tôi đã chọn với tôi."

Thượng Thiên Tê hơi mở to mắt: "Không phải cậu vẫn đang bận sao? Lấy đâu ra thời gian."

Gần đây Hàn Giang Ngộ không rảnh hơn cậu, vẫn luôn bận rộn với một cuộc thi lớn. Cậu cứ tưởng Hàn Giang Ngộ sẽ tập trung vào cuộc thi, chuyện nhà cửa để sau, không ngờ hắn đã chọn xong rồi.

"Dù bận đến mấy cũng không thể quên việc quan trọng nhất chứ." Hàn Giang Ngộ lấy balo trên vai Thượng Thiên Tê đeo lên vai mình.

Thượng Thiên Tê nhất thời không nói nên lời, cậu mấp máy môi, một lúc sau mới nói: "Được, vậy bây giờ chúng ta đi xem đi."

Trên mặt Hàn Giang Ngộ lộ rõ vẻ vui mừng.

Hai người đi thẳng ra cổng trường, liên lạc với chủ nhà, rồi đi xem nhà cùng chủ nhà.

Vì là do Hàn Giang Ngộ chọn, nên Thượng Thiên Tê rất yên tâm, trong quá trình xem nhà, cậu cũng hoàn toàn hài lòng.

Căn hộ cách trường rất gần, nhưng lại nằm xa đường lớn, nên môi trường xung quanh rất yên tĩnh, hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích hơn năm mươi mét vuông đối với sinh viên thuê nhà đã là khá rộng rãi, hơn nữa lại đầy đủ tiện nghi, sạch sẽ, giá cả nước, điện, nhà đều rất hợp lý, dùng từ ấm cúng, thoải mái để đánh giá cũng không hề quá lời.

Thực ra gia đình cả hai đều khá giả, ngân sách thuê nhà cũng không eo hẹp.

Nhưng đây không phải là vấn đề tiền bạc, có thể tìm được một căn hộ ưng ý mọi mặt gần trường như vậy, có thể thấy Hàn Giang Ngộ đã rất tận tâm.

Sau khi xem nhà xong, hai người liền quyết định thuê ngay.

Họ còn chưa ăn tối, vừa rời khỏi khu chung cư, bụng cả hai đã đồng thời réo lên.

Hàn Giang Ngộ: "Tê Tê, cậu muốn ăn gì?"

Thượng Thiên Tê nhìn con phố ẩm thực nhỏ cách đó không xa, đưa tay chỉ vào một quán.

Vài phút sau, Thượng Thiên Tê và Hàn Giang Ngộ ngồi trong quán ăn vỉa hè, nhân viên mang thực đơn đến.

Hàn Giang Ngộ cẩn thận lựa chọn.

Dạ dày của Thượng Thiên Tê luôn yếu, những quán ăn vỉa hè này, điều kiện vệ sinh không đồng đều, Hàn Giang Ngộ hiếm khi cho cậu ăn ở quán vỉa hè.

Nhưng thấy hôm nay tâm trạng cậu tốt, Hàn Giang Ngộ không muốn phá hỏng tâm trạng của cậu, sau khi chọn một lượt trên phố ẩm thực, cuối cùng hắn cũng chọn được một quán trông có vẻ ổn.

Ngoài hai món chính là tôm hùm đất và cá nướng, hắn còn gọi thêm vài món ăn kèm, Hàn Giang Ngộ đưa thực đơn đã chọn cho nhân viên phục vụ, chống cằm nhìn Thượng Thiên Tê.

Quán ăn sử dụng đèn màu ấm, ánh đèn chiếu lên hàng mi cậu, tạo thành một vùng bóng nhỏ trên mí mắt, lông mày thanh tú, dịu dàng như được bao phủ bởi một vầng hào quang.

Hàn Giang Ngộ phá lệ đồng ý với đề nghị uống rượu của Thượng Thiên Tê, nhưng cả hai đều uống bia có nồng độ thấp.

Rời quán ăn, hai người sóng vai nhau bước vào khuôn viên trường.

Hàn Giang Ngộ len lén nhìn cậu, không nhịn được nói: "Tê Tê, hôm nay tâm trạng cậu có vẻ tốt."

Thượng Thiên Tê hơi sững người, rõ ràng với tửu lượng của cậu, còn lâu mới đến mức say, nhưng phản ứng lại như người say, hơi chậm chạp, lại có chút ngây thơ.

Cậu chậm rãi đáp: "Ừ, tâm trạng tốt lắm."

Hàn Giang Ngộ cũng vô thức cong môi, thấy Thượng Thiên Tê vui vẻ, hắn cũng rất vui vẻ.

Nhưng đi được một lúc, Thượng Thiên Tê đột nhiên dừng lại.

Ánh đèn đường kéo dài bóng dáng hai người.

Thượng Thiên Tê ngẩng đầu lên, nhìn đèn đường hơi nhấp nháy vì cũ kỹ, rồi lại nhìn cây ô rô bên cạnh, như đang xác nhận điều gì đó.

Hàn Giang Ngộ cảm thấy có chút kỳ lạ, ánh mắt hắn dõi theo Thượng Thiên Tê, cuối cùng lại rơi trên người cậu, chạm phải ánh mắt dần trở nên u buồn của cậu.

Tim hắn run lên, bước lên một bước: "Sao vậy?"

Thượng Thiên Tê nhíu mày, cậu đưa ngón trỏ ra, chọc vào má mình. Phần thịt mềm trên má lập tức lõm xuống.

Thượng Thiên Tê nhìn Hàn Giang Ngộ, nói: "Hôm đó cậu uống rượu, ngay tại đây, cậu đã hôn tôi."

"Ở đây, còn cả ở đây nữa." Cậu chọc má mình xong, lại chọc vào mu bàn tay mình, cuối cùng buông tay xuống, cúi đầu nói.

"Nhưng cậu không nhớ."

"Tôi cứ tưởng cậu thích tôi nên mới hôn tôi."

"Nhưng hình như đó chỉ là ảo giác của tôi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro