Chương 32: "Bé cưng, không sao đâu."
Ở bên kia, bố Thượng và mẹ Thượng đang ngồi hơi lo lắng trước bàn ăn, trước mặt là món ăn đầu tiên do Thượng Thiên Tê tự tay làm.
Một đĩa sườn heo om.
Không nói đến việc Thượng Thiên Tê trước giờ chưa từng vào bếp, vừa vào đã thử sức với món khó như vậy... Bố mẹ Thượng tự tin vào khả năng học tập của con trai mình bao nhiêu thì lại không tin tưởng vào khả năng làm việc nhà của cậu bấy nhiêu.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, đều nhìn thấy sự chùn bước trong mắt đối phương.
Thượng Thiên Tê ngồi đối diện họ, chậm rãi lau tay bằng khăn ướt, thấy hai người không động đũa, bèn nói: "Nhanh nếm thử đi, nguội rồi sẽ mất ngon."
"..."
Mẹ Thượng lại nhìn bố Thượng một lần nữa, rồi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Thượng Thiên Tê, không nỡ làm cậu mất hứng, bà dũng cảm gắp một miếng sườn, bỏ vào miệng.
Thượng Thiên Tê và bố Thượng chăm chú nhìn bà.
Mẹ Thượng vừa bỏ miếng thịt vào miệng, nhai được hai cái, đột nhiên đưa tay che mặt.
Thượng Thiên Tê lộ vẻ căng thẳng.
Bố Thượng cũng nín thở.
Mười mấy giây sau, mẹ Thượng cuối cùng cũng hạ tay xuống một chút, che miệng, nước mắt lưng tròng nhìn Thượng Thiên Tê.
Bà chần chừ một lúc, vẫn không giấu nổi vẻ suy sụp mà nói: "Bé cưng... Mẹ, mẹ cảm thấy mình đang ăn giẻ lau nóng vậy."
"Phụt!" Bố Thượng không nhịn được cười thành tiếng.
"..." Thượng Thiên Tê "ồ" một tiếng, bưng đĩa sườn lên, đi vào bếp.
Cậu hơi thất vọng, trong mắt cậu, nấu ăn không phải là việc khó.
Nấu ăn cũng giống như làm thí nghiệm, nguyên lý chẳng phải đều giống nhau sao?
Cậu đã tìm công thức và các bước trên mạng, làm đúng theo hướng dẫn, lẽ ra không thể thất bại được.
Thấy Thượng Thiên Tê vào bếp, bố Thượng vội ra hiệu cho mẹ Thượng nhả miếng sườn ra.
Mẹ Thượng lau nước mắt, súc miệng xong liền cẩn thận đi vào bếp: "Bé cưng, để bố phụ con nhé."
Thượng Thiên Tê do dự một chút, rồi nhường chỗ cho bố Thượng.
Một tiếng sau.
Bố Thượng nhìn đĩa thức ăn mới trông thì đẹp mắt nhưng hương vị lại khó tả trên bàn, rồi nhìn Thượng Thiên Tê đang cúi đầu im lặng, an ủi:
"Quả thực có người không học được nấu ăn, không cần phải nản lòng."
Mẹ Thượng cầm điện thoại lên: "Bảo Giang Ngộ đến dạy con đi, bố con chỉ giỏi khoác lác thôi."
Thượng Thiên Tê lập tức ngăn bà lại: "Đừng gọi cậu ấy đến."
Cậu kiên quyết nói: "Mọi người đừng quan tâm, con tự học được."
Mẹ Thượng ngẩn ra, nhìn Thượng Thiên Tê im lặng đi vào bếp.
Buổi tối.
Lại một đĩa thức ăn nhạt nhẽo ra lò, nguyên liệu trong tủ lạnh đều bị Thượng Thiên Tê dùng hết.
Cậu uể oải bước ra khỏi bếp, mệt mỏi nằm vật ra ghế sofa.
Mệt quá...
Cậu nhắm mắt lại.
Mẹ Thượng lặng lẽ đi tới, ngồi xổm bên cạnh cậu, dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau đi vết bụi than trên mặt cậu.
"Bé cưng sao đột nhiên lại muốn học nấu ăn thế?"
Trong nhà họ Thượng, dù là bà và bố Thượng, hay ông bà nội ngoại, đều rất yêu thương cậu, từ nhỏ đã không để cậu động tay vào việc nhà.
Hơn nữa, gia đình khá giả, khi bận việc cũng sẽ thuê người giúp việc.
Bố Thượng cũng ít khi vào bếp, huống chi là bà, nhà căn bản không cần Thượng Thiên Tê nấu nướng.
Tuy con trai đi học xa nhà, bà không rõ về chế độ ăn hàng ngày của cậu, nhưng có Hàn Giang Ngộ ở đó, bà cũng chưa bao giờ lo lắng về vấn đề ăn uống của Thượng Thiên Tê.
Vì vậy, bà rất tò mò, tại sao Thượng Thiên Tê lần này về nhà lại đột nhiên nảy ra ý định này.
Thượng Thiên Tê vẫn nằm im, nhỏ giọng nói: "Sau này lập gia đình rồi, không thể nào đến cơm cũng không biết nấu."
"Lập gia đình? Sao bé cưng lại đột nhiên nghĩ xa xôi vậy?" Mẹ Thượng lo lắng nói: "Có phải mẹ nhắc đến chuyện xem mắt lần trước khiến con để tâm không?"
Thượng Thiên Tê không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Mẹ Thượng tiếp tục nói: "Dù có lập gia đình thì cũng là chuyện của mấy năm sau rồi. Sao phải lo lắng cho những chuyện chưa xảy ra chứ."
Thượng Thiên Tê: "Con cảm thấy kỹ năng sống của mình quá ít, không nói đến chuyện lập gia đình, sau này tốt nghiệp rồi, ngay cả khả năng sống tự lập cũng không có, cứ tiếp tục thế này sẽ rất nguy hiểm."
"..."
Nguy hiểm?
Mẹ Thượng luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ: "Bé cưng, sao con lại nghĩ như vậy?"
"Con nên biết, dù sau này con không đi làm, không kiếm tiền, thì nhà mình cũng có thể nuôi con cả đời mà không gặp bất kỳ khó khăn nào."
"Hơn nữa, những việc con không làm được, Giang Ngộ của con đều làm được cả. Sau này hai đứa chắc chắn sẽ sống cùng nhau mà."
Mẹ Thượng cười, nói với giọng trêu chọc: "Chẳng phải nó đã nói sẽ chịu trách nhiệm với con cả đời sao."
Thượng Thiên Tê kéo chiếc gối bên cạnh đặt dưới đầu, úp mặt xuống nói: "Những lời đó chỉ là trẻ con nói đùa thôi, sao có thể coi là thật được."
Mẹ Thượng nghĩ một lát, rồi lại quay về chuyện nấu ăn: "Hay là vẫn để anh Giang Ngộ của con đến dạy con nấu ăn đi, nó với bố con không cùng đẳng cấp, chắc chắn sẽ dạy được con."
Thượng Thiên Tê thấy bà cứ ba câu lại nhắc đến Hàn Giang Ngộ, trong lòng càng thêm buồn bực, cau mày nói: "Con không muốn cậu ấy đến."
Cậu vùi đầu vào gối: "Mẹ, mẹ đừng cứ nhắc đến tên Hàn Giang Ngộ nữa, nói cứ như con không có cậu ấy thì không làm được việc gì vậy."
"Không cần cậu ấy, con tự học được."
Mẹ Thượng im lặng một lúc, rồi đột nhiên nói: "Bé cưng đang so bì với anh Giang Ngộ của con à?"
Đúng rồi, chính là như vậy. Mẹ Thượng cảm thấy mình đã tìm ra được manh mối, bà cuối cùng cũng hiểu được sự kỳ lạ kia là gì.
"..."
Thượng Thiên Tê nhất thời cứng họng, im lặng không nói.
Mẹ Thượng âu yếm vuốt ve tóc Thượng Thiên Tê: "Để mẹ đoán xem, có phải con giận dỗi anh Giang Ngộ của con không?"
"... Không có."
Thượng Thiên Tê quay đầu đi, nhìn vào mặt trong của ghế sofa.
"Còn nói không có, lần trước con đột nhiên nói muốn ra nước ngoài một mình, không cho Hàn Giang Ngộ đi cùng, mẹ đã thấy lạ rồi."
"Sao vậy? Vẫn chưa làm lành à?"
"Mẹ nói sao lần này hai đứa về nhà cứ thấy kỳ kỳ, nhìn thì hòa thuận, nhưng giữa hai đứa như có sợi dây đàn căng ra vậy?"
"Nói cho mẹ nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thượng Thiên Tê ôm gối, tâm trạng nặng nề, cậu nhắm mắt lại, nói nhỏ: "Mẹ, thật sự không có gì, con và Hàn Giang Ngộ không cãi nhau, cũng không chiến tranh lạnh, càng không có mâu thuẫn gì như mẹ nói."
"Nhưng bé cưng vẫn luôn né tránh anh Giang Ngộ của con, không cho nó đi cùng, không cho nó giúp đỡ, thậm chí còn không cho mẹ nhắc đến tên nó."
Thượng Thiên Tê im lặng.
Một lúc lâu sau, mẹ Thượng đột nhiên nói: "Bé cưng có phải thích anh Giang Ngộ của con rồi không?"
Nghe vậy, Thượng Thiên Tê cứng người, lập tức siết chặt chiếc gối trong tay.
"Con... không có."
Mẹ Thượng đã nói trúng tim đen, nhưng Thượng Thiên Tê không dám thừa nhận.
Tuy cậu sống trong một gia đình cởi mở, nhưng thế hệ của bố mẹ đa phần vẫn giữ quan niệm nam cưới nữ gả, cậu cũng không dám chắc bố mẹ mình sẽ đón nhận chuyện này như thế nào.
Mẹ Thượng lộ vẻ mặt vừa bất lực vừa thương xót.
Thực ra, bà đã lường trước được điều này.
Tuy Thượng Thiên Tê từ nhỏ đến lớn rất được yêu mến, nhưng cậu rất rõ ràng ranh giới với mọi người, người có thể thân thiết đến mức ngày nào cũng quấn quýt lấy nhau, ngủ chung giường, ăn chung bát như vậy, chỉ có mỗi Hàn Giang Ngộ.
Tính cách của cậu, rất thích hợp để vun đắp tình cảm theo kiểu mưa dầm thấm lâu.
Lâu ngày sinh tình cũng là điều nằm trong dự đoán.
Thậm chí, bà và Tần Huyên đã từng thảo luận riêng về khả năng này, kết luận là, nếu hai đứa trẻ cuối cùng đến được với nhau, cũng là một chuyện đáng mừng.
Mẹ Thượng đặt tay lên cổ tay Thượng Thiên Tê, dịu dàng nói: "Bé cưng, không sao đâu."
Thượng Thiên Tê căng thẳng toàn thân, đôi môi hé mở khẽ run lên.
Mẹ Thượng đỡ Thượng Thiên Tê dậy: "Ở tuổi này của con, thích ai là chuyện rất bình thường."
Thượng Thiên Tê cụp mắt xuống, mím chặt môi.
Mẹ Thượng thấy cậu đau khổ như vậy, tiếp tục phỏng đoán: "Có phải anh Giang Ngộ của con vẫn chưa biết tình cảm của con không?"
Thượng Thiên Tê im lặng.
"Có muốn mẹ hoặc dì Huyên hỏi giúp con không?"
"Hoặc là, bé cưng hãy dũng cảm lên, chủ động tìm anh Giang Ngộ của con, nói cho nó biết."
"Mẹ nghĩ nó chắc chắn cũng thích con, chỉ là thiếu một cơ hội..."
"Mẹ," Thượng Thiên Tê ngắt lời mẹ Thượng, "Hàn Giang Ngộ... cậu ấy, cậu ấy không thích con."
Rõ ràng đã chấp nhận sự thật này, rõ ràng đã sắp xếp lại tâm trạng, nhưng khi nói ra câu này, giọng cậu vẫn run lên, nghẹn ngào.
Mẹ Thượng sững người.
"Bé cưng..."
Thượng Thiên Tê ôm hai chân ngồi trên ghế sofa, cúi đầu vùi mặt vào đầu gối: "Mẹ, con thích cậu ấy."
"Nhưng bây giờ, con không muốn thích cậu ấy nữa."
Đây là lần đầu tiên cậu thổ lộ lòng mình, vốn tưởng cậu sẽ giữ bí mật này mãi mãi.
Nhưng người trước mặt là mẹ cậu, bà dường như có thể bao dung tất cả mọi thứ của cậu. Vì vậy, khi nói ra cũng không khó khăn như tưởng tượng.
Tay mẹ Thượng dừng lại giữa không trung, một lúc lâu sau mới đặt lên đầu Thượng Thiên Tê, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối bời của cậu.
Giọng Thượng Thiên Tê càng thêm nghẹn ngào: "Con cũng không muốn làm bạn với cậu ấy nữa, con muốn đuổi cậu ấy ra khỏi cuộc sống của con."
Cậu ngước đôi mắt đỏ hoe lên, nhìn người trước mặt như cầu cứu.
Mẹ Thượng đưa tay dùng ngón cái lau nước mắt nơi khóe mắt cậu: "Được, mẹ nghe theo bé cưng."
"Bé cưng thích ai, không thích ai, kết bạn với ai, chơi với ai, mẹ và bố đều sẽ ủng hộ con."
Thượng Thiên Tê nhẹ nhàng dựa vào vai bà: "Bố mẹ sẽ không trách con chứ? Nếu vì con mà ảnh hưởng đến tình cảm của mẹ và dì Huyên thì sao..."
Mẹ Thượng thở dài: "Mẹ và dì Huyên đều là người lớn rồi, biết cách xử lý tình cảm, bé cưng đừng lo lắng."
Thượng Thiên Tê cụp mắt xuống: "Có phải con quá cảm tính, quá chưa trưởng thành không... Chỉ vì Hàn Giang Ngộ không thích con như con thích cậu ấy, mà con lại muốn cắt đứt quan hệ với cậu ấy."
Mẹ Thượng chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt cậu, bà nắm lấy cổ tay Thượng Thiên Tê, giọng nói dịu dàng.
"Bé cưng, trong mắt bố mẹ, con mãi mãi là đứa trẻ."
"Đây không phải là vấn đề trưởng thành hay chưa trưởng thành, mà là con vốn dĩ có quyền lựa chọn."
"Mẹ mong con biết, dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng tự làm khổ mình. Con phải luôn nhớ rằng, dù con đi bao xa, bố mẹ vẫn luôn ở đây, chúng ta chính là chỗ dựa của con."
"Cho dù anh Giang Ngộ của con thật sự như con nói, không thích con. Thì đã sao nào?"
"Bố mẹ sẽ mãi yêu con."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro