Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: "Anh em tốt thì nên ngủ chung giường."

Bị hắn cọ cọ vào cổ một lúc, Thượng Thiên Tê mới miễn cưỡng đẩy đầu Hàn Giang Ngộ ra.

Cậu nhăn mũi, cố ý làm ra vẻ mặt chán ghét: "Mau dậy đi, người toàn mùi thuốc súng."

Hàn Giang Ngộ lúc này mới vén cổ áo lên ngửi ngửi: "Thật à? Vậy tôi đi tắm."

"Về nhà mà tắm."

"Tôi tắm ở đây." Hàn Giang Ngộ đưa tay véo véo má Thượng Thiên Tê, dùng giọng điệu đe dọa nói: "A, chú đã dặn cậu phải tiếp đãi tôi tử tế, bây giờ cậu đuổi tôi đi, tôi sẽ đi mách chú đấy."

"Đồ khốn." Thượng Thiên Tê gạt tay hắn ra, trơ mắt nhìn Hàn Giang Ngộ xuống giường, đắc ý lại quen đường quen lối chui vào phòng tắm.

Thượng Thiên Tê nghe thấy hắn vừa tắm vừa ngân nga, đợi hắn ra ngoài, chỉ thấy hắn quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, mái tóc đen ướt nhẹp nhỏ giọt, ung dung bước đến trước tủ quần áo.

"Ơ? Quần áo của tôi đâu?"

Hàn Giang Ngộ nhìn khắp tủ quần áo từ trên xuống dưới, gần như chui cả người vào trong, sau khi lục lọi một hồi, cuối cùng cũng xác nhận quần áo hắn để trong tủ đều biến mất.

"Tê Tê, cậu thấy quần áo của tôi không?"

Thượng Thiên Tê không thèm nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Chắc là cất hết rồi."

"Vậy tôi chỉ có thể mặc đồ của cậu thôi." Hàn Giang Ngộ không những không thất vọng, mà giọng điệu còn có chút phấn khích khác thường, hắn lấy từ trong tủ ra một bộ đồ ngủ mà Thượng Thiên Tê đã mặc, mặc vào người, đi đến trước gương soi ngắm một hồi, rồi chạy đến trước mặt Thượng Thiên Tê, dang rộng hai tay.

"Sao nào, rất vừa người chứ?"

Mắt Thượng Thiên Tê giật giật.

Vừa chỗ nào. Đồ ngủ của cậu đều là kiểu dáng rộng rãi, bị Hàn Giang Ngộ mặc vào, không chỉ ôm sát người, mà còn căng ra, đường nét cơ bắp ở cánh tay và bụng đều hiện rõ mồn một dưới lớp áo.

Vùng háng trở xuống càng rõ ràng hơn.

Thượng Thiên Tê nhanh chóng dời mắt: "Cậu mặc đồ ngủ làm gì? Không lẽ định ngủ lại nhà tôi à?"

"Đương nhiên rồi. Tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?" Hàn Giang Ngộ nói với giọng điệu đương nhiên, ngồi xuống giường, dang hai tay chống lên giường, đôi chân dài cũng duỗi ra.

"Tê Tê, tôi ủ ấm giường cho cậu nè."

Hắn mỉm cười, trong mắt Thượng Thiên Tê, trông như đang mời gọi và quyến rũ.

Nhưng người ngồi đó là trai thẳng, hành động như vậy chỉ là xuất phát từ bản năng phô trương tư bản của giống đực trước mặt đồng loại mà thôi, chỉ là để khoe khoang vóc dáng.

Cậu sẽ không hiểu sai nữa.

Thượng Thiên Tê cúi đầu nhìn Hàn Giang Ngộ không ngừng cọ cọ vào chân mình, lạnh lùng nói: "Về nhà cậu mà ngủ."

Hàn Giang Ngộ lập tức nằm xuống giường, kéo chăn bên cạnh trùm lên người: "Không muốn, trời lạnh như thế này mà ra ngoài, cậu muốn tôi chết rét à?"

Thượng Thiên Tê: "Năm phút đi đường, cậu có trần truồng chạy ra ngoài cũng không chết rét được."

Hàn Giang Ngộ vùi đầu vào gối, khó chịu nói: "Tôi không đi!"

Thượng Thiên Tê nhìn cái đầu to đùng kia: "Được rồi, vậy cậu ngủ ở đây đi."

Hàn Giang Ngộ lập tức lăn nửa vòng trên giường, nhường ra nửa giường, đắc ý cười hai tiếng, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Tê Tê thật tốt."

"Mau lại đây."

Thượng Thiên Tê: "Tôi ngủ phòng đối diện."

Cậu phải để cho mình, để cho Hàn Giang Ngộ bỏ thói quen hai người ngủ chung giường.

"Cái gì?" Hàn Giang Ngộ nhất thời không phản ứng kịp, thấy Thượng Thiên Tê ôm gối khác định đi, hắn mới giật mình tỉnh lại, nắm lấy cổ tay Thượng Thiên Tê.

"Không được."

"Cậu ngủ đâu tôi ngủ đó, tôi muốn ngủ cùng cậu."

Thượng Thiên Tê lặng lẽ hít sâu một hơi.

Cậu đã quyết định phải tránh xa Hàn Giang Ngộ, nhưng Hàn Giang Ngộ lại có tính cách cứng rắn và cố chấp, nếu trực tiếp nói cắt đứt quan hệ thì gần như là không thể.

Cậu cũng không muốn trở mặt với Hàn Giang Ngộ, làm mọi chuyện trở nên khó coi, cậu hy vọng có thể lặng lẽ thay đổi mối quan hệ giữa cậu và Hàn Giang Ngộ.

Vì vậy, cậu nghiêng đầu, bình tĩnh nói: "Sao cậu cứ nhất định phải ngủ chung giường với tôi chứ?"

Hàn Giang Ngộ dường như không hiểu tại sao cậu lại hỏi như vậy, không cần suy nghĩ liền nhanh chóng nói: "Chúng ta vẫn luôn ngủ cùng nhau mà."

"Sao thế, cậu vẫn còn giận tôi à?"

Hóa ra chỉ là thói quen.

Thói quen, chỉ là thói quen, vậy thì không sao, vì thói quen có thể thay đổi.

Thượng Thiên Tê lắc đầu: "Tôi không giận."

"Vậy tại sao cậu không muốn ngủ cùng tôi?"

Thượng Thiên Tê sờ sờ má: "Chuyện này rất bình thường mà, thật ra tôi thấy chúng ta nên ngủ riêng từ lâu rồi. Hồi nhỏ thì không sao, bây giờ chúng ta đều lớn cả rồi, ngày nào cũng chen chúc trên một chiếc giường, khó chịu lắm."

Hàn Giang Ngộ sờ sờ giường với vẻ nghi hoặc: "Ồ, cậu chê giường nhỏ à?"

"Cái giường ở ký túc xá đúng là hơi chật, nhưng giường cậu to mà, tôi thấy ba người nằm cũng được."

"Nếu cậu thật sự thấy nhỏ, ngày mai chúng ta đi chọn cái lớn hơn, hôm nay cứ tạm vậy đi."

Thượng Thiên Tê: "Ý tôi là, hai người đàn ông trưởng thành ngủ chung một giường, không bình thường."

Hàn Giang Ngộ: "Không bình thường chỗ nào?"

"Tôi thấy đàn ông bình thường, không có trường hợp đặc biệt, đều không thể chấp nhận ngủ chung giường với đàn ông, lại còn ôm nhau nữa chứ."

"Ví dụ như Liễu Kha và Vu Phàm, dù thân nhau đến mấy cũng không ngủ chung giường. Vu Phàm còn nói, đánh chết anh ta anh ta cũng không ngủ chung với con trai."

Hàn Giang Ngộ ôm eo Thượng Thiên Tê: "Đừng nghe họ nói bậy."

Hắn đặt Thượng Thiên Tê nằm xuống giường, dùng chăn quấn hai người lại với nhau: "Đó là do tình bạn của họ chưa đủ sâu đậm."

"Tôi lại thấy, anh em tốt thì nên đắp chung chăn, ngủ chung giường, sao nào? Không làm được thì còn gọi là bạn bè, còn gọi là anh em gì nữa?"

Hắn ôm chặt Thượng Thiên Tê, vì quần áo mỏng manh lại ôm sát người, lồng ngực nóng bỏng áp vào lưng Thượng Thiên Tê, cơ bụng cũng cọ vào da thịt cậu.

Thượng Thiên Tê khẽ cắn răng, chống lại sự kích thích do tiếp xúc gần gũi này mang lại.

"..."

Cậu đang nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục Hàn Giang Ngộ, thì Hàn Giang Ngộ lại từ từ chen vào giữa hai chân Thượng Thiên Tê, tay ấn vào các khớp ngón tay của cậu, giọng nói đột nhiên trở nên khàn khàn: "Tê Tê, tôi đã lâu không... cậu giúp tôi nhé."

Thượng Thiên Tê lập tức cảm nhận được xúc cảm khác thường ở sau eo.

Sự tiếp xúc như vậy, không phải là hiếm gặp giữa cậu và Hàn Giang Ngộ.

Cũng không biết từ khi nào, cậu đã mơ hồ phát hiện ra, ham muốn của Hàn Giang Ngộ rất mạnh mẽ, giống như năng lượng tràn trề của hắn, gần như có thể dễ dàng bị khơi dậy.

Trước đây, mặc dù cậu cũng không thể chấp nhận, nhưng trong lòng có ý muốn thân thiết với hắn, nên dù có phản kháng cũng không quá kiên quyết, gần như là ngầm đồng ý với hành vi "giúp đỡ lẫn nhau" của tên này.

Cậu cứ nghĩ là Hàn Giang Ngộ cố ý trêu chọc cậu, là vì trong tiềm thức thích cậu nên mới dễ dàng có phản ứng như vậy.

Nhưng bây giờ, cậu đã hiểu, Hàn Giang Ngộ không thích cậu, chỉ là đang động dục thôi.

Chỉ là hormone tuổi dậy thì quá nhiều, cần phải giải tỏa, vì họ thân thiết nên mới... Có lẽ đổi người khác cũng chẳng có gì khác biệt.

Thật quá đáng...

Càng nghĩ Thượng Thiên Tê càng tức giận khi Hàn Giang Ngộ nắm tay cậu đi xuống, chuyện này đã chạm đến giới hạn của cậu, trước đây còn có thể gán cho nó một chút ý nghĩa mơ hồ mập mờ, bây giờ đối với cậu chỉ còn lại sự phản cảm và chán ghét.

"Đủ rồi!"

Thượng Thiên Tê đè thấp giọng, đột nhiên lên tiếng.

Cậu co các khớp ngón tay lại, dùng sức chống lại lực đạo của Hàn Giang Ngộ.

"Hàn Giang Ngộ, tôi không thích như vậy."

Hàn Giang Ngộ nghe thấy giọng nói vừa tức giận vừa run rẩy của cậu, nhất thời ngạc nhiên, theo bản năng buông tay ra.

"Tê Tê, chúng ta không phải đã nói..."

Đúng vậy, là cậu trước đây đã ngầm đồng ý với đề nghị của hắn, mới dẫn đến việc hôm nay Hàn Giang Ngộ làm chuyện này một cách đương nhiên như vậy.

Nhưng cậu lại muốn nuốt lời, muốn chơi xấu.

Thượng Thiên Tê không muốn làm mọi người mất vui khi sắp đến Tết nguyên đán, cậu cố gắng kìm nén cơn giận, bình tĩnh lại tâm trạng, một lúc sau, cậu mới bình tĩnh lên tiếng:

"Hàn Giang Ngộ, tôi nghĩ lại rồi, có lẽ là do quan điểm của chúng ta khác nhau, dù cậu nghĩ thế nào, nhưng cá nhân tôi không thể chấp nhận hành vi như vậy."

"Tất cả những gì liên quan đến tình dục, tôi chỉ làm với người yêu tương lai của mình."

Hơi thở của Hàn Giang Ngộ trở nên nặng nề.

Thượng Thiên Tê không nhìn vẻ mặt của hắn, cậu nắm chặt cổ tay, cụp mắt xuống, chọn cách lùi một bước: "Nếu cậu vẫn muốn ngủ cùng tôi, thì đừng làm chuyện này nữa."

Cậu quay lưng lại, tắt đèn, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: "Tôi rất thích pháo hoa của cậu."

"Tôi không giận cậu, bây giờ cũng không phải vì cậu làm sai chuyện gì mà từ chối cậu, chỉ là lựa chọn cá nhân của tôi thôi."

"Đừng nghĩ nhiều. Ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Hàn Giang Ngộ bị bỏ lại trong bóng tối, hắn quỳ gối sau lưng Thượng Thiên Tê, im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng gọi tên Thượng Thiên Tê.

"Tê Tê..."

Thượng Thiên Tê không đáp lại, hơi thở đều đặn, không biết đã ngủ chưa, nhưng chắc chắn là không muốn để ý đến hắn.

"..." Hàn Giang Ngộ hít sâu một hơi, rồi thở ra, nằm xuống chỗ bên cạnh Thượng Thiên Tê, ngẩn người nhìn gáy cậu.

Trước đây hình như không phải như vậy.

Trước đây Thượng Thiên Tê cũng từng từ chối hắn, nhưng rõ ràng là vì ngại ngùng.

Còn bây giờ, lại thẳng thừng cự tuyệt hắn như vậy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thật sự như cậu nói, là do quan điểm khác nhau sao?

Chỉ làm chuyện này với người yêu tương lai... Đầu óc Hàn Giang Ngộ hơi choáng váng, khái niệm người yêu rất xa lạ với hắn, hắn chưa từng suy nghĩ, tưởng tượng, miêu tả hình ảnh như vậy.

Trong thế giới của hắn chỉ có Thượng Thiên Tê.

Người yêu tương lai của Thượng Thiên Tê.

Hàn Giang Ngộ chỉ vừa tưởng tượng ra hình ảnh mơ hồ đó, da đầu liền căng lên, cơ thể cũng lập tức căng cứng.

Người có thân phận này, sẽ thay thế hắn, trở thành người có quan hệ thân thiết hơn với Thượng Thiên Tê.

Hắn tuyệt đối không thể chấp nhận!

Thượng Thiên Tê thay đổi thái độ, từ chối hắn, lại còn nói ra những lời này, chẳng lẽ là đã có người như vậy rồi? Người có thể được Thượng Thiên Tê coi là "người yêu tương lai"?

Nghĩ đến những lời nói của Thượng Thiên Tê trong một tháng qua, Hàn Giang Ngộ không khỏi nghiến răng.

Tên khốn kiếp này, hắn tuyệt đối không thể để tên khốn này chiếm lấy vị trí vốn dĩ thuộc về hắn.

Bên cạnh là tiếng thở nhẹ của Thượng Thiên Tê, Hàn Giang Ngộ không dám gây ra tiếng động lớn, chỉ có thể nén cơn tức giận trong lồng ngực, kìm nén cảm xúc nhắm mắt lại.

Trong giấc ngủ chập chờn, hắn dường như cảm nhận được Thượng Thiên Tê đang ngủ bên cạnh từ từ ngồi dậy, từ từ bò đến eo hắn, vừa lắc lư người vừa ghé vào tai hắn, thở ra những lời dụ dỗ:

"Hàn Giang Ngộ, cậu có muốn trở thành người yêu của tôi không?"

"Nếu đồng ý, tôi sẽ cho phép cậu làm bất cứ điều gì cậu muốn."

Cậu nâng eo trong bóng tối, ngồi xuống, giọng nói lên xuống thất thường: "Như vậy, cũng được."

Hàn Giang Ngộ đột ngột mở mắt, bên cạnh, Thượng Thiên Tê vẫn quay lưng về phía hắn, hơi thở nhẹ nhàng.

Điều này khiến hắn tỉnh táo nhận ra, vừa rồi, chỉ là mơ.

Sao hắn lại có thể mơ giấc mơ như vậy?!

Cơ thể Hàn Giang Ngộ nóng bừng, hơi thở như lửa đốt, hắn bò dậy, cẩn thận quỳ gối sau lưng Thượng Thiên Tê, lại nhẹ giọng gọi cậu: "Tê Tê... cậu ngủ chưa?"

Thượng Thiên Tê đương nhiên không có phản ứng gì.

Hàn Giang Ngộ chậm rãi cong lưng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn áp sát vào phần eo trắng nõn lộ ra bên dưới vạt áo ngủ của Thượng Thiên Tê, trán dần dần lấm tấm mồ hôi.

Nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh vừa mơ thấy.

Trong lòng, trong mắt, trong đầu... khắp nơi đều là Thượng Thiên Tê.

Tay hắn không tự chủ được mà lướt qua eo Thượng Thiên Tê, Thượng Thiên Tê nhắm mắt, trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng thở dốc của Hàn Giang Ngộ rõ ràng đến vậy.

Cậu khẽ co các khớp ngón tay lại.

Thôi được rồi.

Cứ coi như là phần thưởng vì Hàn Giang Ngộ vừa rồi không tiếp tục làm loạn.

Bây giờ, cứ giả vờ như không thấy gì đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro