32
Minh Thống rời đi, Hải Vân phải giải thích với mẹ rất nhiều lần về chuyện lần này chỉ là do sơ suất nên cô mới ngã cầu thang như vậy.
Chỉ là, khi cô nghĩ mọi chuyện đã qua mắt được mẹ và ba êm đẹp thì tiếng chuông cửa vang lên.
Phương Anh và Quốc Khánh nhìn nhau. Chắc không phải là Hồng Yến đến đây nhỉ?
Ông Quốc Quân cũng nhìn hai người: "Phương Anh, ra mở cửa đi con."
Phương Anh liếc nhìn Hải Vân, đứng dậy ra mở cửa.
Bên ngoài cửa, Hồng Yến và ông Tuấn Minh tay xách theo giỏ trái cây đang đứng.
Phương Anh biết Hồng Yến, lần trước Tuệ An đã cho cô bạn xem ảnh.
"Cô đến đây làm gì?"
Hồng Yến: "Em..."
"Cô về đi." Phương Anh tiễn khách.
Ông Tuấn Minh im lặng cả đoạn đường bây giờ mới lên tiếng: "Con gái, cho chú hỏi đây có phải nhà của Hải Vân không con?"
Đáng lý, hôm nay ông phải ra ngoài xã giao nhưng giữa buổi con gái gọi đến ồn ào khóc trong điện thoại nói là đã vô tình làm ngã đồng nghiệp cùng công ty bây giờ đã nhập viện.
Ông ta lo lắng vội vã hỏi đầu đuôi mọi chuyện. Nghe đến người bị ngã là Hải Vân chẳng hiểu vì sao trong lòng ông khó chịu và nóng ruột vô cùng vội vàng tạm biệt mọi người quay về.
Về đến nhà chỉ thấy con gái đang ngồi trên sofa nước mắt ngắn nước mắt dài. Ông dùng các mối quan hệ của mình có trong W & W để hỏi xem bây giờ Hải Vân đang ở bệnh viện nào, chỉ tiếc là khi hai người đi sắp đến bệnh viện thì lại nghe đồng nghiệp của con gái nhắn trong nhóm công ty là cô đã về nhà.
Ông phải hỏi lần nữa địa chỉ nhà của cô, cũng may dường như mọi người đều đã biết lý do nên không ai làm khó. Rất nhanh hai người đã đến nơi này.
Phương Anh nghe người đàn ông đi cùng hỏi, cô bạn vừa định đuổi khác thì bà Hải Vy cũng đã bước đến bên cửa: "Ai vậy Phương Anh?"
Ngay khoảnh khắc này cả căn nhà bỗng rơi vào im lặng.
Người bên ngoài và người trong phòng đều kinh ngạc nhìn nhau.
Ông Quốc Quân cũng đã nhận ra sự thay đổi trên gương mặt của vợ, ông rời mắt khỏi điện thoại chú ý đến bên ngoài.
Nhìn thấy gương mặt của người ngoài cửa, cả cơ thể của ông cũng cứng lại, vội vã đứng dậy bước đến bên vợ.
Ông nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của vợ, quay qua gọi: "Phương Anh."
Ông nói tiếp: "Con và Quốc Khánh đỡ cái Vân vào phòng đi, chuyên bên ngoài để bác giải quyết."
Mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra, Phương Anh và Quốc Khánh vẫn nghe lời đỡ Hải Vân đang lo lắng trở về phòng.
Nhìn thấy con gái bị thương bà Hải Vy và ông Quốc Quân đều không mấy vui vẻ. Cô đã mất rất lâu mới có thể xoa dịu được hai người, bây giờ người gây ra mọi chuyện lại đang đứng bên ngoài cửa, cho dù đi bằng đầu cô cũng biết được lý do tại sao hai người lại xuất hiện ở đây.
***
Nhìn thấy bóng dáng con gái đã rời đi, bà Hải Vy vẫn không thể nào để bản thân bình tĩnh được.
"Tại sao ông đến đây?" Giọng bà rung rung.
Năm đó, ly hôn xong chưa bao giờ bà để cho người đàn ông này gặp lại con gái. Mãi đến năm Hải Vân được 10 tuổi thì đột nhiên ông ta lại tìm đến với mong muốn được gặp con gái. Tuy nhiên, bà đã nói dối rằng con gái của hai người đã mất để cho ông ta hoàn toàn chết tâm và đừng làm phiền đến cuộc sống của Hải Vân.
Cho dù người đời nói bà ích kỷ cũng được nhưng bà không muốn người đàn ông tệ bạc đó xuất hiện và xáo trộn hết cuộc sống vốn đang bình yên của con gái.
Thật không ngờ, nhiều năm đi qua như vậy cuối cùng hai người vẫn gặp nhau ở đây.
Mà lúc này, người đàn ông ngoài năm mươi đang đứng ngoài cửa cũng không giữa được bình tĩnh: "Hải Vân... Là con gái tôi sao?"
Nếu như Hải Vân thật sự là con gái của ông thì cũng lý giải được vì sao khi lần đầu nhìn thấy cô, ông lại cảm thấy quen thuộc.
Ông Quốc Quân nhìn một già một trẻ đang đứng ngoài cửa, ông nói: "Chúng ta xuống tầng nói chuyện đi."
Ông choàng tay ôm lấy vai của vợ, cố gắng giúp vợ mình bĩnh tĩnh trở lại.
Năm đó, khi ông Tuấn Minh đến tìm Hải Vân ông chính là người đưa vợ đến tiệm cà phê.
Quyết định đó của vợ ông cũng biết.
Vậy mà, cuối cùng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra.
So với tâm trạng phức tạp và đầy ngổn ngang của ba người lớn thì Hồng Yến cũng không khá hơn bao nhiêu.
Mặc dù, cô ta đã được nghe mẹ kể về cuộc hôn nhân đổ vỡ trước đó của ba mình và người phụ nữ khác nhưng mà trăm ngàn lần cô ta lại chưa bao giờ dám nghĩ đến vậy mà bản thân cô ta còn có một người chị gái cùng cha khác mẹ.
Mà trên tất cả, người chị gái này lại chính người mà người con trai cô thích đem lòng yêu.
Cuộc đời này thật sự rất biết trêu người.
***
Bà Hải Vy và ông Quốc Quân không bao lâu thì chuông cửa lại vang lên.
Hải Vân còn cho rằng là ba mẹ quên mang chìa khóa nhưng khi nhìn thấy Hoài Phong đi từ bên ngoài vào, bàn tay đang lướt điện thoại của mình bỗng dừng lại.
"Sao cậu lại ở đây?" Cô hỏi.
Hoài Phong không trả lời, anh bước đến bên giường, nửa quỳ dưới sàn, nâng chân cô lên.
Theo phản xạ tự nhiên, Hải Vân rút chân về. Tuy nhiên, sức của cô sao so được với anh?
Hoài Phong đã nghe Quốc Khánh nói về chuyện đã xảy ra nhưng khi nhìn thấy vết thương trên tay và chân của cô anh vẫn không kìm được tức giận.
Chuyện này là lỗi của anh.
Nếu như từ đầu anh giải quyết chuyện của bản thân và Hồng Yến tốt thì đã không xảy ra cớ sự như hôm nay.
"Này..." Hải Vân gọi anh.
Từ khi bước vào phòng đến bây giờ anh cứ nhìn chằm chằm vào vết thương trên chân của cô làm cho cô không khỏi chột dạ.
"Sao không gọi cho anh?"
Hải Vân im lặng.
Gọi cho anh rồi nói thế nào đây?
Nói là: "Người yêu cũ của cậu ghen với tớ, cậu đến đây giải quyết" sao?
Hoài Phong không nhận được câu trả lời như ý của mình, anh đứng dậy rời khỏi phòng.
Hải Vân cho rằng anh đã rời đi thì một lúc sau đã thấy anh bê bát cháo vào phòng.
Anh cẩn thận đặt cháo lên đủ đầu giường, rồi lại trở ra bê theo cả đĩa trái cây vào.
Đặt mọi thứ lên tủ đầu giường xong, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
Tự nhiên bê bát cháo với ý định đút cho Hải Vân.
Hải Vân theo phản xạ né đi, cô đưa tay ra cản lại.
"Tớ tự ăn."
Hoài Phong: "Để anh. Em bị thương cũng do anh."
Căn phòng lần nữa rơi vào im lặng.
Chỉ có điều lần này Hải Vân không ra sức ngăn cản nữa.
Hai người đều không nói với nhau thêm câu nào, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
***
Tiệm cà phê dưới tầng, trong góc, trên chiếc bàn nhỏ bốn người đều im lặng không ai có ý định lên tiếng trước.
Qua một lúc lâu, bà Hải Vy là người chủ động cất lời: "Đây là con gái ông?"
Bà nhìn Hồng Yến rồi đưa mắt sang nhìn người đàn ông hơn mười mấy năm chưa gặp kia.
Ông Tuấn Minh khó khăn gật đầu.
Nhận được cái gật đầu từ ông Tuấn Minh, bà Hải Vy cười khẩy: "Vậy ông còn cần tìm đến cái Vân làm gì?"
Nếu đã có gia đình của riêng, vậy hà cớ gì tìm đến bà làm gì? Ông cũng đã có cho mình một cô con gái rồi mà?
"Tôi..."
Ông biết chuyện năm đó đều do ông sai, bao nhiêu năm qua ông vẫn luôn tìm kiếm con gái và muốn bù đắp cho con gái những gì tốt nhất. Vậy mà vào lúc ông nghĩ rằng mình đã tìm được con gái thì chính bà Hải Vy lại tàn nhẫn nói với ông rằng cô đã chết.
Ngày đó khi nghe được tin con gái đã mất, ông như mất đi một nửa linh hồn. Bao nhiêu qua, mỗi năm sinh nhật, mỗi lần đi chùa ông luôn cầu nguyện cho con gái được sống vui vẻ ở thế giới mới.
Để rồi bây giờ ông lại nhận ra con gái của mình vẫn còn sống, không những vậy mà ông còn đã từng gặp cô, cùng cô nói chuyện mà hơn hết là bây giờ con gái của ông và vợ còn đã làm cho cô bị thương.
Bây giờ ông phải đối diện với mọi chuyện sao cho được đây?
"Bây giờ, Hải Vân là con gái của tôi và chồng tôi. Chẳng phải tôi đã nói con bé chết rồi sao?" Bà Hải Vy tàn nhẫn, nói.
Cho dù người đời nói bà tàn nhẫn, độc ác không cho cha nhận con gái; con gái nhận cha thì bà vẫn sẽ giữ quyết định của mình. Ngày bà ôm Hải Vân rời Sài Gòn hoa lệ trở về Thanh Hóa bà đã tự nói với lòng, cả đời này sẽ không bao giờ cho người đàn ông tệ bạc này có cơ hội gặp lại con gái của mình.
"Bà nghĩ tôi muốn đến đây lắm sao? Nếu như không phải..." Hồng Yến nghe người phụ nữ đang ngồi đối diện nói như vậy, cô ta tức giận nói.
Ông Tuấn Minh tức giận kéo tay con gái: "Con im lặng chút đi."
Trong lòng ông đầy ngổn ngang, ông không còn tâm trạng để chịu thêm bất cứ đả kích nào.
"Không phải cái gì?" Lần này người lên tiếng là ông Quốc Quân.
Ban đầu, ông đã nghi ngờ vết thương trên người con gái. Bây giờ lại nghe người con gái này nói như vậy, kết hợp lại có lẽ chuyện con gái bị thương không hề đơn giản.
Cả bàn lại lần nữa rơi vào im lặng.
Qua một lúc lâu, bà Hải Vy nắm tay chồng đứng dậy, nhìn người đàn ông đang ngồi: "Tôi hy vọng sau này ông đừng bao giờ đến làm phiền con gái của tôi. Con bé bây giờ đang sống rất tốt."
Nói đoạn bà lại quay sang nhìn Hồng Yến: "Còn cháu, tôi không rõ vì sao cái Vân bị thương nhưng tôi cũng hy vọng tương lai cháu sẽ không làm gì tổn hại đến nó nữa. Nếu không..."
Bà ngừng lại, hít sâu, nói tiếp: "Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hai người."
***
Hải Vân ăn xong bát cháo thì tiếng mở cửa bên ngoài cũng vang lên, có lẽ là ba mẹ đã về.
Bên ngoài, bà Hải Vy nhìn đôi giày nam xa lạ xuất hiện trước nhà cũng thoáng nhíu mày.
Bà đưa mắt nhìn vào phòng con gái thì cùng lúc thấy Hoài Phong bê bát từ bên trong đi ra.
Bà và ông Quốc Quân đều thoáng ngạc nhiên, cả hai người lẳng lặng nhìn nhau.
Con gái của họ đã nói hai người không hợp và cắt đứt hết liên lạc rồi sao? Tại sao bây giờ Hoài Phong lại xuất hiện ở đây?
Mà Phương Anh và Quốc Khánh đang ngồi trên sofa đã lên tiếng: "Cậu ấy đến chăm sóc cho Vân ạ."
"Con chào hai bác ạ!" Hoài Phong bước đến, lễ phép.
Bà Hải Vy gật đầu, ông Quốc Quân thì vẫn giữ thái độ nghiền ngẫm.
Hoài Phong nói tiếp: "Con có chuyện cần thưa với hai bác ạ!"
Bà Hải Vy nhìn con gái đang dựa vào giường trong phòng lo lắng nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn sang chồng đang đứng bên cạnh, nhận được cái gật đầu từ ông Quốc Quân bà quay sang nhìn Hoài Phong: "Con theo bác vào đây."
Nhà bên đây có ba phòng, một phòng của Hải Vân, một phòng của Phương Anh và phòng còn lại thì dùng cho khách. Bình thường mỗi khi lên Hà Nội thì bà Hải Vy và ông Quốc Quân đều sẽ ngủ lại ở đây.
"Con ngồi đi." Ông Quốc Quân chỉ vào chiếc ghế duy nhất trong phòng, còn mình và vợ thì ngồi trên giường.
Hoài Phong "dạ" một tiếng rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
Thấy anh đã yên ổn, bà Hải Vy mới lên tiếng: "Có chuyện gì?"
Hoài Phong: "Thưa hai bác, chuyện hôm nay Vân bị thương một phần là lỗi do con."
Nghe anh nói thế hai người lớn đều ngạc nhiên nhìn nhau.
Anh nói tiếp: "Hồng Yến, người làm Hải Vân bị thương hôm nay là người yêu cũ thời đại học của con. Con và Yến đã chia tay nhiều năm nhưng do con không giải quyết chuyện này rõ ràng nên mới để cho Yến tới làm phiền Hải Vân và xảy ra cớ sự hôm nay."
Ngừng vài giây, anh nói: "Con xin lỗi hai bác, đây là lỗi của con, trở về con sẽ giải quyết chuyện này thật rõ ràng."
Trong khi bà Hải Vy và ông Quốc Quân vẫn chưa phản ứng thì đã thấy Hoài Phong đứng dậy, cúi người: "Mọi lỗi lầm là do con, con mong hai bác bỏ qua cho con. Và hôm nay con có một chuyện cần thưa với hai bác."
"Con thích Hải Vân. Con xin phép hai bác cho con được phép theo đuổi Vân. Con biết con không phải là người tốt nhất nhưng mà con sẽ cố gắng để cho Vân có một cuộc sống thật tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro