Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

17

Bà Hạ vừa quay lưng đi thì nhân viên cũng mang đồ ăn lên.

Hoài Phong chủ động lên tiếng: "Vừa rồi là người quen của cậu à?"

Cô gật đầu, chỉ là không nghĩ Hoài Phong lại chủ động hỏi vấn đề này. Những gì còn sót lại trong kí ức của cô, Hoài Phong không phải là người thích tò mò chuyện của người khác như vậy.

"Là bạn thân của mẹ tớ."

Hoài Phong không trả lời, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Sợ cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt, Hải Vân liền chủ động đổi chủ đề: "Nghe nói Quốc Khánh nhập viện sao?"

Hoài Phong gật đầu, bỏ thêm rau vào nước lẩu đang sôi: "Đau dạ dày thôi."

Đêm qua, người đưa Quốc Khánh vào bệnh viện là anh. Người ở lại trong viện một đêm với cậu cũng là anh.

"À."

"Phương Anh nói cho cậu biết chuyện Quốc Khánh nhập viện sao?"

Hải Vân không thân với Quốc Khánh, các mối quan hệ xung quanh của cô cũng rất đơn giản. Người duy nhất bên cạnh cô luôn quan tâm đến Quốc Khánh chỉ có mỗi Phương Anh.

Hải Vân khẽ gật đầu: "Nó vừa về Hà Nội sáng nay."

Nói xong câu này Hải Vân im lặng, nhớ hình ảnh bao nhiêu năm nay Phương Anh luôn cố gắng để đến gần Quốc Khánh mà không khỏi thấy xót xa trong lòng.

"Cậu để cho hai người họ chút thời gian đi." Hoài Phong nói.

Hải Vân thở dài: "Quốc Khánh có người yêu rồi."

Đương nhiên Hoài Phong hiểu ẩn ý đằng sau câu nói này của cô là như thế nào. Nhớ đến những lời của Quốc Khánh vừa nói với mình cách đây không lâu, Hoài Phong không khỏi đau đầu.

Nếu hai người đều đã thích nhau tại sao lại cứ dày vò nhau thế này vậy?

Anh thật sự không hiểu Quốc Khánh đang nghĩ gì.

Qua một lúc, Hải Vân nghĩ rằng chủ đề này sẽ dừng lại thì lại nghe anh nói: "Thật ra mọi chuyện cậu nhìn thấy lại không phải như cậu nghĩ đâu."

Hải Vân nâng mắt nhìn Hoài Phong, tò mò: "Ý cậu là sao?"

Chắc không phải Quốc Khánh bày cái trò giả vờ có người yêu để thử lòng Phương Anh đâu nhỉ?

Hải Vân đã từng nghĩ đến vấn đề khi nhìn thấy ảnh chụp của Quốc Khánh nhưng ngay sau đó cô đã tự mình gạt đi suy nghĩ vớ vẩn này. Nếu thật sự như cô nghĩ thì đúng là, cô không có gì để nói Quốc Khánh nữa.

"Cậu cứ để cho Phương Anh và Quốc Khánh có thời gian tự giải quyết đi." Hoài Phong kẹp lấy miếng thịt nướng béo ngậy đặt vào bát Hải Vân.

Hải Vân cúi đầu, trái tim không khỏi run lên.

Gặp lại Hoài Phong đã là điều ngoài sự mong đợi của cô, được làm đồng nghiệp cùng với anh trong chương trình Bác sĩ của mọi nhà là một loại may mắn với Hải Vân.

Vậy mà giờ này anh còn đang ngồi đối diện và gắp thức ăn cho mình.

Lại nhớ đến sự việc chính của ngày hôm nay, bàn tay cô siết chặt đôi đũa trên tay, khẽ gọi tên anh: "Hoài Phong..."

Hoài Phong đang cúi đầu nướng thịt, nghe thấy Hải Vân gọi tên mình thì ngẩng lên, nhìn cô: "Ơi."

"Sinh nhật vui vẻ." Hải Vân nói xong thì cúi đầu, hai tai bắt đầu nóng lên.

Anh ngạc nhiên nhìn cô.

Qua vài giây, Hải Vân nghe Hoài Phong cười nhẹ: "Cảm ơn cậu, Hải Vân."

Hải Vân ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh.

Nụ cười rạng rỡ như nắng mai.

Điện thoại trên bàn rung lên, Hải Vân liếc nhìn, cuộc gọi của Phương Anh.

"Phương Anh gọi tớ." Nói xong, Hải Vân trượt đến biểu tượng màu xanh trên điện thoại, áp lên sát bên tai: "Alo, tao nghe..."

Bên kia Phương Anh hét lên: "Tao và Quốc Khánh ở bên nhau rồi."

Hải Vân ngơ ngác, đây, đây là sao vậy?

Rõ ràng cách đây vài phút cô và Hoài Phong còn nói về việc của hai người bọn họ. Sao bây giờ thành hai người ở bên nhau rồi vậy?

Cùng lúc này điện thoại trên bàn của Hoài Phong cũng sáng lên, là tin nhắn từ Quốc Khánh: "Tao và Phương Anh ở bên nhau rồi."

Hoài Phong trượt ngón tay trên màn hình, sau đó cong khóe môi đưa về phía Hải Vân. Cô nhíu mày, theo bản năng nhìn vào màn hình.

Bên kia Phương Anh lại nói tiếp: "Mày và Hoài Phong đang ở cạnh nhau đúng không?"

Hải Vân ngơ ngác gật đầu, lại nhớ đến Phương Anh bây giờ không phải đang ở đối diện nên vội vàng nói: "Ừ, tao và cậu ấy đang ăn tối ở tiệm ăn..."

Còn chưa nói xong, cô lại nghe Phương Anh nói tiếp: "Tao biết rồi, năm phút nữa tao sẽ sang. Mày ở đó đợi tao."

[Tút...]

Điện thoại cứ thế bị ngắt kết nối.

So với dáng vẻ không hiểu đang có chuyện gì xảy ra của cô thì Hoài Phong bình tĩnh vô cùng, anh còn vui vẻ gắp cho cô một miếng thịt nướng, nói: "Tôi vừa nhắn địa chỉ cho Quốc Khánh."

Anh lại thấy Hải Vân máy móc gật đầu.

Sau đó lại bắt gặp gương mặt Hải Vân ngơ ngác nhìn vào điện thoại, anh bật cười.

Cô gái ngồi trước mặt anh bây giờ thật sự không khác gì mấy so với cô gái tên Nguyễn Hải Vân trong ấn tượng của anh.

***

20 tháng 11 năm lớp 10, lớp phải cùng nhau trang trí tập san cho trường. Hải Vân lại là một trong số những bạn xuất hiện trong nhóm tập san là cho mọi người trong lớp vô cùng bất ngờ.

Nhập học hơn hai tháng ấn tượng Hải Vân để lại cho mọi người chỉ là cô bạn cực ít nói hay đi cùng lớp phó phong trào xinh đẹp lớp bọn họ - Phương Anh. Ngoài cái tên Nguyễn Hải Vân ra gần như không có chút thông tin nào về cô nữa.

Cũng không ít bạn nghi ngờ, tại sao cô Trang lại chủ động muốn Hải Vân tham gia vào nhóm viết tập san lần này.

Đến khi thật sự bắt tay vào làm mọi suy nghĩ này đều đã thay đổi hoàn toàn. Cô bạn ít nói trong mắt mọi người như vậy mà lại có thể cân được tất cả mọi thứ từ vẽ, viết cho đến cả việc sáng tác truyện ngắn.

Thật sự rất đa tài!

Lần đó, Hoài Phong không tham gia vào nhóm tập san nhưng Quốc Khánh dưới danh nghĩa là lớp trưởng lại là leader của nhóm. Có một lần hai người hẹn nhau đi đánh bóng như lúc này bên nhóm tập san xảy ra chuyện nên Quốc Khánh không thể rời đi ngay, Hoài Phong chỉ đành chờ ở bên ngoài.

Đến bây giờ Hoài Phong vẫn nhớ buổi chiều ngày hôm ấy, trên người Hải Vân vẫn là chiếc áo đồng phục quen thuộc của THPT Nguyễn Trãi. Cô yên tĩnh ngồi ở góc lớp, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô, đổ xuống bên cạnh một chiếc bóng dài.

Như nhận thấy có người nhìn mình Hải Vân quay lại, trong vài giây ngắn ngủi mắt của hai người dường như đã chạm nhau nhưng hình như cũng chẳng phải. Hải Vân trông vô cùng bối rối, vội vàng cúi đầu vào bản thảo trên bàn. Nhưng mà động tác trên tay đã tố cáo, cô-không-tập-trung.

***

Chưa đến mười phút, Phương Anh và Quốc Khánh kẻ trước người sau đã đến. Phương Anh gật đầu với Hoài Phong xem như chào hỏi, ung dung kéo ghế ngồi bên cạnh Hải Vân. Quốc Khánh vào sau tự nhiên vẫy tay với Hải Vân rồi lại ngồi bên cạnh Hoài Phong.

Phương Anh vừa ngồi xuống, Hải Vân đã kéo tay cô bạn nhỏ giọng hỏi: "Chuyện này là sao vậy?"

Cách đây chưa đến nửa tháng Phương Anh còn đau khổ vì Quốc Khánh công khai người yêu vậy mà bây giờ hai người lại vui vẻ chạy đến nói với cô hai người đang ở bên nhau. Rốt cuộc chuyện này là sao đây?

Phương Anh bỏ lớp khẩu trang cuối cùng xuống bàn, mỉm cười, nói: "Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi."

Là sao nữa? Hải Vân nghiêng đầu nhìn Phương Anh.

"Mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu." Quốc Khánh lúc này mới liên tiếng, cậu đẩy cốc nước ép về phía Phương Anh, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc: "Chuyện có người yêu là tớ cố tình để thử Phương Anh."

Nghe đến đây cuối cùng cô cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Thì ra cái suy nghĩ cô từng cho là vớ vẩn vậy mà Quốc Khánh cũng dám thực hiện.

Hải Vân nghiêng đầu nhìn gương mặt hạnh phúc của hai người, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc lây. Bao nhiêu năm qua, Hải Vân đã chứng kiến cả quá trình yêu thầm của Phương Anh đến bây giờ cuối cùng hai người cũng đã ở bên nhau.

Rất nhiều cảm xúc trong cô gần như vỡ òa.

Trong vài giây ngắn ngủi Hải Vân lại chợt nhớ đến câu chuyện của mình và Hoài Phong, niềm vui hạnh phúc vừa rồi nhanh chóng tan biến đi, trái tim nhói lên.

Đều là yêu thầm thế nhưng câu chuyện của cô sẽ chẳng thể nào có được cái kết đẹp như thế. Cô không phải Phương Anh mà Hoài Phong cũng không phải Quốc Khánh. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro