Chương 27: Bé gái hư (7)
Chương 27: Bé gái hư (7)
Có người đáng tin làm việc thay mình, đêm đầu tiên của Lâm Gia trong bong bóng cá trôi qua rất nhẹ nhàng.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Dao mang đồ ăn đến gõ cửa, gã rất tận tụy trách nhiệm trong công việc hậu cần, sợ Lâm Gia bị đói.
Nhưng tiếng chống gậy kia lại vang lên, viện trưởng đứng ở đầu cầu thang tầng hai: "Tất cả đều phải đi ăn sáng! Các con vẫn còn ì ra trong phòng à? Sao, muốn bắt cô chú ở căn-tin mang đến tận phòng cho mấy đứa hả?"
Tiêu Dao ngẩn ra, gã nhìn Lâm Gia: "Anh Gia?"
Gã đang hỏi ý kiến của Lâm Gia.
Lâm Gia nói: "Tới nhà ăn xem."
Viện trưởng đã đề cập đến hai chữ "ngoan ngoãn", không nên làm trái ý viện trưởng trong mấy chuyện vặt như ăn cơm này.
Tiêu Dao: "Được."
Thấy Lâm Gia và Tiêu Dao đi về hướng nhà ăn, những người khác cũng mở cửa phòng mình đi tới nhà ăn ở bên trái tòa nhà.
Nhà ăn đã chuẩn bị xong bữa sáng, vì mọi người đóng vai những đứa trẻ chờ được nhận nuôi ở trại mồ côi nên nhà ăn không bắt họ xếp hàng lấy cơm, thay vào đó là bày luôn bữa sáng trên bàn, mọi người chỉ cần ngồi vào bàn.
Lâm Gia chọn một vị trí sát tường, như vậy thì dù Tiêu Dao ngồi bên cạnh thì anh cũng không cần ngồi chung với người nào khác nữa.
Có tổng cộng mười ba người vào bong bóng cá lần này, hôm qua đã có một người chết, còn lại mười hai người. Liên tục có người đi vào nhà ăn rồi tự tìm chỗ ngồi xuống.
"Xem có Diêm Tục không." Lâm Gia húp bát cháo trắng, hương vị ngon hơn lương khô nhiều.
Tiêu Dao gật đầu đồng ý, không lắm lời hỏi lý do.
Húp được nửa bát cháo thì Lâm Gia nghe thấy Tiêu Dao nhỏ giọng nói: "Tới rồi."
Cũng chẳng bất ngờ, thậm chí anh còn không ngẩng đầu.
Nếu đêm đầu tiên Diêm Tục đã chết thì cái danh hiệu đội trưởng đội tuần tra này dễ quá rồi.
Dù Lâm Gia không ngẩng đầu nhìn Diêm Tục nhưng anh vẫn cảm nhận được ánh mắt của Diêm Tục nhìn mình. Dường như Diêm Tục chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, không bao lâu sau đã dời mắt.
Lâm Gia bình tĩnh húp cháp.
Tiêu Dao thấy Lâm Gia ăn xong bữa sáng thì mới hỏi lý do.
Lâm Gia lời ít ý nhiều: "Đêm qua cậu ta đã ra ngoài."
Tiêu Dao ngẩn ra, dù sao gã cũng là một người bình thường chứ không phải con mèo ngu xuẩn ngồi bên chân mà ngay cả bản thân cũng không dám xác nhận kia, rất nhanh sau đó đã hiểu lý do hôm qua Lâm Gia bằng lòng chia sẻ manh mối.
Sắc mặt Tiêu Dao trở nên phức tạp, một mặt thì nể cái đầu của Lâm Gia, mặt khác lại e dè anh.
Gã nhớ lại việc Lâm Gia đã lẳng lặng hỏi hết ba câu với người cá trong bong bóng cá trước, thầm cảm thấy may vì mình không trở thành kẻ địch của Lâm Gia.
Tiêm Đao tuyệt đối không thể bỏ lỡ người như thế này.
Lâm Gia nhìn Tiêu Dao, chẳng mảy may quan tâm sắc mặt của gã, anh đưa cho Tiêu Dao một quả trứng gà.
Tiêu Dao nói: "Cảm ơn anh Gia."
Lâm Gia: "Cho mèo ăn."
Tiêu Dao: "..."
Mèo: "\(^o^) ~"
Tiêu Dao bóc vỏ trứng, cẩn thận đút cho mèo ăn. Đút được một hồi, Tiêu Dao lại cảm thấy sai sai, gã cảm thấy mèo như đang kiêu ngạo cái kiểu "một người làm quan cả họ được nhờ".
Tiêu Dao dụi dụi mắt, mèo cúi đầu ăn lòng đỏ trứng.
Cộp, cộp, cộp.
Đúng lúc này, tiếng gậy chống làm người ta khó chịu lại vang lên một lần nữa.
Mọi người vốn định ăn bữa sáng yên ổn đồng loạt nhíu mày, ngẩng lên thì thấy viện trưởng đã đứng ngoài cửa phòng ăn.
Bà ta đảo mắt quan sát phòng ăn một lượt, đây là kiểu quan sát tuần tra không có mục tiêu rõ ràng, không giống đang tìm người mà giống giáo viên giám thị trong phòng thi ở trường.
Sau khi xác định tất cả đều có mặt, hơn nữa còn đều có cơm ăn, lúc này viện trưởng mới dừng bước và nói với mọi người: "Hôm nay thể hiện rất tốt."
Chẳng qua giọng điệu của bà ta vẫn nghiêm khắc như trước, lời khen nghe cũng không giống lời khen.
Không một ai cảm thấy vui vẻ vì câu khích lệ này của viện trưởng, ngược lại, một số người còn tỏ ra lo lắng trước sự xuất hiện của viện trưởng.
Dù sao cũng là NPC mà người cá cụ thể hóa ra, đây là bong bóng cá ba sao, viện trưởng sẽ không buông tha họ một cách dễ dàng.
Quả nhiên khen xong, viện trưởng lại lên tiếng: "Ngày nhận nuôi đã gần lắm rồi, các con nhất định phải chuẩn bị cho tốt."
Không ai hé răng, ngày nhận nuôi? Nghe giống ngày tận thế hơn.
Viện trưởng không hài lòng trước sự im lặng trong nhà ăn, bà ta tức giận gõ gậy xuống sàn nhà, gõ tới mức cả phòng ăn rung lên ầm ầm. Sau tiếng động thử thách con người đó, viện trưởng nói: "Người lớn ai cũng thích trẻ con thông minh, cô đưa ra một đề bài, các con đoán xem đó là gì."
Tiêu Dao nghiến răng: "Quả nhiên."
"Có hai tai và bốn chân." Viện trưởng ra đề rồi nói, "Ăn sáng xong đừng chạy lung tung, lát nữa cô sẽ tới phòng kiểm tra câu trả lời của mấy đứa."
Viện trưởng nói xong thì lại rời đi trong bầu không khí im lặng.
Đợi viện trưởng đi được năm phút, lúc này nhà ăn mới có những tiếng động nhỏ phát ra.
Có người sắc mặt rất tệ nói: "Vậy mà lần này... lần này lại không phải chọn bài hát."
Hôm qua có người chết ngay trước mắt nhưng mọi người vẫn chưa suy ra được điều kiện giết người của viện trưởng. Nhưng nếu họ đã may mắn sống sót thì chỉ cần làm y hệt hôm qua là có thể tránh được việc tử vong. Nhưng ai mà ngờ thử thách hôm nay của viện trưởng lại thay đổi, không còn là ca hát nữa mà là một đề bài không đầu không đuôi.
""Có hai tai và bốn chân" là sao?" Tiêu Dao lặp lại đề bài, "Đoán động vật à? Hay đoán cái gì?"
Không ai trả lời được, vì đề bài chỉ có vế đầu chứ không có câu hỏi.
"Chắc là đoán đồ vật..."
"Nhưng phạm vi rộng quá, hai tai bốn chân, con vật nào nào chẳng thế, mèo này, chó này, thỏ này, hổ rồi sư tử... Gần như con gì cũng vậy, ai biết đáp án là gì?"
Những lời thảo luận như vậy không sai, Tiêu Dao cũng đầy ngờ vực trong lòng. So với đề bài hôm qua, ít nhất còn có phạm vi trong nhạc phổ, gã quay sang nhìn Lâm Gia thì lại thấy Lâm Gia ngẩng đầu nhìn Diêm Tục.
So với đề bài hôm nay, Lâm Gia quan tâm đến thành quả đêm qua của Diêm Tục hơn.
Diêm Tục vẫn mải miết ăn sáng, phó phòng Trần nhắc hắn: "Lâm Gia kia đang nhìn cậu."
Diêm Tục nói: "Nhìn anh thì có, anh trông giống mối tình đầu của anh ta mà."
Phó phòng Trần: "..."
Dù nói vậy nhưng Diêm Tục vẫn ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lâm Gia.
Lâm Gia đứng dậy ra khỏi phòng ăn.
Diêm Tục đã hiểu ý của Lâm Gia, anh đang muốn nói gì đó với hắn nhưng lại không tiện cho người khác nghe thấy. Diêm Tục định đi xem rốt cuộc Lâm Gia định nói gì với mình, hắn nghiêng đầu nhìn phó phòng Trần: "Tôi đi nhé?"
Phó phòng Trần cau mày: "Hỏi tôi làm gì?"
"Ừ nhỉ, hỏi anh làm gì." Diêm Tục nhoẻn cười.
Cuối cùng Diêm Tục vẫn đi, ra khỏi nhà ăn đã thấy Lâm Gia đứng dưới bóng cây.
Lâm Gia đứng thẳng lưng, trông có vẻ ung dung khác hẳn với những người khác đang kích động. Có lẽ cũng liên quan đến việc anh sửa soạn chỉn chu kỹ lưỡng, một chiếc áo khoác xám với chất liệu được tuyển chọn, kiểu dáng đứng form hoàn hảo, gió biển thổi nhẹ làm vạt áo khẽ tung bay, để lộ lớp lót bên trong với hoa văn độc đáo, có vẻ như là những cánh hoa nở rộ được thêu tỉ mỉ bằng chỉ bạc.
Người khác, dù tự nguyện bước vào bong bóng cá thì vẫn mang tâm thế kháng cự, nhưng anh thì khác, anh như đang đi hẹn hò vậy.
Diêm Tục tiến lại gần, còn ngửi thấy mùi thơm ngát.
"Sao nào?" Diêm Tục nhíu mày, không quản được mũi mình mà khẽ hít hà.
Dù ngay từ lần đầu tiên thấy Lâm Gia, Diêm Tục đã cảm thấy người này có vấn đề, nhưng kỳ lạ là hắn không ghét mùi hương tỏa ra từ người Lâm Gia, thậm chí còn cảm thấy rất thơm.
Lâm Gia nói thẳng: "Muốn hợp tác với đội trưởng Diêm một lần."
Diêm Tục hơi bất ngờ, hắn quan sát Lâm Gia từ trên xuống dưới rồi tự chỉ vào mình để xác nhận lại: "Hợp tác với tôi?"
"Ừ." Lâm Gia bỏ qua vẻ ngờ vực không hề giấu giếm trên mặt Diêm Tục, anh nói, "Tôi định buổi tối sẽ ra ngoài xem thế nào."
Diêm Tục nhìn anh, sự nghi ngờ càng trở nên rõ ràng trên gương mặt, thậm chí vẻ cợt nhả cũng không còn nữa: "Sao lại chọn tôi?"
Lâm Gia nói: "Vì đội trưởng Diêm đáng tin."
Diêm Tục tặc lưỡi, rõ ràng không hề tin cái lý do vớ vẩn này của Lâm Gia.
"Biết rõ có thể ban đêm có manh mối, đội trưởng Diêm có thể chấp nhận không ra ngoài sao?" Lâm Gia chậm rãi nói ra hướng tư duy của mình, "Nhưng tại sao viện trưởng lại chỉ dặn riêng tôi rằng ban đêm rất nguy hiểm? Những gì đặt trước mặt tôi rốt cuộc là manh mối hay cạm bẫy, ai có thể nói rõ được?"
Diêm Tục khẽ cười: "Thế nên?"
Lâm Gia chắc chắn Diêm Tục hiểu ý mình, nhưng giờ anh đang nhờ người ta nên đành phải nói chi tiết lý do muốn hợp tác: "Đội trưởng Diêm, đi thăm dò ban đêm rất nguy hiểm, tôi muốn hợp tác với cậu."
Lâm Gia nhìn chằm chằm Diêm Tục không chớp mắt, vụn nắng mùa hè lấp lánh trong mắt anh.
Diêm Tục hơi khựng lại, có lẽ do chức vị mà bên cạnh hắn rặt dối gian lừa gạt, tự nhiên Lâm Gia thẳng thắn như thế lại khiến hắn cực kỳ lạ lẫm.
Lâm Gia nói: "Nếu có sự trợ giúp từ đội trưởng Diêm, tôi nghĩ việc thám thính ban đêm sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Diêm Tục nói: "Anh đừng có tâng bốc tôi, tôi ghét lắm."
Lâm Gia bèn sửa lời, giọng anh rất bình tĩnh nhưng vẫn kiểm soát được tình hình: "Với nhân cách của đội trưởng Diêm, nếu ban đêm gặp nguy hiểm thì ít nhất đội trưởng Diêm sẽ cố hết sức để cứu tôi, đó là lý do tôi muốn hợp tác với đội trưởng Diêm."
Diêm Tục nhìn Lâm Gia, vẻ ngoài của người này rất đẹp, lời nói ra cũng hay, suýt nữa đã làm Diêm Tục tưởng rằng anh nói thật.
Người này là loại người sẽ mạo hiểm đi tìm kiếm manh mối ban đêm sao? Diêm Tục cảm thấy chưa chắc, càng đẹp lại càng giả dối, với ấn tượng của Diêm Tục về Lâm Gia, hắn cho rằng dù Lâm Gia muốn đi thám thính ban đêm thì cũng sẽ tìm một con tốt thí đi nghiên cứu địa hình trước cho mình.
Nghĩ vậy, Diêm Tục thoáng dừng lại.
Con tốt thí?
Không phải hắn thì ai?
Diêm Tục nghiến răng: "Nói mục đích ra đi."
Lâm Gia mím môi dưới, xem ra Diêm Tục ngồi lên được chức đội trưởng đội tuần tra cũng nhờ thực lực của chính hắn. Đương nhiên anh không thể hỏi thẳng Diêm Tục đêm qua thăm dò được gì rồi. Anh biết Diêm Tục sẽ không giấu giếm nếu tìm được manh mối vào ban đêm, nhưng thứ anh cần không chỉ có manh mối mà là toàn bộ, thậm chí là tất cả mọi chi tiết.
Có lẽ là do quá kiêu ngạo, anh không tin kết luận của người khác mà chỉ tin tưởng chính mình.
Nhưng nếu hỏi thẳng, có thể Diêm Tục nhạy bén sẽ nhận ra ngay mình bị Lâm Gia lợi dụng, như vậy ấn tượng xấu của hắn về Lâm Gia sẽ còn nặng hơn, đây không phải việc tốt đối với Lâm Gia.
Vậy nên Lâm Gia mới nói năng lòng vòng như thế, nhưng giờ xem ra đều công cốc cả.
Một khi đã vậy, Lâm Gia dứt khoát nói luôn: "Đêm qua đội trưởng Diêm đã ra khỏi phòng nhỉ, tôi muốn biết toàn bộ quá trình ra khỏi phòng của đội trưởng Diêm."
Diêm Tục tặc lưỡi, thầm nghĩ mắt nhìn người sắc sảo của mình quả nhiên không sai.
Lâm Gia không nói thêm nữa, chỉ im lặng nhìn Diêm Tục.
Diêm Tục đưa ra điều kiện: "Trả lời một câu hỏi của tôi."
Lâm Gia nói: "Không nói thì thôi."
Diêm Tục: "..."
"Ha." Thấy Lâm Gia xoay người, Diêm Tục buồn cười gọi anh lại, "Không gặp ma nhưng thấy viện trưởng đang viết thư, cứ viết được nửa tiếng thì lại đi lên sân trên cùng rồi đi xuống."
Đây không phải bí mật gì không thể nói, trái lại Diêm Tục cảm thấy hẳn là nên nói cho Lâm Gia, người này suy nghĩ cẩn trọng, bụng dạ khó lường, biết đâu có thể phát hiện ra điều gì đó mà người khác bỏ sót.
Lâm Gia dừng chân: "Tầng trên cùng có gì?"
Trước đó Tiêu Dao từng nói cầu thang dẫn lên tầng ba bị chặn bằng cửa sắt có khóa, mà Lâm Gia cũng từng chờ Diêm Tục lên tầng ba tìm manh mối nhưng Diêm Tục lại chưa từng nhắc đến tầng ba.
Diêm Tục nói: "Bị khóa."
Lâm Gia ngờ vực nhìn Diêm Tục, Diêm Tục đã nhiều lần biểu diễn kỹ năng phá khóa, Lâm Gia còn nghĩ có lẽ Diêm Tục từng là thợ khóa trước khi vào bong bóng cá nữa kìa.
Diêm Tục không mấy hài lòng với ánh mắt của Lâm Gia, hắn khó chịu nói: "Khóa đó khó mở lắm, chưa kể quy luật bà ta cứ nửa tiếng lại lên tầng trên cùng mà tôi nói chỉ đúng khi tầng ba không phát ra động tĩnh gì, nếu có động tĩnh, bà ta sẽ lập tức lên đó ngay."
Lâm Gia cụp mắt trầm tư, một lát sau mới nói: "Đội trưởng Diêm, hợp tác không?"
Hết chương 27.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro