Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 147: Kết thúc

Chương 147: Kết thúc

Đây là lần đầu tiên Lâm Gia đến nhà người khác làm khách, nhưng anh không căng thẳng chút nào. Anh chuẩn bị một ít quà ra mắt rồi đi đến nhà Diêm Tục.

Trên đường đi, điện thoại vẫn reo không ngừng.

Tin nhắn của Diêm Tục được gửi đến liên tiếp.

Diêm Bánh Mì Nướng: [Ảnh]

Lâm Gia mở ảnh Diêm Tục gửi, là ảnh Diêm Tục chụp bóng lưng cha mẹ đang bận rộn trong bếp.

Diêm Bánh Mì Nướng: Đến đâu rồi?

Lâm Gia nhìn ra ngoài cửa xe, gửi tên con đường xe đang đi qua.

Lâm Gia gửi đi xong vẫn luôn đợi Diêm Tục trả lời, qua một lúc lâu vẫn không thấy gì.

Anh lại nhìn con đường, nhớ ra Diêm Tục vốn đang đi du học ở nước ngoài, lại vào thế giới đáy biển nhiều năm như vậy, e là đã không còn nhớ đường phố ở thế giới thực nữa rồi.

Thế là Lâm Gia gửi định vị.

Cùng thời điểm, Diêm Tục tra bản đồ địa chỉ Lâm Gia gửi rồi trả lời lại.

Diêm Bánh Mì Nướng: Được, sắp đến thì bảo em, em xuống dưới đón anh.

Lâm Gia gõ chữ: Được.

Sau đó Lâm Gia luôn chú ý thời gian, anh căn năm phút trước khi đến nơi thì gửi tin nhắn cho Diêm Tục.

L: Còn năm phút nữa.

Diêm Bánh Mì Nướng: Vâng.

Xe dừng ở ngoài khu chung cư nhà Diêm Tục, bảo vệ yêu cầu đăng ký xe từ ngoài tới.

"Nhà số 703, đơn nguyên 2, tòa 23." Diêm Tục đã đứng đợi ở cổng khu chung cư từ sớm.

Lâm Gia nói với tài xế: "Không cần vào trong nữa đâu."

Tài xế nói: "Giám đốc Lâm, quà cậu mua hơi nhiều, vẫn nên cho xe vào trong."

Lâm Gia nghĩ cũng đúng, anh bèn hạ cửa kính xe xuống, ngoắc tay với Diêm Tục.

Diêm Tục hiểu ý, hắn đi đến bên xe rồi mở cửa ghế sau ngồi vào.

Thời tiết hôm nay hơi lạnh, Diêm Tục vừa lên xe, Lâm Gia đã vươn tay sờ vào vạt áo hắn.

Lạnh ngắt.

Có thể thấy người này đã đợi ở đây từ năm phút trước rồi.

Nhưng khi Lâm Gia muốn thu tay về, Diêm Tục lại nắm chặt lấy cổ tay anh không cho anh rút tay.

"Đừng động đậy." Diêm Tục nói bằng khẩu hình, "Cho em nắm một lát."

Diêm Tục nói xong thì xòe năm ngón tay tìm đúng kẽ hở giữa các ngón tay Lâm Gia, sau đó đan chặt tay với anh.

Đan tay xong, Diêm Tục chuẩn bị chỉ đường cho tài xế thì thấy tài xế hấp tấp dời mắt khỏi kính chiếu hậu.

Diêm Tục: "..."

Diêm Tục quay đầu lại nhỏ giọng hỏi: "Có phải ảnh hưởng không tốt đến anh không?"

Dù nói vậy nhưng hắn lại không có ý định buông tay Lâm Gia ra.

Lâm Gia chiều theo Diêm Tục, anh mở miệng: "Chú Vương, đây là Diêm Tục."

Diêm Tục: "Chào chú Vương ạ."

Tài xế chú Vương vội đáp: "Chào, chào cháu."

Tòa nhà nhà Diêm Tục ở khá xa cổng khu chung cư, Diêm Tục chỉ đường cho tài xế.

"Cứ đi theo đường này, rẽ trái là tòa 23." Diêm Tục nói.

Chú Vương: "Vâng."

Không lâu sau, xe dừng ở dưới chân tòa nhà.

Tài xế định đi mở cửa cho Lâm Gia thì thấy Diêm Tục đã làm trước, ông đành vòng ra cốp sau lấy quà.

Lâm Gia mua rất nhiều quà, Diêm Tục bèn đi giúp, quà hắn ôm trong ngực gần như chất qua cả đầu.

Lâm Gia không đành lòng nên muốn đi giúp, Diêm Tục không cho mà chỉ nói: "Bấm thang máy giúp em là được."

Thang máy đang dừng ở tầng một, hai người đi vào. Lâm Gia bấm tầng bảy.

Diêm Tục nói: "Sao mua nhiều thế?"

Lâm Gia nói: "Không biết nên mua gì nên mua hết."

Diêm Tục cười: "Đã bảo anh không cần mang quà rồi còn gì?"

Lâm Gia nói: "Lần đầu tiên đến nhà, tôi muốn thể hiện tốt."

Diêm Tục rất muốn ôm Lâm Gia, tiếc là đang ôm một đống hộp quà trong ngực nên chỉ có thể nghiêng mặt nhìn Lâm Gia, nháy mắt với anh.

Lâm Gia hiểu ý, anh tiến lại gần, hôn nhẹ lên má Diêm Tục.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.

Cha mẹ Diêm Tục thấy hắn đi lâu quá, đang chuẩn bị xuống dưới xem tình hình thì vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Lâm Gia: "..."

Cha mẹ Diêm Tục: "..."

Diêm Tục không nhìn thấy phía trước nên không biết cha mẹ mình đang đứng ngay ở cửa thang máy, hắn oán trách nói: "Bao lâu không gặp mà chỉ hôn một cái thôi à?"

Lâm Gia nhìn cha mẹ Diêm Tục rồi lại nhìn Diêm Tục, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở: "Diêm Tục, bố mẹ em ở đây."

Diêm Tục: "..."

"À, ầy... tổng giám đốc Lâm đến rồi à." Mẹ Diêm vội huých nhẹ bố Diêm, để bố Diêm qua cầm hộp quà giúp Diêm Tục.

"Mau vào đi, mau vào đi." Mẹ Diêm cười mời Lâm Gia vào nhà.

Lâm Gia vốn tưởng cảnh tượng trong thang máy sẽ làm cha mẹ Diêm Tục cảm thấy xấu hổ, nhưng dường như hai người không cảm thấy gì, mẹ Diêm nhiệt tình kéo Lâm Gia đi tham quan nhà.

Bà dẫn Lâm Gia xem phòng của Diêm Tục, sau đó lại dẫn Lâm Gia xem phòng bên cạnh phòng Diêm Tục.

Đây là một căn phòng vừa mới được dọn dẹp, có thể thấy tất cả đồ vật bên trong đều là đồ mới, trên tủ đầu giường còn có một chiếc đèn nhỏ với độ sáng vừa phải.

Mẹ Diêm nói: "Nếu tổng giám đốc Lâm không chê thì có thể thường xuyên đến nhà chơi. Đây là phòng bác chuẩn bị cho cháu, nhưng nếu cháu muốn ngủ cùng Diêm Tục cũng được."

Lâm Gia: "..."

Lâm Gia ngẩng đầu nhìn Diêm Tục, Diêm Tục gãi đầu, nói với bố Diêm đang ở trong bếp: "Bố, con ra giúp bố."

Mẹ Diêm còn nói: "Căn nhà này mua đã lâu rồi, nhiều năm rồi, vốn nên sửa sang lại một chút nhưng lại có chút chuyện trì hoãn... Bác với bố nó đã bàn bạc với nhau, dù sao sửa sang lại cũng không kịp nữa, vừa hay có thể mua một căn nhà tân hôn."

Lâm Gia đứng tại chỗ, nhà tân hôn...

Anh hỏi: "Bác ơi, Diêm Tục đã giới thiệu quan hệ giữa cháu và em ấy là gì thế ạ?"

Sợ cha mẹ lo lắng nên Diêm Tục không nói quá nhiều với họ về thế giới đáy biển, hắn nói nhiều hơn về những ngày tháng ở thế giới đáy biển cùng Lâm Gia.

Khi nói đến Lâm Gia, Diêm Tục mặt mày rạng rỡ tươi tắn, sức sống bừng bừng.

Bố Diêm và mẹ Diêm nhìn ra gì đó nên đã hỏi: "Diêm Tục, con nói thật cho bố mẹ biết, quan hệ giữa con và tổng giám đốc Lâm là gì?"

Diêm Tục nói: "Con muốn ở bên cạnh anh ấy mãi mãi."

Mẹ Diêm nhét vào tay Lâm Gia một bao lì xì dày cộp: "Chúc hai con bên nhau mãi mãi."

Lâm Gia cầm bao lì xì, anh lại nhìn về phía Diêm Tục một lần nữa.

Diêm Tục cười đi tới, nắm lấy tay Lâm Gia: "Ăn cơm thôi."

Trên bàn gần như không còn chỗ để thức ăn nữa, Diêm Tục kéo ghế cho Lâm Gia rồi tự ngồi xuống bên cạnh anh.

Lâm Gia vừa ngồi xuống, bố Diêm cũng đưa một bao lì xì tới: "Chúc hai đứa mãi mãi yêu nhau."

Cổ họng Lâm Gia nghẹn lại: "Cảm ơn."

Bố Diêm mẹ Diêm nở nụ cười, không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Gia. Diêm Tục thì liên tục bóc tôm cho Lâm Gia, hết con này đến con khác.

Trước đây Lâm Gia chỉ nói chuyện hợp đồng với người khác trên bàn ăn, hoặc là lẻ loi một mình ăn cơm trong tĩnh lặng.

Còn lúc này đây, thức ăn nóng hổi, tiếng cười nói vui vẻ trên bàn ăn, đèn trên đầu rất sáng, như đang chiếu sáng cả căn biệt thự lạnh lẽo tối tăm trong lòng anh.

"Khó khăn gian khổ đều qua cả rồi." Bố Diêm nâng ly.

"Từ nay về sau phải vui vẻ mỗi ngày nhé." Mẹ Diêm cũng nâng ly.

Diêm Tục vội vàng lau tay rồi nâng ly rượu.

Hắn là loại một ly đã gục, vậy nên trong ly chỉ có coca.

Lâm Gia nâng ly, bốn chiếc ly chạm vào nhau.

Tiếng cụng ly trong trẻo.

Tách, Diêm Tục chụp ảnh ghi lại khoảnh khắc này.

Sau đó, hắn đăng một bài lên trang cá nhân.

[Mình và Lâm Gia đã trở về cùng nhau rồi, sau này sẽ không bao giờ chia xa nữa.]

Hết chương 147.

Kết thúc phần truyện chính.

Lời tác giả: Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng điều muốn nói nhất vẫn là cảm ơn sự chờ đợi của mọi người. Khi viết bộ truyện này, tâm trạng của tôi rất tệ, đã có lúc tôi muốn từ bỏ, không chỉ là từ bỏ bộ truyện này mà thậm chí còn muốn từ bỏ việc viết văn. Chính sự cổ vũ, ủng hộ và chờ đợi của mọi người đã giúp tôi có thể quay lại sửa truyện, giúp tôi có thể viết đến hết. Tuy quá trình lấp hố gập ghềnh gian khổ, có lúc não mịt mờ khiến cho tôi không viết nổi một câu rõ ràng, có lẽ cuối cùng thể hiện vẫn không được tốt lắm, nhưng may sao tôi vẫn có thể đặt dấu chấm hết cho câu chuyện này. Tôi vẫn còn rất nhiều thiếu sót trên con đường viết văn và vẫn cần phải học hỏi rất nhiều. Cảm ơn sự đồng hành của mọi người, mong sẽ được gặp lại mọi người ở câu chuyện tiếp theo, chúc cho mọi người ngày nào cũng là ngày vui vẻ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro