Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 145: Ánh bình minh của hi vọng đã sáng lên

Chương 145: Ánh bình minh của hi vọng đã sáng lên

Thế giới đáy biển không có quá nhiều vùng đất trống, hầu hết những bãi đất trống đã chật ních người này đều là quảng trường.

Cứ hai ba người đứng trong một ô gạch lát trên mặt đất.

Thỉnh thoảng mặt đất rung lắc, những người này cũng chông chênh đứng cũng không vững theo.

Tần suất rung lắc của mặt đất ngày càng cao, một số công trình đã sụp đổ.

Nhưng bầu trời vẫn như ngày thường, những đám mây hình cá vẫn trôi lơ lửng bên trên.

Không phải là họ chưa từng tò mò chuyện vật tư của thế giới đáy biển đến từ đâu, nhưng trong những ngày mà ngay cả tính mạng cũng không thể đảm bảo, sự tò mò này cũng dần phai nhạt.

Lúc này đáp án lại xuất hiện theo cái cách kiểu tai họa ập đến, ai cũng có vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Nhưng đáp án này không phải là đáp án cuối cùng, rốt cuộc có thể rời đi sau khi thế giới đáy biển sụp đổ hay không, họ không biết nên tin Diêm Tục hay Trần Xỉ.

Thực ra có rất nhiều người bằng lòng tin Diêm Tục, những người của Tiêm Đao, còn có một số người dưới trướng Diêm Tục.

Nhưng con số này quá nhỏ bé và chẳng là gì so với toàn bộ thế giới đáy biển.

Trần Xỉ đã nắm bắt được điểm này, y biết bí mật đã bị Diêm Tục vạch trần nhưng y không cần phải biện giải gì, y đã ở thế giới đáy biển nhiều năm như vậy, biết rõ đám người này đều tham sống sợ chết.

Nếu đám người này có ý nghĩ rời đi đủ mạnh mẽ thì đã rời đi từ lâu rồi.

Cần gì phải đợi đến bây giờ.

Trần Xỉ biết chắc chắn sẽ có người chui vào bong bóng cá để lấy hồn cá, y vẫn chưa xử lý lối thông kia xong xuôi. Điện được khôi phục tạm thời ở thế giới đáy biển vào lúc này là nhờ số hồn cá dự trữ cuối cùng của Thượng Đế, chẳng bao lâu nữa sẽ cạn kiệt.

Y phải khiến những người này chui vào bong bóng cá để lấy hồn cá, đồng thời cũng phải tăng tốc độ xử lý lối thông kia, như vậy đến khi lối thông được xử lý xong là sẽ lập tức được lấp đầy bằng hồn cá.

Chỉ cần có hồn cá lấp vào, thế giới đáy biển sẽ khôi phục lại như cũ!

Đợi thế giới đáy biển ổn định trở lại, y sẽ từ từ tính sổ với những kẻ có ý đồ hủy diệt nơi này!

Mây cuồn cuộn trên trời, chẳng qua mấy quảng trường này không phải là địa điểm mây rơi xuống, Trần Xỉ thấy những người kia vẫn còn do dự, y đã lợi dụng lượng điện cuối cùng của thế giới đáy biển để khiến toàn thành phố có thể nghe thấy chất vấn của mình với Diêm Tục: "Diêm Tục, cậu lấy gì đảm bảo sự sụp đổ của thế giới đáy biển chính là con đường rời đi?"

"Nếu thế giới đáy biển trở thành phế tích, các người và bọn họ vẫn phải sống trên phế tích, cậu lấy gì ra để đảm bảo cuộc sống của mỗi người!"

Trần Xỉ ép hỏi, nhưng y thấy Diêm Tục vốn không hề có ý định trả lời, trái lại khóe miệng hắn còn ngậm một nụ cười khó hiểu, như đã dự tính sẵn lần ngăn cản này của y.

Trần Xỉ ngẩn người.

Trước đây y và Diêm Tục là bạn tốt, sau này lại làm việc chung ở ban quản lý nhiều năm, y rất hiểu Diêm Tục.

Diêm Tục là một người nóng tính, nếu không có biện pháp đối phó ngay phút then chốt, hắn sẽ không tỏ ra điềm nhiên như vậy.

Trần Xỉ lập tức nhìn về phía Lâm Gia, ngay lúc y mở miệng để bắt người ở thế giới đáy biển lựa chọn sống chết, Lâm Gia đã cho người khiêng hơn chục thùng hàng đến.

So với nụ cười đáng ghét trên mặt Diêm Tục, Lâm Gia hoàn toàn không coi y ra gì.

Dưới sự giúp đỡ của Tiêm Đao, những thùng hàng được niêm phong đã bị mở ra, đồ vật bên trong thùng được phân phát ra ngoài.

Tất nhiên là đồ trong thùng không đủ chia cho cho từng người ở thế giới đáy biển, nhưng họ có thể chuyền tay nhau xem.

Quảng trường tập trung đông người nào cũng được phát đồ trong thùng.

Đó là...

Trần Xỉ lại ngẩn người.

Báo.

[Tập đoàn Lâm thị hỗ trợ xây dựng trạm thu nhận "xác sống"]

[Tám công ty đầu tư hơn mười tỷ, nghiên cứu thuốc đặc trị "xác sống"]

[Người dân toàn cầu tổ chức nghi lễ tự phát cầu nguyện cho "xác sống"]

Quyền kiểm soát điện ở thế giới đáy biển nằm trong tay Trần Xỉ, Diêm Tục phải nói thật lớn tiếng, đến lúc này hắn mới trả lời chất vấn của Trần Xỉ: "Tôi không thể đảm bảo, nhưng tờ báo này được mang từ thế giới thực đến, mọi người có thể xem nội dung, xem người thân bạn bè ở thế giới thực đã làm gì cho các vị, là muốn đánh cược được ăn cả ngã về không để rời khỏi thế giới đáy biển hay là tiếp tục ở lại đây, tự mọi người suy nghĩ cho kỹ đi."

Tất nhiên tiếng của hắn không thể truyền khắp thành phố, nhưng người nghe được tiếng nói của hắn sẽ quay đầu truyền cho người tiếp theo, một truyền mười mười truyền trăm, giống như tờ báo trong tay họ, một truyền mười mười truyền trăm trăm truyền nghìn...

Ai cũng đã nhìn thấy tờ báo đến từ thế giới thực này, giống như nhìn thấy một tia hi vọng.

Kể từ khi "xác sống" xuất hiện, tin tức tràn ngập các báo cáo liên quan. Đây là tờ báo mà Lâm Gia cố ý chọn ra, cũng là tờ báo mà anh cố ý mang vào thế giới đáy biển.

Từ khi đề nghị "hoặc" với Thượng Đế, Lâm Gia đã tính kỹ cho ngày hôm nay.

Thượng Đế nắm bắt lựa chọn của người bị cuốn vào qua từng lần hủy diệt sa bàn, nhưng về cách nắm bắt lòng người, cách khơi dậy lòng trắc ẩn, Lâm Gia vẫn chuyên nghiệp hơn một chút.

Ầm!!!

Tia điện cuối cùng của thế giới đáy biển biến mất, lại một tòa nhà chọc trời sụp đổ.

Dường như sự sụp đổ đã vô tình xé rách bầu trời, một vệt trắng bị cào toạc ra nơi chân trời.

Mọi người đã quá quen với vệt trắng đó, mỗi lần ra khỏi bong bóng cá, vệt trắng này sẽ hiện ra sau khi cảnh tượng sụp đổ.

"Hình như... chúng ta có thể rời đi rồi!"

"Hình như có thể rời đi thật đấy!"

"Đm! Mặc kệ người khác, dù sao tôi cũng chịu đựng cái bong bóng cá mãi không kết thúc này đủ rồi, tôi muốn sống cuộc sống bình thường, dù chết tôi cũng phải thử một lần!"

"Đúng! Thử một lần!"

Tình thế đã bị đảo ngược chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Trần Xỉ cố gắng xúi giục thêm điều gì đó, nhưng điện đã ngừng, giọng của y không thể phát đi khắp thành phố nữa.

Những người đó đã chìm đắm trong giấc mộng đẹp của hi vọng, hoàn toàn không chú ý Trần Xỉ đang nói gì.

Trần Xỉ đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Diêm Tục và Lâm Gia.

Tim y chợt hẫng một nhịp.

Không.

Không thể, thế giới đáy biển không thể bị hủy diệt!

Vừa nghĩ đến việc thế giới đáy biển sắp tiêu tùng, quyền lực của mình đã sắp không còn, nỗi căm thù vô tận dâng lên trong lòng y.

Trước giờ Trần Xỉ vẫn là một kẻ có cái tôi cực cao. Ở thế giới thực, thành tích của y rất tốt nhưng gia cảnh lại không tốt. Ngay cả chi phí đi học cũng đều do cha mẹ y phải khom lưng cúi gối đi vay mượn người khác.

Y bị cuốn vào thế giới đáy biển, khi tính mạng bị đe dọa, y cũng nhất quyết không chịu tìm thức ăn trong thùng rác như con chó.

Sau này y quen biết Diêm Tục, bọn họ cùng nhau thành lập Toái Vân.

Nhưng tầm nhìn của y xa hơn Diêm Tục, suy nghĩ cũng sâu hơn Diêm Tục. Toái Vân chỉ là một gánh hát rong, muốn sống có tôn nghiêm ở nơi đất khách, chỉ có cách gia nhập ban quản lý.

Sau này Trần Xỉ gia nhập ban quản lý, dùng đủ mọi cách và thủ đoạn để thăng tiến.

Tiếp đó y giao dịch với Thượng Đế, y đổi hồn cá cho Thượng Đế, mà Thượng Đế hứa hẹn cho y địa vị.

Y mê đắm quyền lực, y và Diêm Tục chưa bao giờ là người cùng đường. Diêm Tục từng chất vấn y tại sao thay đổi, thực ra y không thay đổi, y không hề lạc lối trong quyền lực, y vẫn luôn là người theo đuổi quyền lực và địa vị.

Đây là tín ngưỡng của y, y là tín đồ thành kính của quyền lực.

Thế giới đáy biển không thể bị hủy diệt, y không muốn trở về thế giới thực. Thế giới thực có giai cấp, trường học và xã hội mà y không thể thay đổi, y không thể vượt qua hố sâu giai cấp, y căm hận dáng vẻ khúm núm của mình.

Trần Xỉ rút khẩu súng ngắn ra, chĩa thẳng họng súng vào Lâm Gia.

Muốn vui vẻ rời khỏi thế giới đáy biển à?

Nằm mơ đi.

"Lâm Gia!" Diêm Tục lao về phía Lâm Gia.

Mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Diêm Tục ôm chặt Lâm Gia vào trong ngực, dùng thân mình chắn giữa người yêu và họng súng.

Cạch.

Khẩu súng ngắn bị ép chĩa vào chủ nhân của nó, đã hết đạn.

Đất rung núi chuyển, nhà cao tầng sụp đổ.

Mọi người phẫn nộ đè chặt Trần Xỉ, những vệt trắng trên bầu trời ngày càng nhiều, giống như ánh bình minh của hi vọng đã sáng lên.

Có người nhìn thấy thế giới bên kia qua bầu trời, có người dường như nghe thấy tiếng gọi của người thân.

"Meo."

Còn có một tiếng mèo kêu mơ hồ loáng thoáng.

Hết chương 145.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro