Chương 141: Giống như ác long canh giữ kho báu
Chương 141: Giống như ác long canh giữ kho báu
Lâm Gia trở lại một cách công khai không hề che giấu. Việc này lại thành ra xua tan nghi ngờ của Trần Xỉ, khiến y cho rằng Diêm Tục nhắm vào mình trong khoảng thời gian này là để trả thù cho việc y truy bắt Lâm Gia năm năm trước.
Sắp đến kỳ hạn giao hồn cá nên Trần Xỉ cũng không đặt quá nhiều sự chú ý vào Diêm Tục và Lâm Gia. Nhưng với tính cách đa nghi, y vẫn tìm người theo dõi người bạn tốt năm xưa, và cả bạn trai của người bạn tốt ấy.
Ở thế giới đáy biển, quần áo luôn là mặt hàng ế ẩm.
Nhưng thế giới đáy biển sẽ không bao giờ giảm giá vì ế ẩm, trái lại thỉnh thoảng còn cho ra mắt hàng mới.
Như thể thế giới đáy biển thật sự là một thành phố bình thường, chưa từng bỏ qua việc thay đổi quần áo theo mùa hay chạy theo xu hướng.
Hôm nay hầu hết đám mây đều rơi xuống khu phố số 1, các khu phố khác ít nhiều cũng có mây rơi xuống.
Tránh khu vực có mây rơi, hai người đi dạo phố giống như hẹn hò.
Tin tức truyền đến tai Trần Xỉ, Trần Xỉ cười lạnh: "Cậu ta rảnh ghê nhỉ."
Từ khi Diêm Tục còn là đội trưởng đội tuần tra thì tất cả đồ dùng của hắn đã không cần tốn tiền. Nhưng lần nào Diêm Tục cũng yêu cầu thanh toán, lần này mua sắm cho Lâm Gia cũng vậy.
Mỗi một khoản chi đều là hồn cá mà Diêm Tục lấy được từ bong bóng cá chứ không phải đặc quyền.
Lâm Gia không mua quá nhiều, cũng không phải tiết kiệm tiền cho Diêm Tục, trong từ điển của anh không có từ "tiết kiệm". Chỉ là anh không định ở lại thế giới đáy biển lâu, tập đoàn của anh đang chờ khôi phục hoạt động, đây mới là điều anh quan tâm.
Có vài bộ quần áo Diêm Tục mua cho để thay là được.
Buổi chiều, hai người tìm một quán cà phê nghỉ ngơi. Tình cờ làm sao đây chính là quán cà phê lần trước họ chờ quản lý khu chung cư đối diện đổi ca.
Khác biệt là lần trước họ không mua một ly nào mà chờ cả một buổi chiều dưới nắng.
Buổi trưa tĩnh mịch, ánh nắng chiếu qua cửa sổ sát đất, Diêm Tục nói: "Về cơ bản thì có một người có thể xác định là "quân riêng"."
Lâm Gia hỏi: "Ai?"
Diêm Tục đọc một cái tên trong danh sách, hắn nói xong thì nheo mắt nhìn Lâm Gia.
Lâm Gia được bao phủ trong ánh nắng, giống như khoác lên mình một tấm lụa mềm mại.
""Quân riêng" là đồ tặng kèm của ban quản lý, giống người nhưng không thể coi là người." Diêm Tục nói về căn cứ để hắn xác định, "Người này chỉ có động tác hô hấp, nhưng không thật sự hô hấp."
Lâm Gia hỏi: "Em định làm gì?"
Diêm Tục nói: "Em định thay thế người này để trà trộn vào."
Lâm Gia im lặng một lát, Diêm Tục có thể leo lên vị trí phó phòng ban quản lý hầu hết là nhờ sự ủng hộ của đội tuần tra trước đây, ngoài ra còn có Tiêm Đao, Tiêm Đao lớn mạnh, có thể lấy ra nhiều hồn cá hơn, nhờ đó mà Diêm Tục có tư cách lên tiếng ở ban quản lý.
Nhưng nếu thật sự cần làm việc thì Diêm Tục không có người mà hắn hoàn toàn tin tưởng. Đối với đội tuần tra thì bọn họ chỉ là lựa chọn đứng về phe Diêm Tục trong hai phe phó phòng Trần và Diêm Tục. Đối với Tiêm Đao thì càng đơn giản hơn, bọn họ và Diêm Tục là quan hệ lợi dụng lẫn nhau.
Cho nên muốn điều tra rốt cuộc Trần Xỉ giao hồn cá như thế nào và giao ở đâu, Diêm Tục chỉ có thể tự đi làm, hắn không yên tâm về những người khác.
Lâm Gia cũng biết, Diêm Tục không muốn anh đi.
Cho nên Diêm Tục chỉ tiết lộ ra rằng hắn xác định một người là "quân riêng", về số lượng cũng chỉ có một người trà trộn vào đội ngũ.
Năm năm chia cách không làm thay đổi Diêm Tục, hắn vẫn như vậy, bản thân thì bước vào hiểm cảnh nhưng tuyệt đối không để Lâm Gia chịu một chút tổn thương nào.
Cho nên Lâm Gia mới cảm thấy may mắn, vì anh đã chọn "lãng quên nhưng có thể trở lại thế giới đáy biển" trong "hoặc", nếu không với kiểu người như Diêm Tục, cả đời này cũng sẽ không thể vượt qua J0001.
Cũng may anh đã trở lại.
"Tôi hiểu rồi." Lâm Gia nói, "Lần giao hàng tiếp theo là khi nào?"
"Chắc chắn không thể gom đủ mười triệu hồn cá, em đã thống kê thử thì cộng gần như tất cả hồn cá của các điểm quy đổi lại cũng chỉ khoảng hơn bốn triệu. Em đoán chắc là Trần Xỉ muốn gom đủ một số chẵn, khoảng năm triệu gì đó. Như vậy anh ta mới dễ ăn nói. Số hồn cá còn lại thì dự kiến khoảng một tuần sau có thể gom đủ."
Diêm Tục nhìn Lâm Gia, "Trong một tuần này, em sẽ đi làm quen trước với thân phận kia, đợi đến khi Trần Xỉ giao nhiệm vụ... anh sẽ phải ở nhà một mình."
Lâm Gia hờ hững nói: "Diêm Tục, em không làm được đâu."
Thay thế một người ở thế giới đáy biển không khó, nhưng thế giới đáy biển bây giờ có ai mà không biết Diêm Tục.
Diêm Tục nói: "Em sẽ nghĩ cách."
"Em đã quyết định thay thế nhưng đến giờ vẫn chưa nghĩ ra cách thay thế, có thể thấy em vốn không có cách." Lâm Gia chỉ ra không thèm nể nang, anh ngẩng đầu, "Nhưng tôi thì có thể."
Diêm Tục nhìn anh.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Diêm Tục nhượng bộ: "Nhưng anh phải hứa với em, nhất định phải bình an trở về."
Lâm Gia đồng ý.
Người mà Diêm Tục tìm được tên là Trương Mông, làm việc ở bộ phận thăm dò của ban quản lý. Bộ phận thăm dò thuộc quyền quản lý của Diêm Tục, Lâm Gia có thể trực tiếp thay thế Trương Mông, việc điều động nhân sự ở thế giới đáy biển quá thường xuyên, người khác cũng chỉ cho rằng là có một người trùng tên trùng họ với "Trương Mông" mà thôi.
Lâm Gia có thể sử dụng thân phận "Trương Mông", chờ đợi tin giao việc của Trần Xỉ.
Số lượng "quân riêng" sẽ không ít, hơn nữa "quân riêng" vốn không phải là người, rất có thể cũng không có giao tiếp xã hội của con người, chưa chắc họ đã quen biết nhau.
Bọn chúng sẽ không nhận ra Lâm Gia, nhưng kiểu gì cũng nhận ra Diêm Tục.
Việc Lâm Gia trà trộn vào trong đó đơn giản hơn Diêm Tục rất nhiều.
"Trương Mông sống trong khu chung cư Hoa Viên ở khu phố số 2." Diêm Tục chỉ có thể nói vậy, "Về thông tin chi tiết hơn của người này thì em sẽ chỉnh sửa lại rồi đưa cho anh."
Lâm Gia hỏi: "Bản thân anh ta thì sao?"
Diêm Tục: "Đã bị giam lại."
Hắn nói ra một địa điểm.
Lâm Gia gật đầu, khi làm Thượng Đế ở sa bàn thì anh sẽ không chú ý đến nhất cử nhất động của những người quản lý tí hon, nhưng không biết nếu quản lý tí hon chết thì có hiện cửa sổ cho Thượng Đế biết hay không.
Cho nên cách tốt nhất là giam lại.
Diêm Tục làm rất tốt.
Lâm Gia thưởng cho hắn một cái donut.
...
Ngày hôm sau, Lâm Gia tiến vào bộ phận thăm dò bằng thân phận "Trương Mông" , cái tên "Trương Mông" này tương đối phổ biến, cho dù có người ngạc nhiên tại sao một "Trương Mông" vừa đi đã có một "Trương Mông" mới nhảy vào thì cũng không hề nghi ngờ gì.
Mọi người đều cho rằng Lâm Gia là một "Trương Mông" khác, bên Trần Xỉ cũng nhận được tin Lâm Gia đến bộ phận thăm dò, chẳng qua bộ phận thăm dò là địa bàn của Diêm Tục nên y không thể có được thêm thông tin về Lâm Gia.
Hơn nữa ngày giao hồn cá đã đến gần, Trần Xỉ không muốn vào chọc giận Diêm Tục vào lúc này, chỉ tổ tự chuốc khó chịu cho bản thân, biết Lâm Gia vào bộ phận thăm dò cũng chỉ thế mà thôi.
Lâm Gia tiếp nhận vị trí của "Trương Mông", Trương Mông chỉ là một nhân viên thăm dò rất bình thường, thậm chí không cần anh phải cống hiến kỹ năng, anh ta chỉ là một nhân viên hậu cần không có gì đặc biệt.
Lâm Gia không chỉ sử dụng thân phận của Trương Mông mà còn sử dụng tất cả mọi thứ của Trương Mông. Ví dụ như điện thoại di động, căn nhà và cả tài khoản của anh ta.
Thế giới đáy biển phát triển đến nay, số quản lý rất đông. Tài khoản của Trương Mông có một con số rất khách quan, đó là tiền lương hàng tháng của anh ta.
Anh ta không dùng một xu nào.
Với chức vụ của Trương Mông, ban quản lý sẽ không chi trả cho chi tiêu của anh ta. Đúng là việc không động đến khoản tiền này rất kỳ lạ, chẳng qua quản lý quá nhiều nên không ai để ý tài khoản của quản lý.
Giống như nhổ củ cải kéo theo đất, Diêm Tục vừa kiểm tra những tài khoản như Trương Mông đã tòi ra rất nhiều.
"Quân riêng" không cần ăn uống, cơ thể bọn chúng cũng không tiết mồ hôi, không cần mua thêm quần áo, hàng ngày mặc đồng phục do ban quản lý phát là được.
Bọn chúng chỉ cần hồn cá.
Giống như ác long canh giữ kho báu, Trương Mông để tất cả hồn cá có được lên giường, đêm nào cũng gối đầu lên hồn cá mà ngủ.
Lâm Gia cũng đã xem điện thoại của Trương Mông, điện thoại của Trương Mông không khác gì điện thoại của người bình thường. Có thông tin liên lạc của đồng nghiệp trong bộ phận thăm dò, thỉnh thoảng có tin nhắn qua lại và vài cuộc gọi ít ỏi. Ngoài ra thì không có nội dung nào khác.
Trần Xỉ không thông báo bọn chúng làm việc thông qua điện thoại này, hoặc là không thông qua điện thoại.
Ban đêm, Lâm Gia lục tung căn hộ đơn thân của Trương Mông. Anh dùng đồng hồ điện thoại để nói chuyện với Diêm Tục.
"Trong nhà không có cái điện thoại thứ hai." Lâm Gia nói.
Quả thật là như vậy, Diêm Tục cũng đã lục soát nhà của Trương Mông khi dẫn người đến bắt anh ta, không phát hiện ra chiếc điện thoại thứ hai và bất kỳ thứ gì có thể nghi là thiết bị liên lạc.
"Diêm Tục." Lâm Gia hỏi, "Em nghĩ bọn chúng liên lạc với Trần Xỉ như thế nào?"
"Không có cách liên hệ đặc biệt giữa "quân riêng" với nhau." Diêm Tục nói, chắc chắn bộ phận thăm dò không chỉ có một "quân riêng" là Trương Mông, nhưng bộ phận thăm dò vẫn rất bình tĩnh, nếu giữa "quân riêng" có liên lạc đặc biệt, hắn bắt Trương Mông lâu như vậy thì kiểu gì những "quân riêng" khác cũng phải nhận ra.
"Cho dù có." Diêm Tục nói, "Trần Xỉ cũng không thể tham gia vào."
Trần Xỉ là người, không thể tiến hành giao tiếp với "quân riêng" ở chiều không gian cao hơn.
Lâm Gia khẽ cười: "Chúng ta nghĩ giống nhau."
Diêm Tục nói: "Trước đây em đã nghĩ có phải là một loại tín hiệu hay không. Nhưng mà..."
Lâm Gia bổ sung: "Tín hiệu là tức thời, với những việc lớn như vận chuyển hồn cá hay những sự kiện phát sinh đột ngột khác, nếu "quân riêng" không chuẩn bị trước thì sẽ xảy ra rối loạn."
Diêm Tục cũng cười nói: "Anh nói đi, em nghe."
Lâm Gia bèn nói: "Tôi đoán là một loại ám hiệu, trong ám hiệu sẽ có thời gian chính xác. Diêm Tục, em nói xem, loại ám hiệu này sẽ như thế nào, và sẽ xuất hiện ở đâu?"
Diêm Tục biết Lâm Gia cũng muốn nghe giọng nói của mình, hắn hạ thấp giọng, cố gắng để giọng mình trầm trầm có từ tính: ""Quân riêng" phân bố khắp thế giới đáy biển, e rằng Trần Xỉ cũng không thể nhớ rõ tất cả "quân riêng", anh ta không thể để lại ám hiệu cho từng người một, chắc chắn ám hiệu này phải là kiểu vừa phát ra là toàn bộ "quân riêng" có thể nhìn thấy."
Diêm Tục nghe thấy Lâm Gia khẽ cười ở đầu dây bên kia, hắn cũng cười theo: "Cười gì vậy."
Lâm Gia nói: "Cười em khoe mẽ."
Diêm Tục cười nói: "Không được cười em."
Lâm Gia lại vui vẻ trong chốc lát, sau đó anh nói: "Hơn nữa con đường phát ra ám hiệu này là cách thức rất bình thường ở thế giới đáy biển, sẽ không khiến người khác nghi ngờ."
Đầu dây bên kia im lặng, Lâm Gia cũng mím môi.
Hai người có thể nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng của người còn lại.
Trong nháy mắt, bọn họ ăn ý mở miệng, hai giọng nói đồng thời vang lên.
"Thông tin đám mây."
Hết chương 141.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro