Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 140: Mời Diêm Tục cùng phá hủy thế giới đáy biển

Chương 140: Mời Diêm Tục cùng phá hủy thế giới đáy biển

Đây là lần thứ hai Lâm Gia ngồi xe máy của Diêm Tục, Diêm Tục vẫn chỉ có một chiếc mũ bảo hiểm, lần này vẫn là đưa cho Lâm Gia.

Lâm Gia đã biết cách sử dụng, tự mình đội mũ bảo hiểm không cần Diêm Tục giúp.

Diêm Tục nhìn anh rồi đưa tay chỉnh chặt lại dây quai mũ cho anh một chút.

Lâm Gia không vội lên xe mà nhìn về phía những ánh mắt tò mò bên đường: "Nhiều người nhìn tôi lên xe em như vậy, có ảnh hưởng đến em không?"

Diêm Tục nói: "Lên xe."

Lâm Gia bèn ngồi lên xe, vì Diêm Tục không quan tâm bị ảnh hưởng, anh cũng ngang nhiên cũng ôm lấy eo Diêm Tục.

Bên tai là tiếng gió rít gào, Diêm Tục chở Lâm Gia đến chỗ ở của mình.

Vẫn là căn hộ đơn thân mà Diêm Tục ở trước đây, dù Diêm Tục đã từ "đội trưởng Diêm" thành "phó phòng Diêm".

Bữa tối, Lâm Gia được ăn mì do chính tay phó phòng Diêm nấu.

Diêm Tục không ăn mà chỉ nhìn Lâm Gia ăn.

Lâm Gia ăn no rồi đẩy bát ra, Diêm Tục vui vẻ nhận lấy bát của Lâm Gia.

Khi Diêm Tục rửa bát, Lâm Gia dựa vào bên cửa và nói: "Sau khi biết lựa chọn "hoặc" của em, tôi đã đề nghị với ông già về "hoặc" của mình."

Tay Diêm Tục đang rửa bát khựng lại.

Lâm Gia biết Diêm Tục rất muốn biết nên cũng không giấu giếm, anh nói trong tiếng nước chảy: "Vì lựa chọn của em nên tôi lúc đó chỉ có thể rời đi. Nhưng tôi không biết sau khi rời đi tôi có quên em hay không, hoặc là không bao giờ có thể quay lại, vậy nên tôi đã đưa ra hai lựa chọn "nhớ em nhưng không thể quay lại" và "quên em nhưng có thể quay lại"."

Diêm Tục khàn giọng: "Ừ..."

Nếu Lâm Gia đã trở lại, vậy thì lựa chọn của Lâm Gia chính là cái sau. Nhưng Diêm Tục đã vào J0001 hai lần, hắn biết tác phong của ông già, chắc chắn cần tiền đề để Lâm Gia có thể trở lại thế giới đáy biển.

"Diêm Tục." Lâm Gia vốn định nói với Diêm Tục chuyện cha mẹ lo lắng đi tìm hắn. Nhưng nghĩ lại, làm vậy chỉ khiến Diêm Tục thêm buồn mà thôi.

Khi Diêm Tục nghiêng đầu nhìn lại, Lâm Gia đổi giọng: "Không có gì, chỉ là muốn gọi em thôi."

...

Buổi tối.

Giọng Lâm Gia lạc điệu, tay anh muốn nắm lấy thứ gì đó, anh bắt được bả vai. Trong tầm nhìn mơ hồ, anh nhìn thấy vai của Diêm Tục, khi anh rời đi thì vết thương của Diêm Tục vẫn còn rỉ máu, da thịt khó lành lại.

Hai mươi ngày sau khi anh rời đi, vết thương của Diêm Tục đã trở thành bệnh cũ lâu năm, dù Lâm Gia có ấn mạnh hay cào lên vết thương những vệt đỏ, Diêm Tục đã không còn cảm thấy đau nữa.

Nhưng Lâm Gia có thể cảm nhận được.

"... Hồn cá chống đỡ... sự tồn tại... thế giới đáy biển..."

Điều này có thể thấy từ sa bàn, và lời Diêm Tục nói cũng trở thành bằng chứng.

Lâm Gia nói đứt quãng: "Mèo... vẫn còn... ở chỗ... ông già..."

Anh mời Diêm Tục cùng nhau hủy diệt thế giới đáy biển bằng giọng không cho phép hắn từ chối: "Diêm Tục, đi đón mèo với tôi."

Từ lúc chọn "hoặc", anh đã nghĩ sẵn mình sẽ quay trở về. Nhưng anh không quay lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra, anh là người thù dai, anh thừa nhận mình cố ý làm linh cẩu bị thương ở vai để trút giận cho Diêm Tục, cho nên anh muốn tìm người trả giá cho năm năm chờ đợi của Diêm Tục.

"Được." Diêm Tục cúi xuống hôn anh.

...

Vốn kế hoạch của Diêm Tục là thăm dò thêm thông tin thông qua mười triệu hồn cá này, ví dụ như địa điểm giao dịch, phương thức giao dịch hồn cá.

Nhưng dường như Lâm Gia có ý tưởng khác.

Sau khi tẩy rửa sạch mồ hôi nhớp nháp, Diêm Tục thay ga trải giường, hai người nằm cạnh nhau, nói về kế hoạch hủy diệt thế giới đáy biển trong đêm yên tĩnh.

Dù thế giới đáy biển có một Thượng Đế, nhưng Lâm Gia không lo lắng việc cuộc trò chuyện thân mật của họ sẽ bị nghe thấy.

Có lẽ thế giới đáy biển là do Thượng Đế tạo ra, vì thành phố của mình mà Thượng Đế đã kéo người từ thế giới thực vào.

Nó rất sợ thành phố của mình trở thành một thành phố rỗng, cho nên nó dùng mọi cách để khiến người ở lại thế giới đáy biển, đồng thời tước đoạt ý thức rời đi của họ.

Thượng Đế không thể khống chế những người từ bên ngoài đến này.

Sa bàn sao có thể chỉ là trò chơi mô phỏng kinh doanh, đó còn là một bài kiểm tra tâm lý mà Thượng Đế dành cho bọn họ, Thượng Đế có được điểm yếu của bọn họ từ bài kiểm tra, sau đó tiến hành lợi dụng.

Mà Lâm Gia luôn không lộ cảm xúc ra ngoài, Thượng Đế không thể có được đáp án.

Cũng vì vậy mà không biết cho anh "hoặc" như thế nào.

"Anh muốn làm gì." Diêm Tục khẽ hỏi.

Dù đang hỏi nhưng giọng điệu đã là đồng ý, bất kể Lâm Gia làm gì hắn cũng sẽ đi theo.

"Trước đây ban quản lý cần bao nhiêu hồn cá cho mỗi quý?" Lâm Gia hỏi.

Diêm Tục nói: "Năm mươi triệu."

Lâm Gia cười khẩy, nhu cầu càng tăng càng chứng minh sự quẫn bách của Thượng Đế.

Anh đã có thể hình dung ra phương thức vận hành của thế giới đáy biển.

Người ở thế giới đáy biển dùng hồn cá đổi lấy vật tư sinh hoạt, nộp hồn cá cho ban quản lý. Mà ban quản lý lại nộp hồn cá lên cho Thượng Đế, Thượng Đế nhận được hồn cá lại chuyển đổi thành vật tư.

Chỉ có như vậy, thành phố mà nó tốn tâm huyết xây dựng mới có thể duy trì sức sống.

"Hẳn là Trần Xỉ đã làm việc cho Thượng Đế này rất lâu rồi." Lâm Gia nói, "Mấy năm qua vẫn không có chuyện gì xảy ra, chứng tỏ anh ta cực kỳ cẩn thận đối với chuyện này, anh ta sẽ không để em tham gia vận chuyển hồn cá đâu."

Diêm Tục cũng hiểu rõ điều này, hắn chờ Lâm Gia nói rõ chi tiết.

Tiếng sột soạt vang lên bên tai, Lâm Gia tiến lại gần, ghé vào tai hắn nói ra kế hoạch, hơi thở phả vào vành tai làm hắn ngứa ngáy.

Đến cuối cùng, vành tai hắn bị ngậm lấy.

"Đối với tôi chỉ có hai mươi ngày chia cách, nhưng Diêm Tục..." Lâm Gia nói, "Tôi cũng rất nhớ em."

Muốn đưa hắn rời đi, muốn hắn đoàn tụ với cha mẹ.

...

Dù giá trao đổi hồn cá trở nên rẻ mạt, nhưng người ở thế giới đáy biển vì sinh tồn không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng nhiều hồn cá hơn để đổi lấy tiền, từ đó mua vật tư sinh hoạt.

Một con phố có thể có ba điểm đổi hồn cá, một khu phố có thể có hàng trăm điểm quy đổi.

Việc đổi hồn cá luôn do Trần Xỉ phụ trách, Diêm Tục nhất quyết muốn nhúng tay vào lần họp này.

Trần Xỉ cũng đã thăm dò nhiều lần, y biết Diêm Tục không biết bí mật của hồn cá. Mấy năm qua Diêm Tục vẫn luôn đối nghịch với mình nên Trần Xỉ biết Diêm Tục là loại người gì, càng đối đầu với hắn thì hắn sẽ càng hăng hái, về cơ bản đều duy trì kiểu nhượng bộ được thì nhượng bộ.

Diêm Tục muốn điểm quy đổi, Trần Xỉ bèn cho hắn điểm quy đổi của một nửa khu phố.

"Cần làm một số công việc bàn giao, năm ngày sau tôi sẽ giao những điểm quy đổi này cho cậu."

Cuộc họp kết thúc trong không vui, Trần Xỉ bỏ lại câu nói này rồi nghênh ngang rời đi.

Y vừa đi thì Diêm Tục đã lập tức dẫn người vào tiếp quản. Hành động của Diêm Tục quá nhanh, thậm chí là đã chờ sẵn từ lâu. Không để người của Trần Xỉ mang đi thứ gì, hoặc đúng hơn là tiêu hủy thứ gì.

Vào đêm trở lại thế giới đáy biển, Lâm Gia đã ghé tai nói với Diêm Tục ý tưởng của mình.

Hồn cá chống đỡ thế giới đáy biển, chỉ có một cách để hủy diệt thế giới đáy biển, đó chính là ngừng nộp hồn cá lên cho Thượng Đế.

Người giao hồn cá cho Thượng Đế là Trần Xỉ, đương nhiên bước đầu tiên của kế hoạch hủy diệt phải bắt đầu từ chỗ Trần Xỉ.

Nhưng không phải là trừ khử Trần Xỉ, Thượng Đế có thể chọn Trần Xỉ thì cũng có thể chọn người khác.

Bọn họ chỉ cần biết con đường giao hồn cá và địa điểm giao dịch từ Trần Xỉ là được.

Nhưng đây không phải chuyện dễ dàng, Trần Xỉ vẫn luôn làm việc cho Thượng Đế, Diêm Tục đã dùng năm năm mới nắm được chút manh mối, hẳn là Trần Xỉ làm chuyện này vô cùng cẩn trọng.

Lâm Gia dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực Diêm Tục: "Tôi không biết sa bàn của người khác như thế nào, tôi thấy trong sa bàn, mỗi khi một ban quản lý được thành lập thì đều sẽ có quà tặng kèm."

Diêm Tục nắm lấy tay anh, áp má vào lòng bàn tay anh: "Thành lập ban quản lý sẽ tặng kèm một người quản lý."

"Đúng vậy." Lâm Gia nhẹ nhàng nói, "Trần Xỉ không bị phát hiện trong suốt nhiều năm như thế, hẳn là anh ta có một số "quân riêng"."

Diêm Tục khớp đáp án với anh: "Ý anh là những "quân riêng" của Trần Xỉ đều là người được tặng kèm của ban quản lý."

Lâm Gia liếc hắn: "Với số lượng hồn cá số lớn như vậy, kiểu gì cũng sẽ lộ ra chút tin tức, nhiều năm như thế mà vẫn không hề rối loạn thì chỉ có thể là "quân riêng" giúp Trần Xỉ làm việc."

Nói là "quân riêng" của Trần Xỉ, không bằng nói là "quân riêng" của Thượng Đế.

Những người được tặng kèm của ban quản lý này giống như tử sĩ, trung thành phục vụ Thượng Đế, nghe theo mệnh lệnh của người mà Thượng Đế lựa chọn.

Diêm Tục hôn vào lòng bàn tay anh: "Những "quân riêng" này trung thành hơn Trần Xỉ, em không nghĩ ra được tại sao lại chọn Trần Xỉ."

"Em quên rồi à?" Lâm Gia nhịn cảm giác ướt át ngứa ngáy trong lòng bàn tay, "Những người này trung thành, nhưng đắt đỏ."

Trong sa bàn mô phỏng, khi quản lý của ban quản lý trở thành người quản lý cấp cao nhất, anh ta dám mở miệng đòi Thượng Đế chia phần trăm tổng thu nhập hồn cá.

Đây là một khoản chi khổng lồ, tích lũy theo thời gian thậm chí có thể xây dựng thêm nửa thành phố. Nhưng Trần Xỉ thì rẻ hơn, y vốn không cần hồn cá, Thượng Đế chỉ cần hứa hẹn với y những thứ khác là được.

Diêm Tục hiểu ra: "Cho nên Thượng Đế đã chọn một người cầm đầu rẻ tiền để làm việc."

"Nhưng những "quân riêng" làm việc kia chắc chắn không miễn phí." Lâm Gia nói, "Mọi thứ ở thế giới đáy biển đều cần hồn cá, "quân riêng" cũng thuộc về tài nguyên của thế giới đáy biển, sẽ cần tiền. Phó phòng Diêm, đi đến điểm quy đổi kiểm tra xem, đảm bảo có bất ngờ."

"Quân riêng" cần hồn cá chứ không phải số tiền ảo trong tài khoản. Mà hồn cá của thế giới đáy biển từ đâu mà đến, chính là do những người bị cuốn vào phải liều chết để có được trong bong bóng cá. Người trực tiếp giao dịch với Thượng Đế là Trần Xỉ, cho nên chắc chắn hồn cá mà "quân riêng" nhận được không bị trừ vào số hồn cá mà Thượng Đế sở hữu.

Chắc chắn sổ sách ở điểm quy đổi có vấn đề, chắc chắn có một phần hồn cá đã không được ghi vào sổ sách, mà trực tiếp phân phát cho "quân riêng".

Kiểm tra ra "quân riêng" gồm những ai, sau đó trà trộn vào trong.

Như vậy sẽ có thể đi theo Trần Xỉ tìm ra con đường giao hồn cá.

Biết được con đường giao dịch thì có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo.

"Nhưng có một điểm." Lâm Gia nói.

"Không thể để Trần Xỉ phát hiện em đang điều tra "quân riêng"."

Diêm Tục ghi nhớ lời dạy của Lâm Gia, dùng lý do bề ngoài là "đối đầu với Trần Xỉ" để bắt đầu kiểm tra sổ sách của điểm quy đổi.

Hắn ghi lại những khoản có sai lệch, lần theo những sai lệch trong sổ sách để liệt ra một số cái tên.

Ban đêm, Diêm Tục chỉnh sửa xong danh sách và đưa cho Lâm Gia ở nhà xem qua.

"Làm tốt lắm." Lâm Gia không tiếc lời khen ngợi Diêm Tục.

"Vậy có phần thưởng không?" Diêm Tục cười hỏi.

"Có." Lâm Gia nói, "Ngày mai đi mua sắm đi, tôi đến đây không mang theo quần áo, thưởng cho phó phòng Diêm mua quần áo cho tôi."

Diêm Tục cười: "Được."

Lâm Gia liếc hắn: "Tôi thích đồ đắt tiền."

Diêm Tục: "Được~"

Hết chương 140.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro