Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 138: Đội tuần tra đã không còn nữa

Chương 138: Đội tuần tra đã không còn nữa

Bốn người đều sững sờ.

Họ chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, càng không có chuyện vừa vào bong bóng cá đã lại sắp ra ngoài.

"Một bà lão góa chồng nuôi hai đứa con. Nhưng con cái bất hiếu, không làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng. Bà lão sống bằng nghề nhặt rác, nhưng chân bà càng ngày càng yếu nên đã nảy sinh ý định kết thúc cuộc đời. Bà lão đã cho thuốc độc vào thức ăn của mình, vì sống một mình nên không ai biết tin bà qua đời. Mùi xác chết phân hủy đã thu hút những con mèo hoang xung quanh, chúng ăn xác của bà lão, nhưng vì bà lão chết vì trúng độc nên tám con mèo ăn xác bà lão cũng trúng độc theo."

Lâm Gia thuật lại nước dùng mà mình tìm được, anh nhìn thấy người cá ngồi bên giường từ từ cúi đầu.

Cảnh tượng xung quanh bắt đầu rơi xuống, những mảnh vỡ rơi lả tả như tấm gương bị vỡ.

Khung cảnh của bong bóng cá hai sao vốn không lớn, chẳng lâu sau không gian đã trở nên trống rỗng.

Một cánh cửa xuất hiện trước mắt mọi người, Lâm Gia ngẩng đầu nhìn ra phía sau cánh cửa, anh không mở cửa đi đến thế giới đáy biển ngay.

Mà anh cầm lấy hồn cá, bỏ qua ba người phía trước để đưa thẳng cho người thứ năm: "Giới thiệu một chút?"

Người thứ năm vốn tưởng rằng chuyến này uổng công, ai mà ngờ lại quay vào ô số hưởng. Cậu ta nhìn ra được thực lực của Lâm Gia nên đương nhiên bằng lòng lôi kéo, huống hồ Lâm Gia còn tặng hồn cá để bày tỏ thành ý.

Cậu ta thoải mái nhận hồn cá rồi nói: "Tôi không có quyền giữ anh lại, phải hỏi anh Dao trước đã."

Lâm Gia đoán có lẽ anh Dao này là Tiêu Dao, anh không ngạc nhiên khi Tiêu Dao không thể rời khỏi J0001, tuy Tiêu Dao từng đắc tội với anh, nhưng Lâm Gia nhìn ra được tình cảm của gã đối với Tiêm Đao qua những lần tiếp xúc sau này.

Khả năng cao "hoặc" mà Tiêu Dao trải qua có liên quan đến Tiêm Đao.

Cuối cùng chỉ có ba người kia là tay trắng trở về.

Người thứ năm tên là Tống Khải, Lâm Gia đi bên cạnh Tống Khải, vừa lặng lẽ đánh giá thế giới đáy biển, vừa trả lời câu hỏi của Tống Khải: "Tôi họ Lâm."

Vì không biết việc Trần Xỉ truy bắt mình có còn diễn ra nữa hay không, anh không trả lời toàn bộ tên.

Tống Khải lại hỏi: "Trước đây anh ở nhóm nào?"

Lâm Gia nói: "Nhóm trước đã giải tán rồi."

Tống Khải nhất quyết muốn hỏi đến cùng, Lâm Gia nói: "Toái Vân."

Tống Khải ngẩn người: "Ồ, bảo sao."

Người của Toái Vân trong truyền thuyết đương nhiên là có thực lực. Chẳng trách Lâm Gia hơi kín tiếng, dù sao tình cảnh của Toái Vân ở thế giới đáy biển rất khó xử.

"Toái Vân giải tán cũng lâu rồi, chắc cũng phải hơn mười năm rồi nhỉ." Tống Khải nói, "Anh không gia nhập nhóm nào trong suốt khoảng thời gian vừa rồi sao?"

"Tám năm." Lâm Gia tính toán thời gian, chỉnh lại thời gian giải tán mà Tống Khải nói.

"À ừ, giải tán tám năm rồi." Tống Khải lại hỏi: "Vậy tám năm này anh vẫn vào bong bóng cá một mình à?"

"Đang sống bằng tiền tiết kiệm." Lâm Gia nói.

Một lúc sau Tống Khải mới hiểu ý của Lâm Gia: "Bảo sao anh lại quan tâm đến hồn cá ở bong bóng cá hai sao, hóa ra là đã lâu không vào bong bóng cá nên tìm bong bóng cá hai sao thử trước. Cảm giác thế nào?"

Lâm Gia nói: "Cũng được."

Lúc này Tống Khải đã xóa bỏ hết nghi ngờ đối với Lâm Gia, đưa Lâm Gia đến căn cứ của Tiêm Đao.

Căn cứ của Tiêm Đao sau năm năm đã không còn là biệt thự nhỏ khi xưa.

Vị trí địa lý căn cứ hiện tại tốt vô cùng, ngay gần Điểm treo thưởng, hơn nữa theo lời của Tống Khải thì Tiêm Đao không chỉ có một căn cứ này, còn có rất nhiều nơi khác.

Xem ra Tiêm Đao phát triển rất tốt trong năm năm qua.

Nhưng Lâm Gia ngửi ra được có gì đó sai sai, lúc đó anh và Diêm Tục có thể tránh được sự truy tìm của Trần Xỉ hầu hết là nhờ Tiêm Đao gây chuyện.

Chắc chắn ban quản lý coi Tiêm Đao là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt, thái độ của bọn họ sẽ giống như đối với Toái Vân, sẽ nghĩ mọi cách để đàn áp hội nhóm dám đối đầu với ban quản lý, nhưng Tiêm Đao lại có thể lớn mạnh đến mức này, điều này không hợp lý.

"Anh chờ ở đây một lát." Tống Khải bảo Lâm Gia đợi ngoài cửa để mình vào tìm Tiêu Dao trước.

Lâm Gia: "Ừ."

Đợi Tống Khải vào trong nhà, Lâm Gia đứng bên ngoài nhìn về phía Điểm treo thưởng bên kia đường.

Điểm treo thưởng vẫn đông nghịt người, thỉnh thoảng có quản lý mặc đồng phục ra vào, đôi khi bọn họ sẽ nhìn về phía Lâm Gia, nhưng cũng chỉ nhìn một cái rồi thôi.

Xem ra linh cẩu đã mất dấu mục tiêu trong năm năm này.

Không lâu sau, Tống Khải ra gọi Lâm Gia: "Anh may mắn ghê, đúng lúc anh Dao ở đây, tôi đã nói với anh Dao rồi, anh Dao bảo anh vào trong."

Lâm Gia gật đầu.

Tống Khải nói với Lâm Gia những điều cần chú ý: "Tính khí anh Dao không tốt lắm, nếu anh muốn ở lại Tiêm Đao thì nên nhún nhường một chút."

Lâm Gia: "Ừ."

Đi theo Tống Khải vào cánh cửa này, Lâm Gia phát hiện tuy đã đổi địa chỉ nhưng phong cách bên trong căn cứ của Tiêm Đao vẫn khá giống ngày trước. Hầu hết phòng của các thành viên đều ở trên tầng hai, tầng một là khu vực hoạt động, cạnh đó là mấy gian phòng chứa đồ dùng để lưu trữ vật tư.

Cốc cốc cốc.

Tống Khải gõ cửa: "Anh Dao, tôi đã đưa người đến rồi."

Lâm Gia nhìn vào trong, quả nhiên là Tiêu Dao.

Tiêu Dao quay người, khi nhìn thấy Lâm Gia thì hơi khựng lại, nhưng không phải là biểu cảm gặp lại người quen mà là chăm chú quan sát anh: "Có phải đã gặp ở đâu rồi không?"

Lâm Gia cũng không ngạc nhiên, lần đầu tiên Diêm Tục trở về thế giới đáy biển từ J0001 thì đã mất ký ức về J0001.

Lâm Gia tiến vào J0001 cùng Tiêu Dao, nếu gã mất ký ức về J0001 thì đương nhiên cũng sẽ quên anh.

Nhưng Lâm Gia không lo Diêm Tục sẽ quên mình như Tiêu Dao, đối với Lâm Gia mà nói đây lại là chuyện tốt.

Diêm Tục thích anh như vậy, tình cảm dành cho anh mãnh liệt như vậy, Lâm Gia không dám nghĩ, Diêm Tục sẽ trải qua năm năm này như thế nào.

"Có lẽ vậy." Lâm Gia nói, "Trông anh Dao cũng rất quen."

"Vậy anh Dao, hai người nói chuyện đi." Tống Khải rất biết điều rời đi.

Tiêu Dao càng nhìn Lâm Gia càng thấy quen, nhưng gã hoàn toàn không nhớ ra rốt cuộc đã gặp Lâm Gia khi nào.

"Ngồi đi." Lâm Gia nói.

"À ừ." Tiêu Dao ngồi xuống mới phát hiện sai sai, sao lại thành ra Lâm Gia giống chủ còn mình thì như khách.

Dù sao cũng là người đứng thứ hai Tiêm Đao, Tiêu Dao hắng giọng một tiếng rồi nói: "Tôi nghe Tống Khải nói rồi, cậu đã giải quyết một bong bóng cá hai sao trong nửa tiếng."

"Khối hồn cá đó chắc là một trăm ngàn." Lâm Gia nói.

"Một trăm ngàn?" Tiêu Dao cầm hồn cá mà Lâm Gia đưa lên và nói, "Đây là giá năm năm trước rồi, giờ hồn cá này cùng lắm chỉ đáng ba mươi ngàn thôi."

Lâm Gia gật đầu, vào khoảng thời gian cuối cùng trước khi rời khỏi thế giới đáy biển, trật tự thế giới đáy biển hỗn loạn, Tiêm Đao có trách nhiệm nhưng hầu hết vẫn là do ban quản lý tự làm tự chịu, thay đổi giá trị trao đổi của hồn cá.

Giờ xem ra ban quản lý đã thay đổi thành công. Mọi người ở thế giới đáy biển giống như cá nằm trên thớt, mặc cho ban quản lý tùy ý xâu xé.

Lâm Gia có thể nhìn ra hành động này của ban quản lý là vì muốn nhiều hồn cá hơn, vậy thì việc cho phép Tiêm Đao lớn mạnh cũng hợp tình hợp lý. Dù sao Tiêm Đao cũng tiếp nhận cả người già yếu, phụ nữ và trẻ em, mà vì sinh kế thì đương nhiên phải có người đi vào bong bóng cá lấy hồn cá.

Lúc đầu Chu Chính Hành và Tiêu Dao đối xử với anh khác biệt cũng chính vì coi trọng thực lực của Lâm Gia.

"Xin lỗi, đã lâu rồi tôi không đổi hồn cá." Lâm Gia nói.

Tiêu Dao hỏi: "Vậy mấy năm nay cậu sống thế nào?"

Lâm Gia lại trả lời một lần nữa: "Hồn cá trước đây đều đổi thành tiền dư, mấy năm nay sống bằng tiền dành dụm."

Tiêu Dao nói: "Với giá cả hiện tại mà còn có thể sống bằng tiền tiết kiệm trong năm năm, chứng tỏ cậu sở hữu không ít hồn cá nhỉ."

Lâm Gia nói: "Cũng tạm."

Tiêu Dao nói: "Muốn gia nhập Tiêm Đao cũng được, nhưng sau này cậu vào bong bóng cá lấy được hồn cá thì phải giao 60% cho nhóm, còn lại 40% có thể giữ cho mình."

Thấy Lâm Gia lộ vẻ do dự, Tiêu Dao nói: "Cậu đã gia nhập Tiêm Đao thì chính là người của Tiêm Đao rồi. Ở thế giới đáy biển không ai có thể gây phiền phức cho Tiêm Đao, đây chẳng phải là lý do cậu muốn gia nhập Tiêm Đao hay sao."

Nếu không Tiêu Dao không nghĩ ra tại sao Lâm Gia lại muốn gia nhập Tiêm Đao.

Lâm Gia hỏi: "Đội tuần tra cũng không sợ à?"

Tiêu Dao cười nói: "Đội tuần tra đã không còn nữa từ lâu rồi."

Lòng Lâm Gia nghẹn lại, anh hơi co ngón tay, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dao: "...Không còn nữa từ khi nào?"

"Mấy năm nay cậu không những không đổi hồn cá mà chắc còn không bước ra khỏi cửa ấy nhỉ." Có lẽ là do cảm thấy quen thuộc với Lâm Gia nên Tiêu Dao không hề phòng bị với anh, trái lại còn có thể lấy được cảm giác an toàn từ Lâm Gia, gã nói với Lâm Gia, "Không còn từ lâu rồi, cụ thể thì chắc là khoảng hai ba năm trước."

Lâm Gia nắm chặt tay: "Vậy đội trưởng Diêm..."

"Diêm Tục đã không còn là đội trưởng đội tuần tra từ lâu rồi." Tiêu Dao nói.

Lâm Gia không nhịn được mà hỏi: "Vậy giờ cậu ấy thế nào?"

Tiêu Dao vừa định nói gì đó thì có người vội vàng chạy lên: "Anh Dao anh Dao, phó phòng Diêm lại đến rồi."

Tiêu Dao: "Biết rồi."

Gã nói xong thì nhìn Lâm Gia, "Nghe thấy chưa? Không có đội trưởng Diêm gì nữa, bây giờ là phó phòng Diêm."

Lâm Gia cụp mắt, hàng mi nhẹ nhàng run rẩy.

"Cậu chờ tôi ở đây một lát, tôi đi rồi sẽ quay lại."

Tiêu Dao đứng dậy đi theo người truyền lời xuống tầng.

Diêm Tục đang đứng ở bên cửa, Tiêu Dao nịnh nọt nói: "Ngọn gió nào đưa cậu đến đây thế."

Diêm Tục liếc nhìn gã: "Anh bình thường một chút đi."

Tiêu Dao: "Sếp tôi đã bảo rồi, Tiêm Đao là do phó phòng Diêm bảo kê, chúng tôi đều là chó của phó phòng Diêm."

Tiêu Dao dẫn Diêm Tục đến phòng họp ở tầng một.

Diêm Tục kéo ghế ngồi xuống rồi nói: "Quý sau ban quản lý cần mười triệu hồn cá."

Tiêu Dao nói: "Tiêm Đao lấy đâu ra lắm hồn cá vậy."

"Tôi còn không biết mấy người không lấy ra được chắc?" Diêm Tục vắt tréo chân đặt lên bàn, "Nhưng đây là một cơ hội."

Tiêu Dao: "Cơ hội gì?"

Diêm Tục nén lửa giận: "Anh bảo lão Chu đến đây, tôi nói chuyện với anh bực mình lắm."

Tiêu Dao nói: "Dạo này sếp không khỏe, cậu cứ nói với tôi, tôi có thể chuyển lời cho sếp."

Diêm Tục nói: "Lần này cần số lượng hồn cá rất lớn, người của Trần Xỉ không đủ, tôi có thể nhân cơ hội đề xuất hộ tống. Để xem xem rốt cuộc đống hồn cá được vận chuyển đến nơi nào."

Tiêu Dao ủ rũ nói: "Nhưng Tiêm Đao không đào đâu ra được."

Diêm Tục nói: "Không đào ra được thì không biết kiếm đồ giả à?"

Tiêu Dao: "Hả?"

Diêm Tục: "Bờ sông có rất nhiều đá, các anh kiếm cho tôi vài tấn đá đến đây, còn lại không cần lo."

Khiêng đá đơn giản hơn khiêng hồn cá thật.

Diêm Tục lại dặn dò: "Nhưng làm kín tiếng thôi, đừng để người khác phát hiện. Dạo này Trần Xỉ vẫn luôn giám sát tôi."

Tiêu Dao nói: "Hiểu rồi."

Diêm Tục lại hỏi: "Đừng gây phiền phức cho tôi trong khoảng thời gian này, thu mình lại chút."

Tiêu Dao nói: "Tiêm Đao đã lâu không gây chuyện rồi."

"Vậy là được." Diêm Tục chuẩn bị đi, "Có chuyện thì nói với tôi, bất kể chuyện lớn hay chuyện nhỏ, lão Chu không có ở đây, tôi sợ cái óc heo của anh lại làm hỏng chuyện."

Tiêu Dao ngẫm nghĩ rồi nói: "À, hôm nay có một người gia nhập Tiêm Đao."

"Những chuyện này thì không cần..."

Diêm Tục chưa nói xong đã nghe Tiêu Dao nói, "Nghe nói trước đây là người của Toái Vân."

Bước chân Diêm Tục dừng lại: "Toái Vân? Tên là gì?"

Tiêu Dao sờ sờ cái đầu húi cua của mình: "Chết tiệt, quên hỏi rồi, chỉ biết họ Lâm thôi."

Hết chương 138.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro