Chương 112: Nó sống (Hết)
Chương 112: Nó sống (Hết)
Một người sống sờ sờ đột nhiên tử vong ngay trước mắt mọi người, dù ai cũng đã quen với cái chết thì vẫn không khỏi sững sờ.
Liên Diệp và Liên Tâm thì sợ đến mức hét lên.
Lâm Gia và Diêm Tục nhíu mày, từ góc nhìn của họ thì nước dùng mà Hướng Càn nói không có vấn đề.
Chưa kể còn được người cá kiểm chứng, như thế nước dùng thật sự hợp logic, tuyệt đối không sai ở đâu hết.
Nhưng Hướng Càn đã chết ngay trước mặt mọi người, nếu không phải những người ở đây đều đã có kinh nghiệm trước người cá thì e là đã hỏi "Tại sao nước dùng lại không đúng", làm lãng phí nốt câu hỏi người cá thứ ba.
Nhưng quả thực câu "Tại sao nước dùng không đúng" đã hiện ra trong lòng bọn họ, tại sao nước dùng lại không đúng? Sao nước dùng có thể không đúng được?
Nhưng bong bóng cá vẫn tiếp diễn, sau khi ăn thịt người nói sai nước dùng, người cá biến dị nhanh hơn một chút.
Nó đã xuất hiện trạng thái của con người, còn có một vài đặc điểm của phụ nữ.
Rõ ràng người phụ nữ tỉnh táo đó chính là người đã sáng tác ra bản phác thảo, và chính là người cá hiện tại.
Nhưng vậy thì càng chứng minh được rõ hơn, rằng nước dùng không có vấn đề! Tất cả đều logic!
Ngay cả người cũ với nhiều kinh nghiệm cũng là lần đầu gặp tình huống này.
Dù bong bóng cá vẫn còn tiếp diễn nhưng thực chất suy nghĩ của bọn họ đã bị chặn lại, bọn họ không thể nghĩ ra được phải tìm nước dùng như thế nào nữa.
Lâm Gia trầm ngâm, muốn tiến lên nhưng tay lại bị nắm chặt.
Diêm Tục lo lắng nhìn anh.
Lâm Gia cho hắn ánh mắt "yên tâm đi đừng nóng vội", nhưng Diêm Tục vẫn nắm tay anh.
Hai người trao đổi trong im lặng.
Anh muốn làm gì?
Hỏi người cá.
Cùng nhau đi.
Được.
Lâm Gia và Diêm Tục tới chỗ người cá, người đứng bên bờ sông có thể ngửi thấy rõ mùi máu tươi, dưới đất còn có vụn xương.
Lâm Gia nói: "Câu chuyện về cổ trấn có phải là..."
Anh lặp lại nước dùng mà Hướng Càn đã kể một lần nữa.
Người cá nói: "Phải."
Sắc mặt mọi người lại càng khó coi hơn, lại một lần nữa được người cá khẳng định, thế mà vẫn không phải nước dùng?
Sao thế được!!!!
Liên Tâm tuyệt vọng nhìn anh mình, Liên Diệp ôm em gái vào trong ngực, vuốt tóc cô trấn an.
Những người khác rơi vào trầm tư, tự hỏi rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Trong sự tĩnh lặng đẫm máu và tuyệt vọng, Diêm Tục bỗng ngẩng đầu lên.
Lâm Gia nhìn thấy Diêm Tục, nhìn ra được Diêm Tục muốn kể nước dùng. Vì không thể tiếp tục ở trong bong bóng cá nữa, câu hỏi thứ ba của Lâm Gia đã cụ thể hóa tất cả mọi thứ rồi, khi toàn bộ NPC trong bong bóng cá được cụ thể hóa thì số lượng sẽ vượt xa số lượng người bị cuốn vào, người bị cuốn vào sẽ hoàn toàn không có cơ hội trì hoãn, bọn họ sẽ rơi vào hết bẫy tử vong này đến bẫy tử vong khác, không phải bị NPC này nhắm tới thì cũng rơi vào quy tắc tử vong của NPC kia.
Trong hoàn cảnh như thế này, việc tìm được nước dùng khi không biết hướng tư duy là việc khó như lên trời.
Thế nên giờ Diêm Tục đã có ý tưởng, hắn muốn nói.
Hắn chỉ lên bờ, ý bảo Lâm Gia mau lên đó.
Lâm Gia đứng im tại chỗ nhìn Diêm Tục.
Tới rồi, vậy mà việc phải lựa chọn giữa lợi ích và tình cảm sau khi anh thổ lộ lòng mình với Diêm Tục lại tới nhanh như vậy.
Cái mồm to như chậu máu của người cá sẽ lập tức nuốt chửng người nói sai nước dùng, liệu người đứng bên cạnh người kể nước dùng có bị liên lụy không?
Chắc là không, nhưng hẳn là sẽ bị thương.
Trong tình huống khó khăn hiện tại, cách tốt nhất chính là rời khỏi chỗ người cá, đứng một bên chờ Diêm Tục kể nước dùng.
Nếu nước dùng đúng, tất cả đều vui.
Nếu nước dùng sai, anh sẽ không bị tổn thất gì.
Không.
Sao lại không tổn thất được, anh sẽ mất đi Diêm Tục.
Lâm Gia nhìn Diêm Tục, sau đó khẽ lắc đầu.
Kẹo của anh đắng, nhưng anh muốn thử làm cho kẹo ngọt hơn một chút, đây là điều anh muốn dành cho Diêm Tục.
Cùng nhau đi.
Lâm Gia nhìn Diêm Tục.
Diêm Tục bất đắc dĩ nhìn anh, sau đó lại nở nụ cười.
Được, cùng nhau.
Diêm Tục nhìn người cá: "Nước dùng là biển lửa vô tận."
Nó đầy màu sắc, đã chết, nó sống.
Thực ra thứ duy nhất phù hợp với mì nước chính là hình xăm sau lưng Diêm Tục, là bức "Biển lửa vô tận" kia.
Màu đỏ và màu xanh tạo ra ngọn lửa dữ dội, đã chết, biển lửa thiêu rụi tất thảy.
Nó sống, giống như lửa thiêu không hết, gió xuân thổi vạn vật lại hồi sinh. Cổ trấn lại một lần nữa được xây dựng, cổ trấn mới xây không có tà giáo, chỉ có cuộc sống mới bình thường.
Người cá nhìn Diêm Tục, không há cái mồm như chậu máu của nó ra.
Lâm Gia thở gấp, hơi thở anh trở nên dồn dập.
Đúng rồi.
Xung quanh bắt đầu sụp đổ, chuyển biến xảy ra liên tiếp làm mọi người vẫn còn sững sờ tại chỗ.
Diêm Tục lại cầm tay Lâm Gia rồi bắt đầu chạy về hướng nhà trọ.
Mèo vẫn còn ở đó.
Cảnh tượng sụp đổ như nước lũ, bọn họ lại đi ngược dòng. Mèo bị tiếng nổ lớn đánh thức, cũng sốt sắng tập trung với bọn họ.
Rầm rầm rầm...
Chẳng bao lâu sau cảnh tượng đã hoàn toàn sập xuống, để lộ không gian trắng xóa, mèo tung người nhảy vào vòng tay Lâm Gia.
Một cánh cửa hiện ra trong không gian màu trắng, trên mặt đất lấp lánh ánh sáng, hồn cá la liệt khắp nơi.
Mọi người khom lưng nhặt hồn cá với tâm trạng phức tạp.
Trước đó Liên Diệp và Liên Tâm đã nghe Diêm Tục nói về tầm quan trọng của hồn cá trong thế giới đáy biển, thế nên cũng vội vàng đi nhặt hồn cá.
Diêm Tục cúi xuống nhặt một khối, đây là một khối hồn cá nguyên vẹn với màu sắc rực rỡ.
Hắn đặt vào tay Lâm Gia và nói: "Cục này đổi được mấy trăm ngàn đấy."
Lâm Gia nói: "Chắc người của ban quản lý không muốn đổi cho tôi đâu."
Dù sao anh cũng đã thế chỗ gánh tội cho Diêm Tục, bên ngoài bong bóng cá chính là lũ linh cẩu phiền phức kia.
Người khác thì khổ tận cam lai rời đi với thu hoạch đầy túi, bọn họ lại phải đối mặt với mối nguy hiểm chẳng kém bong bóng cá là bao.
Diêm Tục gật đầu: "Cũng phải."
Thế là hắn vứt hồn cá đi, như vứt một thứ không có giá trị.
Hồn cá được nhặt hết rất nhanh, những người khác mở cửa rời khỏi bong bóng cá.
Liên Tâm và Liên Diệp nhìn Diêm Tục, Diêm Tục nói: "Hai người ra ngoài đi, đừng đi theo chúng tôi."
Lâm Gia nhìn hai người họ: "Nếu không biết đi đâu thì có thể gia nhập Tiêm Đao, bảo là tôi tiến cử hai người."
Liên Tâm và Liên Diệp vội nói cảm ơn, sau đó hai anh em mở cửa rời đi.
Trong không gian không còn ai nữa, chỉ còn lại bọn họ, Lâm Gia đang muốn mở cửa rời đi thì tay bị kéo lại.
Lâm Gia quay đầu.
Diêm Tục đi tới, đón lấy con mèo trong tay Lâm Gia.
Lùa tay vào giữa hai chân trước của mèo, hắn giơ nó lên.
Lâm Gia nhìn ra được từ động tác của Diêm Tục.
"Lâm Gia." Diêm Tục nói, "Sau khi dung hợp, anh đưa em đi trốn nhé."
Lâm Gia cười: "Được."
Cùng nhau trốn thoát khỏi thế giới đáy biển.
"Chờ chút." Mèo phát hiện ra bầu không khí giữa hai người hơi sai, "Tôi bỏ lỡ cái gì trong lúc hôn mê rồi?"
"Không quan trọng đâu." Cả hai cùng nói.
Đúng là không quan trọng, vì người và mèo sắp dung hợp bây giờ rồi.
Mèo nói: "Không hỏi ý kiến của tôi à?"
Hai người nhìn nó.
"Nơi này là chỗ dung hợp tốt nhất thật." Bên ngoài có rất nhiều người muốn bắt hai người này, mèo nói, "Được rồi, tôi không có ý kiến."
"Nói lời giữ lời đấy nhé." Diêm Tục nhìn chằm chằm Lâm Gia.
Lâm Gia: "Xem em thể hiện như thế nào."
Diêm Tục cười rộ lên, áp trán mình vào trán của mèo.
Hết chương 112.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro