Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Thời cấp ba (2)

Edit: Phong Nguyệt

"Này-" Bùi Dương gọi Phó Thư Trạc đang định rời đi, "Cậu vẫn còn giữ đầu lọc thuốc lá thật à?"

"Vứt lâu rồi."

Bóng dáng Phó Thư Trạc biến mất ngoài cửa, Bùi Dương buồn bực gãi đầu, sao lại chạy đến khu ký túc xá giáo viên cũ này chứ?

Cậu chán chuờng đứng dậy đi dạo xung quanh, tuy căn phòng chật hẹp, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, Bùi Dương cảm thấy đây không giống ký túc xá giáo viên cho lắm, vì bên trong không có một món đồ nào của giáo viên như máy tính, giáo án, sách giáo khoa... Mà ngược lại chỉ có sách vở và sách đọc thêm dành cho lứa tuổi của bọn họ.

Nơi này giống nhà của Phó Thư Trạc hơn.

Chỉ cần mở tủ quần áo ra xem là biết ngay, nếu bên trong chỉ có quần áo của Phó Thư Trạc, chứng tỏ bình thường hắn sống ở đây, một học sinh sống ở khu ký túc xá của giáo viên cũ chẳng phải rất kỳ lạ sao?

Bùi Dương cảm thấy mình dường như đã phát hiện ra một bí mật của Phó Thư Trạc. Cậu như một chú mèo tò mò muốn khám phá khắp nơi, nhưng phép tắc từ nhỏ đến lớn vẫn khiến cậu kìm nén được sự thôi thúc muốn mở cửa tủ quần áo.

Cậu nằm xuống giường- Tiếng kẽo kẹt lập tức vang lên bên tai, đúng là hơi cứng thật.

Màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, Bùi Dương nghiêng đầu nhìn một lúc lâu, im lặng thở dài.

"Mẹ."

"Dương Dương, con đang ở đâu vậy?"

Bùi Dương do dự một chút: "Con đang ở nhà bạn."

Giọng điệu Tô Bội Nhan rất gấp gáp: "Dương Dương, có phải ba đã đánh con không? Ông ấy nóng tính quá, con về đi, mẹ sẽ bảo ông ấy xin lỗi con."

Bao nhiêu tức giận của Bùi Dương đều tan biến trong khoảnh khắc này, cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà xám xịt: "Mẹ, con không giận... Nhưng con muốn ở một mình hai ngày, được không?"

"Tối nay con không về à?"

Bùi Dương hít hít mũi: "Vâng, con ở nhà bạn hai đêm, không phải bạn bè hư hỏng đâu, là bạn cùng bàn của con, cậu ấy học rất giỏi, lần thi tháng toán vừa rồi đứng nhất toàn trường đấy ạ."

"Được..." Tô Bội Nhan không ngăn cản nhiều, dịu dàng nói, "Vậy tối thứ Hai con về nhé, đừng làm phiền bạn quá, lần sau mẹ sẽ cùng con đến nhà cảm ơn... Nếu con thật sự muốn ở nội trú, đợi về mẹ sẽ cùng con thuyết phục ba, được không?"

Mắt Bùi Dương lập tức đỏ hoe, ngoan ngoãn vâng một tiếng. Cậu sợ mình khóc thành tiếng nên trực tiếp cúp điện thoại.

Đôi khi cậu cũng nghĩ, nếu mẹ không đối xử tốt với mình như vậy thì tốt rồi. Cậu có thể đường hoàng mà gào lên với Bùi Tri Lương rằng: "Ông dựa vào cái gì mà trút giận lên tôi, các người sinh tôi ra có hỏi ý kiến tôi chưa? Ông không thích tôi thì sinh tôi ra làm gì? Giống không phải do ông gieo à?"

Bùi Dương cứ thế nằm trên giường cho đến khi trời tối, bụng đói meo, nhưng lại lười dậy.

Cửa sổ mở toang, gió đêm thổi rèm cửa ọp ẹp bay phần phật, còn có tiếng côn trùng kêu. Điểm không tốt của khu ký túc xá cũ này là chỉ cần không đóng cửa sổ, ban đêm sẽ có rất nhiều côn trùng.

Bùi Dương thấy nơi này không giống như nơi có điều hòa, chỉ đành bất lực ngồi dậy, đóng chặt cửa sổ lại.

Nhưng trong phòng vẫn có thêm mấy con muỗi, vo ve khiến cậu bực bội.

Cậu hung dữ vồ lấy: "Chết nè-"

Lúc Phó Thư Trạc đến, hắn thấy Bùi Dương như một con mèo sửa soạn lên nóc tủ, chổng mông không biết đang làm gì.

Bùi Dương ngửi thấy mùi thơm mới quay đầu lại, lúng túng chạm mắt với Phó Thư Trạc, một chân cậu còn đang dẫm lên đầu giường của người ta.

"Tôi bắt muỗi, không phải cố ý dẫm lên đầu giường cậu đâu, tôi có thể giặt..." Cậu luống cuống muốn xuống, nào ngờ chân trượt một cái, Bùi Dương nhắm mắt lại, hôm nay thật xui xẻo.

Ấy thế mà cơn đau trong dự kiến không ập đến, cậu ngã thẳng vào lòng Phó Thư Trạc, còn đè người ta lên giường theo quán tính nữa chứ.

Sau vài giây im lặng, cậu kể một câu chuyện cười nhạt nhẽo: "Hơi giống tình tiết trong phim thần tượng..."

Phó Thư Trạc bình tĩnh ồ một tiếng: "Cậu là nam chính hay nữ chính?"

Bùi Dương lăn lộn bò dậy, im lặng không nói nữa.

"Ăn cơm." Phó Thư Trạc trải thẳng ga giường như bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, sau đó mở đồ ăn mình vừa mang đến, là hai chén mì.

Bùi Dương lí nhí nói: "Cảm ơn nha."

Một chén mì không đắt, nhưng đối với Phó Thư Trạc mà nói thì không phải là số tiền nhỏ. Cuối tuần căn tin không mở cửa, hắn chỉ có thể ra ngoài ăn.

Hắn đã định ăn tại quán mì rồi, chả hiểu sao lại nhớ đến Bùi Dương đang ở một mình, lúc chiều sờ túi cậu lấy điện thoại, hình như trong túi không có tiền.

Nếu hắn không về, với tính cách ương ngạnh của Bùi Dương, rất có thể sẽ tự mình chịu đựng. Hôm nay là thứ Bảy, còn một ngày nữa mới đến thứ Hai.

Hắn nghĩ, không thể để người ta chết đói trong căn phòng Đổng Thế Trác sắp xếp cho mình được.

Thế là hắn sửa lại lời, nói với ông chủ: "Có thể gói mang về cho cháu được không ạ? Hai phần."

Ở thời đại này vẫn chưa thịnh hành gói đồ ăn về, đặc biệt là quán mì nhỏ kiểu này, không giống sau này, muốn mang hộp đựng đồ ăn về còn phải mất thêm hai ba tệ.

·

Bùi Dương ăn như hổ đói, mấy miếng đã hết chén mì, Phó Thư Trạc đặt đũa xuống, nhíu mày: "Cậu cũng không ăn cơm trưa à?"

"Ăn rồi." Chạm phải ánh mắt không vui của Phó Thư Trạc, Bùi Dương theo bản năng nói thật, "Ăn được mấy miếng, sau đó chẳng phải cãi nhau với ba tôi sao?"

"..." Phó Thư Trạc lại gắp thêm chút mì trong chén mình cho Bùi Dương, không nói gì nữa.

Phó Thư Trạc không biết quán cà phê có thể ăn gì, đối với hắn mà nói đây là mức chi tiêu tạm thời khó với tới, có thể thấy gia cảnh Bùi Dương không tệ.

Nhưng dù gia cảnh tốt hay không, mâu thuẫn dường như đều không thể thiếu, giống như câu tục ngữ- Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Ăn mì xong, Bùi Dương no căng bụng, cậu xoa xoa cái bụng tròn vo, cảm thán: "Cơ bụng ăn hết rồi."

"Cậu có cơ bụng à?"

"Đương nhiên có." Bùi Dương vén áo lên, "Đợi lần sau không ăn cơm thì cho cậu xem."

Phó Thư Trạc lười đáp lời cậu: "Tôi đi đây, buổi tối đóng cửa sổ cẩn thận, nghe nói có mưa dông đó."

"... Ồ."

Bùi Dương đồng ý rất nhanh, nhưng đợi Phó Thư Trạc vừa đi đã hối hận, mưa dông đó! Cậu phải trải qua một đêm trong căn phòng nhỏ trông có vẻ cách âm kém như thế này, hơn nữa, cậu không tìm thấy chỗ đi vệ sinh!

Thế là nửa đêm, trong ký túc xá nam bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, là một bài hát rất cũ.

Cuối tuần ký túc xá không có nhiều người, phòng họ chỉ có hai người, người trên giường đối diện đang chơi game xếp hình trên điện thoại. Nghe thấy tiếng chuông, cậu ta bám vào đầu giường hét ra hành lang: "Phó Thư Trạc! Có người gọi điện thoại cho cậu!!"

May mà ký túc xá họ gần nhà vệ sinh, Phó Thư Trạc nghe thấy tiếng đã quay lại, tóc còn chưa kịp lau khô. Hắn không cần nghĩ cũng biết là ai gọi, màn hình chiếc điện thoại bấm phím cũ kỹ đã vỡ một góc nhưng dùng vẫn ổn.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói yếu ớt của Bùi Dương: "Cậu có thể đến đây một chút được không..."

"Sao vậy?"

"Tôi đau bụng..."

"Cậu nên tìm nhà vệ sinh."

"Xa quá, tôi..."

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm, Phó Thư Trạc không nghe rõ Bùi Dương nói gì, cơ mà cũng đoán được đại khái: "Cậu sợ sấm sét à?"

"Tôi không sợ!"

Phó Thư Trạc ồ một tiếng: "Vậy là sợ ma?"

Đầu dây bên kia lập tức im bặt.

Thấy Phó Thư Trạc mặc áo mưa, đã đi ra khỏi ký túc xá rồi lại quay lại lấy thêm một chiếc áo khoác nhét vào áo mưa, bạn cùng phòng tò mò hỏi: "Ai vậy? Cậu muốn ra ngoài à?"

"Ừm... bạn."

Bạn cùng phòng tặc lưỡi hóng chuyện: "Cậu đừng có là đi tán gái đấy nhé? Trời mưa to thế này cẩn thận đấy!"

Phó Thư Trạc không để ý đến cậu ta, xuống dưới lầu nói với quản lý ký túc xá một tiếng rồi lao vào màn mưa, nói là mưa dông không hề nói ngoa, học sinh gầy một chút có thể bị thổi bay luôn, còn có tiếng sấm ầm ầm, thi thoảng tia chớp lại chiếu sáng bầu trời đêm.

Lúc đến nơi, Bùi Dương đang co rúm ở cửa không dám động đậy, Phó Thư Trạc đứng từ xa nhìn cậu hồi lâu, thở dài: "Đi thôi, đi vệ sinh."

"Ồ..."

Bùi Dương đau bụng muốn chết cũng không quên minh oan cho mình: "Tôi không sợ ma, tôi chỉ là không biết nhà vệ sinh ở đâu thôi."

Phó Thư Trạc ừ một tiếng: "Vừa rồi sao lại cúp điện thoại?"

"Điện thoại hết pin rồi..."

Phó Thư Trạc xoa xoa mi tâm, dẫn cậu đến đầu kia hành lang, sau đó mở cửa nhà vệ sinh nói: "Vào đi, tôi đợi cậu ở ngoài."

Bùi Dương đang đi vệ sinh cũng không yên tâm, thỉnh thoảng hét ra ngoài: "Cậu còn ở đó không?"

"Ở đây."

Năm phút sau, cậu lại hét: "Phó Thư Trạc-"

"Tôi ở đây."

Lại năm phút sau...

Lần này Phó Thư Trạc không trả lời, trực tiếp đẩy cửa vào, buồng vệ sinh nam thời này đều không có cửa, Bùi Dương sợ đến mức không biết nên che trym hay che mông trước.

"Đừng gọi nữa, tuy là khu ký túc xá giáo viên cũ, nhưng vẫn còn giáo viên ở."

"Ồ."

Phó Thư Trạc: "Nhanh lên."

Bùi Dương nhịn hồi lâu: "Cậu quay đi... Đừng đi."

"..." Thế là sau một tháng, ấn tượng của Phó Thư Trạc về Bùi Dương từ anh chàng vừa giả ngầu vừa vô dụng biến thành kẻ phiền phức bám người, mà phiền phức này lại do chính hắn tự chuốc lấy.

Đi vệ sinh xong, Bùi Dương thoải mái hơn nhiều, nói chuyện cũng lưu loát hơn, cậu vỗ vai Phó Thư Trạc: "Hay là tối nay cậu đừng đi nữa, chúng ta chen chúc một chút... Tôi ngủ sofa cũng được."

Lý do cậu dừng lại là vì Bùi Dương đột nhiên nhớ ra chiếc giường trong phòng ngủ của Phó Thư Trạc chỉ khoảng một mét hai.

"Tránh xa tôi ra." Phó Thư Trạc không trực tiếp đồng ý, mà phủi tay cậu đang đặt lên người mình, "Hôi."

Bùi Dương ngửi ngửi người mình... Hôi chỗ nào?

"Vậy có chỗ tắm rửa không?"

"Cậu đoán xem tại sao lại gọi là khu ký túc xá giáo viên cũ."

Bùi Dương chưa từng ở ký túc xá, không hiểu mấy thứ này, cũng không biết thời gian tắm rửa có quy định, quá giờ sẽ không có nước nóng. Quan trọng nhất là đây là khu ký túc xá giáo viên cũ, không có nhà tắm công cộng.

"Được rồi, vậy tôi hôi thế này làm sao ngủ trên giường cậu?"

Phó Thư Trạc: "..."

Hắn phát hiện ra người bạn cùng bàn này của mình thật sự rất ngây thơ, nói gì cũng tin, còn dám tự tiện đi theo người khác về nhà, rõ ràng không thân thiết gì.

Hắn ném áo khoác cho Bùi Dương: "Mặc vào."

Bùi Dương vô thức đón lấy, sau đó mới nhận ra có hơi lạnh. Chăn trong phòng ngủ của Phó Thư Trạc vẫn là của đợt nghỉ hè, không thể ấm được.

"Cảm ơn... Tôi giặt sạch sẽ trả cậu." Đến cửa, Bùi Dương do dự hỏi, "Cậu còn đi nữa à? Mưa to thế này..."

Hành lang khu ký túc xá giáo viên cũ đã bị mưa xối ướt hết, hai người phải đi sát tường mới không bị dính nước, nhưng một bên vai đã ẩm ướt.

Không về thì không về vậy.

Phó Thư Trạc muốn gọi điện thoại cho quản lý ký túc xá nói một tiếng, kẻo bà cụ lớn tuổi đội mưa ra ngoài tìm hắn.

Chỉ là ấn mãi, điện thoại vẫn không sáng.

Bùi Dương liếc nhìn, là một chiếc điện thoại nắp gập rất cũ, chắc chỉ có thể gọi điện thoại... Ồ, còn có thể chơi tài khoản QQ, vì Phó Thư Trạc đã thêm cậu vào danh sách bạn bè.

"Màn hình cậu bị vỡ một góc, vừa rồi có bị nước vào không?"

"Ừ." Phó Thư Trạc lần đầu tiên có vẻ hơi buồn bực, "Cho tôi mượn điện thoại cậu gọi một cuộc."

Bùi Dương ngạc nhiên phát hiện, Phó Thư Trạc có thể đọc vanh vách số điện thoại của quản lý ký túc xá.

Nói xong tình hình, Phó Thư Trạc cúp điện thoại, giải thích: "Số máy bàn, dễ nhớ."

"Tôi có hỏi câu này à?"

"Chẳng phải cậu đã viết câu hỏi lên mặt rồi sao?"

"..."

Buổi tối hai người vẫn chen chúc trên chiếc giường nhỏ một mét hai, mỗi người ngủ một đầu, Bùi Dương ngủ ở đầu mà cậu đã dẫm chân lên.

Cậu nằm rất gò bó, ngay cả trở mình cũng không dám, giường ở nhà là một mét tám, cậu ngủ không ngoan, buổi tối thích nhất nằm ngang dọc, ở chỗ Phó Thư Trạc coi như là bóp chết cậu rồi.

Hơn nữa cái giường ọp ẹp này cứ động một cái là kêu ken két, rất khó chịu.

"Phó Thư Trạc, chân tôi có hôi không?" Bùi Dương tự cho rằng không hôi.

"Không biết."

"Ồ..."

Ban đêm, Phó Thư Trạc thở dài lần thứ n: "Chẳng lẽ tôi còn phải cầm lên ngửi thử à?"

Bùi Dương tưởng tượng ra cảnh đó, bị chính mình chọc cười, vui đến mức không ngừng được.

Lần đầu tiên Phó Thư Trạc thấy Bùi Dương cười như vậy, trong màn đêm cũng cong khóe môi, ngay cả chút buồn bực vì hỏng điện thoại cũng tan biến.

Chiếc điện thoại nắp gập cũ kỹ này hắn mang từ quê lên, là ông lão nhặt ve chai ven sông lén đưa cho hắn, nói sau này nếu có đi đâu, nhất định phải liên lạc, thiếu tiền thì cứ nói với ông.

Nhưng hắn chưa kịp đi, ông lão nhặt ve chai đã chết trong đống ve chai của mình, người bốc mùi đến mức không ai muốn đến gần, là Phó Thư Trạc đã thay cho ông một bộ quần áo coi như sạch sẽ, để ông ra đi đàng hoàng hơn một chút.

Thật kỳ diệu, Phó Thư Trạc và Bùi Dương đáng lẽ là người của hai thế giới, một người ba mẹ đầy đủ, một người mồ côi, một người gia cảnh giàu có, một người bơ vơ nghèo khổ. Nhưng lúc này, bọn họ đang nằm trên cùng một chiếc giường, đầu kề chân, chân kề đầu.

Không rõ ngủ thiếp đi từ lúc nào, tỉnh dậy đã là nửa đêm, ngoài trời sấm chớp ầm ầm, Phó Thư Trạc muốn xoay người, vừa nghiêng đầu đã đối diện với một đôi mắt đen láy, ánh sáng trắng phản chiếu từ đôi mắt trong đêm tối có hơi đáng sợ.

Điều này khiến Phó Thư Trạc không khỏi nhớ đến con mèo đen hiếm thấy trong trường, rất khỏe mạnh, nhưng đôi mắt cũng như vậy, vừa đen vừa to, lúc trợn tròn trông rất đáng yêu.

"... Cậu làm gì vậy?"

Bùi Dương ngồi xổm ở đầu giường Phó Thư Trạc, mở to mắt nhìn hắn: "Tôi muốn đi vệ sinh."

Bùi Dương vốn tưởng Phó Thư Trạc sẽ thấy cậu phiền, không ngờ Phó Thư Trạc ngồi dậy dẫn cậu ra ngoài, và hỏi: "Nhịn bao lâu rồi?"

"Nửa tiếng..."

"Sao không gọi tôi dậy?"

Bùi Dương lúng túng đi theo phía sau, không nói gì. Bản thân cậu cũng có tật xấu khi ngủ dậy, biết bị người khác làm phiền giấc ngủ khó chịu thế nào, huống hồ Phó Thư Trạc còn không thân với cậu.

"Lần sau cứ gọi tôi."

"Ồ..." Bùi Dương kéo kéo vạt áo hắn, "Ý cậu là, tối mai tôi vẫn có thể ngủ ở đây... Cậu vẫn sẽ ngủ cùng tôi à?"

Hết ngoại truyện 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro