Chương 68: Thư tình
Edit: Phong Nguyệt
"Mặc bộ này được không?"
Phó Thư Trạc ngồi trên ghế sofa, nhìn Bùi Dương thay hết bộ này đến bộ khác.
"Bộ này có vẻ nghiêm túc quá, giống đồ công sở quá."
Bùi Dương cứ lưỡng lự mãi: "Hay là đi mua bộ mới..."
Hôm trước chỉ lo mua đồ cho Bùi Tri Lương mà quên mua cho mình.
"Giờ này làm gì còn trung tâm thương mại nào mở cửa." Mới có tám giờ, Phó Thư Trạc bước đến mép giường, chọn ra hai bộ để phối từ đống quần áo Bùi Dương đã thử: "Mặc thế này được rồi, thoải mái một chút sẽ tốt hơn."
Mặc quá trang trọng ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy xa cách.
Bùi Dương hoàn toàn không nhận ra vì sao mình lại căng thẳng đến vậy, trong tiềm thức luôn có một giọng nói bảo cậu phải thận trọng.
Sau khi xếp hết đồ lên xe, Bùi Dương sờ khắp túi: "Còn quên gì không nhỉ—"
Phó Thư Trạc móc ra một tấm thẻ từ trong túi, số đuôi là 5679: "Quên cái này."
Bùi Dương sững người: "Đây là...?"
Phó Thư Trạc bình thản nói: "Là phong bì mừng tuổi mà em nói muốn đưa cho ba."
Tấm thẻ này được để trong ngăn kéo phòng đọc sách, đè bên dưới một tờ giấy viết thư. Phó Thư Trạc đã thấy nó sáng nay— Đúng là số tiền mà Bùi Dương đã ghi trong ghi chú là muốn để lại cho ba.
Phó Thư Trạc không rõ bên trong có bao nhiêu tiền, hắn cũng không có ý định kiểm tra. Nếu tiền bạc có thể bù đắp được phần thiếu hụt trong lòng Bùi Dương, hắn sẵn sàng dốc hết tất cả của cải.
Bùi Dương ngơ ngác nhận lấy: "Vậy... đi thôi?"
"Ừ." Phó Thư Trạc đẩy Bùi Dương lên xe, tiện tay cài dây an toàn cho cậu rồi mới chuyển sang ghế lái, "Có nóng không?"
"Hơi nóng."
Bùi Dương nóng vì căng thẳng, nhưng bản thân cậu lại không hề nhận ra, chỉ thấy cơ thể căng cứng tột độ, tay chân đặt ngay ngắn, ngẩn người.
Bùi Tri Lương sống ở một quận khác, từ khi Bùi Dương học cấp ba đã chuyển đến đây và không dọn đi đâu nữa.
Phó Thư Trạc: "Khoảng một tiếng rưỡi, nghỉ một lát đi."
Bùi Dương ừ một tiếng, một lúc sau đột nhiên hỏi khẽ: "Sao lúc đó anh lại kiên quyết chuyển công ty về bên này?"
Phó Thư Trạc khựng lại, hắn dừng xe từ từ ở đèn đỏ, không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào một lúc lâu.
Họ học đại học ở thành phố bên cạnh, khởi nghiệp cũng nên ở thành phố bên cạnh, nhưng sau khi Bùi Dương thi xong cao học, Phó Thư Trạc đã kiên quyết chuyển công ty về thành phố nơi họ học cấp ba, cũng chính là bên này.
Lúc đó phải trải qua rất nhiều thủ tục phiền phức, cũng mất một phần lợi ích kinh tế.
Phó Thư Trạc và Bùi Dương chưa từng thảo luận thẳng thắn về vấn đề này, chắng qua cả hai đều hiểu rõ trong lòng. Giờ đây Bùi Dương với ký ức rối loạn không biết những điều này, khi thắc mắc là muốn tìm kiếm câu trả lời.
Phó Thư Trạc nửa đùa nửa thật: "Sợ em nhớ nhà."
Bao gồm cả địa chỉ mới của công ty và khu vực mua nhà đều là hắn suy nghĩ kỹ càng, không quá gần nhà ba mẹ Bùi, nhưng muốn đến thăm thì một tiếng hơn là tới được, một ngày có thể đi về.
Lúc đó Bùi Dương che giấu rất giỏi, trông có vẻ như vô tình đến mức hoàn toàn không quan tâm, Phó Thư Trạc luôn sợ cậu buồn vì nhớ nhà, nên mới kiên quyết chuyển công ty.
Bùi Dương hỏi xong câu đó thì không nói gì nữa, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh trôi qua.
Phó Thư Trạc đột nhiên lo lắng về ảnh hưởng mà chuyến về này sẽ mang lại cho Bùi Dương. Mặc dù hắn đã nói với Bùi Tri Lương tất cả những điểm cần chú ý— Không nhắc đến chuyện xưa, không nói về cái chết của mẹ Bùi, tỏ vẻ những năm qua chung sống hòa thuận như Bùi Dương nghĩ, kể cả căn phòng đặt di ảnh của mẹ Bùi cũng đã khóa lại, cố gắng không để Bùi Dương tiếp xúc...
Song hắn vẫn lo lắng.
"Bùi Dương."
"Hả?" Bùi Dương ngờ vực quay đầu lại, không hiểu sao Phó Thư Trạc đột nhiên gọi tên đầy đủ của mình.
"Anh yêu em." Phó Thư Trạc nắm vô lăng, giọng điệu bình tĩnh.
"..." Bùi Dương lầm bầm: "Lại muốn lừa em nói yêu anh à, đã nói một tuần một lần mà."
Phó Thư Trạc bật cười: "Anh không bắt em phải nói."
Bùi Dương bĩu môi, một lúc sau mới gượng gạo nhìn ra ngoài cửa sổ: "Em cũng yêu anh."
Một tiếng rưỡi nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Bùi Dương vừa muốn nó trôi qua nhanh hơn, lại vừa muốn nó chậm lại, trái tim như bị xé làm đôi, nửa mong đợi nửa bất an.
Nhưng cuối cùng vẫn đến nơi, Phó Thư Trạc thành thạo lái xe vào bãi đỗ ngầm, như thể đã đến đây vô số lần.
Đây là khu chung cư, xe đỗ ở bãi của tòa nhà tương ứng, rồi đi thang máy lên là được.
Bùi Dương ngập ngừng cởi dây an toàn, không nhúc nhích.
Phó Thư Trạc thầm thở dài, đi đến bên ghế phụ mở cửa xe, sau đó chìa tay về phía Bùi Dương: "Xuống thôi."
Bùi Dương bước xuống xe với đôi chân dài, lặng lẽ ôm chặt lấy Phó Thư Trạc.
"Em không biết... em..." Cậu lúng túng nói: "Phó Thư Trạc, em hơi hoang mang."
Phó Thư Trạc vỗ nhẹ lưng cậu trấn an: "Đừng sợ, anh luôn bên cạnh em."
Một lúc sau, hai người mới lấy hết các túi đồ trên xe xuống, tay nào tay nấy đều không còn chỗ trống.
Chưa kịp đến thang máy đã thấy một bóng dáng quen thuộc từ hành lang bước ra: "Đến rồi à?"
Bùi Dương lập tức dừng bước, ngơ ngẩn đáp: "Vâng ạ."
Phó Thư Trạc cũng cùng cậu gọi một tiếng "Ba".
Bùi Tri Lương: "Đến thì đến, mua nhiều đồ thế này làm gì?"
Bùi Dương nói nhỏ: "Không có gì đâu ạ, chỉ là tiện tay mua cho ba mấy thứ thôi."
Ánh mắt Phó Thư Trạc khẽ động, hắn không hề nói cho Bùi Tri Lương thời gian chính xác họ sẽ đến, điều này chứng tỏ Bùi Tri Lương đã đợi ở bãi đỗ xe ngầm từ sớm.
Vào thang máy, bấm tầng 10, bầu không khí có phần ngột ngạt.
Bùi Dương và Bùi Tri Lương đều không biết nói gì, bốn mắt nhìn nhau không lời nào thốt ra.
Phó Thư Trạc chuyển chủ đề: "Anh chị đều về rồi ạ?"
Bùi Tri Lương gật đầu rồi lại lắc đầu: "Du Cát về từ hôm qua rồi, Tư Vi ở cơ quan không sắp xếp được thời gian, giờ vẫn đang trên tàu cao tốc, lát nữa mới về đến nhà."
Khu chung cư là loại hai thang máy hai hộ, đều có sảnh riêng. Anh hai Bùi Du Cát đứng đợi ở cửa, vẻ mặt phức tạp khi nhìn thấy họ, song đã kịp che giấu trước khi Bùi Dương nhìn thấy.
Anh đón lấy đồ đạc, ôm đứa em trai gầy hơn mình một vòng vào lòng, vỗ vỗ vai: "Về rồi à?"
"Vâng." Bùi Dương chớp mắt chậm rãi, có chút cay cay.
Thật kỳ lạ, gia đình đáng lẽ phải thường xuyên gặp mặt, vậy mà trong lòng lại có cảm giác xa xôi như cách một kiếp.
Bùi Du Cát buông em trai ra, khẽ gật đầu với Phó Thư Trạc, coi như chào hỏi.
Bùi Tri Lương lấy dép lê cho họ, Phó Thư Trạc và Bùi Dương là cùng một kiểu, ông dẫn hai người đến phòng ngủ bên cạnh phòng đọc sách: "Về rồi thì ở lại vài ngày, đây là phòng ngủ của Dương Dương."
"Vâng."
Bùi Tri Lương xoa xoa tay, muốn nói lại thôi nửa ngày rồi chỉ bảo: "Hai đứa cứ tự nhiên đi dạo quanh nhà đi, ba đi rửa ít trái cây."
Phó Thư Trạc: "Cảm ơn ba."
Bùi Tri Lương ừ một tiếng rồi xoay người rời đi, Bùi Dương cứ nhìn theo bóng lưng ông cho đến khi khuất sau góc tường mới thu hồi ánh mắt.
Cậu ngơ ngẩn nhìn Phó Thư Trạc: "Ba có vẻ già đi."
"Ai cũng sẽ già thôi, cả chúng ta nữa." Phó Thư Trạc nắm tay cậu, "So với người cùng tuổi thì ba vẫn còn trẻ."
Chỉ là so với trong ký ức của Bùi Dương thì già đi nhiều.
Bùi Dương hiện giờ đang trong trạng thái vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng nhiều năm nay mọi người sống hòa thuận, qua lại với nhau, vậy mà ký ức lại đứt đoạn nghiêm trọng, cậu không muốn suy nghĩ kỹ về điều đó.
Căn phòng ngủ dường như vẫn như trong ký ức của cậu, không khác mấy so với thời cấp ba, một chiếc giường rộng một mét năm, một bàn học, một tủ quần áo, trên tường vẫn còn dán mấy tờ giấy note từ hơn mười năm trước, đã ngả vàng.
Bùi Dương chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng chạm vào đồ vật xung quanh, như đang chạm vào mười bốn năm đã mất.
"Hồi trước còn ở nhà cũ, nhà chỉ có ba phòng ngủ, ba mẹ một phòng, chị một phòng, em và anh hai ngủ một phòng." Bùi Dương kể chuyện ngày xưa, "Hồi đó anh hai chắc bị em làm phiền chết đi được."
"Sao không phiền cho được." Giọng Bùi Du Cát đột nhiên vang lên từ phía sau, anh lần lượt đưa cho Bùi Dương và Phó Thư Trạc mỗi người một ly coca đá, "Hồi nhỏ em quậy như quỷ, đang làm bài tập thì cứ bắt anh chơi cùng, không chơi với em thì em cứ gục lên bàn trừng mắt nhìn anh."
Phó Thư Trạc không nhịn được bật cười, tưởng tượng cảnh đó thấy cũng đáng yêu phết.
Bùi Du Cát: "Cậu không thấy em ấy hồi nhỏ đâu, trắng trẻo mũm mĩm như búp bê sứ, mắt lại to, cứ nhìn như thế ai nỡ từ chối? Kết quả là chơi với nó một lúc, bài tập chưa làm xong, hôm sau bị thầy lôi ra phạt đứng, lúc đó tôi thề nếu tôi còn thèm để ý đến em ấy thì tôi là chó."
Bùi Dương: "..."
Cậu chưa từng biết ông anh trai nghiêm túc như lão cán bộ lại có nhiều chuyện phiền lòng đến thế.
Bầu không khí lập tức thoải mái hơn nhiều, những năm qua Bùi Dương vẫn liên lạc với Bùi Du Cát và chị gái Bùi Tư Vi, chỉ là ít gặp mặt.
Họ cũng rất bao dung với sự tồn tại của Phó Thư Trạc, nhưng hầu như chưa từng ngồi ăn cơm cùng nhau, dù sao với tư cách là con cái của Bùi Tri Lương, họ tự nhiên phải đứng về phía ba mình.
Bùi Du Cát còn lấy album ảnh thời nhỏ của Bùi Dương cho họ xem, ảnh đã được sàng lọc, tất cả những tấm có liên quan đến mẹ Bùi đều đã được lấy ra, mọi người ngầm đồng ý không nhắc đến mẹ Bùi, để cậu tự nhiên bỏ qua chuyện này.
Phó Thư Trạc: "Dễ thương thật."
Bùi Dương hơi đỏ mặt: "Hồi nhỏ ai chẳng thế..."
Phó Thư Trạc khẽ cười: "Người khác đâu trắng như em."
"Nó trắng là di truyền từ—" Giọng Bùi Du Cát đột ngột ngừng lại, anh nhanh chóng chuyển giọng, "Giống Tư Vi, trắng như tuyết ấy."
Phó Thư Trạc: "Bây giờ đen rồi."
Bùi Dương cúi đầu nhìn cánh tay mình, lẩm bẩm: "Cũng đâu đen đâu, đàn ông trắng làm gì..."
Bùi Tri Lương ở ngoài gọi gì đó, Bùi Du Cát nhìn đồng hồ: "Anh đi đón Tư Vi đây, hai đứa nghỉ ngơi đi."
Bùi Dương không nhịn được nói: "Lái xe cẩn thận."
Bùi Du Cát: "Ừ."
Phó Thư Trạc tiếp tục lật xem ảnh, bên trong ghi lại quá trình trưởng thành của Bùi Dương, từ một cục tròn nhỏ xíu dần dần cao lên, biết bò, biết đi, biết nắm tay người khác mềm mại gọi ba mẹ.
Bùi Dương nhìn chằm chằm hắn: "Anh thích da trắng à?"
Phó Thư Trạc: "Anh thích em."
Bùi Dương lập tức nghẹn lời, đỏ tai không nói gì nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Trong album, Bùi Dương lớn lên không còn dễ thương như hồi nhỏ nữa, gương mặt dần dần trở nên thanh tú, đường nét toát ra vẻ sắc sảo.
Càng về sau càng ít ảnh, thời cấp ba chỉ có hai tấm, Phó Thư Trạc vuốt ve khuôn mặt Bùi Dương trong ảnh, dần dần trùng khớp với hình ảnh lạnh lùng kiêu ngạo khi lần đầu gặp trong ký ức.
Lật đến trang cuối cùng, Phó Thư Trạc bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt của mình— Một tấm ảnh hắn gục xuống bàn ngủ dưới ánh nắng.
Phó Thư Trạc hơi sững người, Bùi Dương lập tức kéo ngăn kéo bên cạnh ra, tìm kiếm gì đó trong đống vở chồng chất, nhưng chỉ tìm thấy một phong bì trống.
Bùi Dương nhớ tấm ảnh này, là cậu chụp lén Phó Thư Trạc không lâu sau khi chuyển trường đến, sau khi rửa ảnh xong thì cất trong phong bì, không biết khi nào đã bị người nhà tìm thấy và để vào cuối album.
Phó Thư Trạc véo má cậu: "Chụp lén anh à?"
Bùi Dương không thừa nhận: "Chỉ là tiện tay chụp thôi."
"Ồ? Vậy mà còn cất kỹ ở nhà?" Phó Thư Trạc cù cậu, Bùi Dương cười đến thở không ra hơi, "Là chụp lén, em không dám nữa—"
Cậu đột nhiên ngừng cười, bốn mắt đối diện với Bùi Tri Lương đang mang trái cây đến.
Bùi Dương căng thẳng kéo giãn khoảng cách với Phó Thư Trạc, nhưng vẫn không quên nắm chặt một tay hắn, như thể vừa sợ ba giận, vừa kiên định bày tỏ sẽ không bao giờ buông tay.
Ánh mắt Bùi Tri Lương lướt qua album một vòng rồi thu về, ông đặt đĩa trái cây lên bàn: "Thư Trạc, qua phòng đọc sách một lát."
Bùi Dương vô cớ căng thẳng: "Ba—"
Bùi Tri Lương bất đắc dĩ: "Ba chỉ nói với nó vài câu thôi."
Phó Thư Trạc trấn an bóp bóp ngón tay Bùi Dương, rồi đi theo Bùi Tri Lương sang phòng bên.
Bùi Tri Lương đóng cửa lại, vừa lục trong ngăn kéo vừa nói: "Tấm ảnh con vừa thấy đó, là mẹ nó mấy năm trước nhớ nó, lục đồ cũ của nó tìm được, rồi để vào cuối album."
Phó Thư Trạc vừa định nói gì đó, thì thấy Bùi Tri Lương lấy ra một cái hộp, bên trong có một phong bì, cùng với nhiều mảnh giấy vụn đủ hình dạng, trông có vẻ đã cũ.
Hắn nghẹn thở, lập tức nhận ra đây chính là bức thư tình năm đó.
"Đây là thư nó viết cho con năm đó, định gửi thì bị ba phát hiện, lúc đó ba tức quá xé hết vứt vào thùng rác, sau đó bị chị nó nhặt lên, giữ đến tận bây giờ." Bùi Tri Lương đẩy hộp về phía Phó Thư Trạc với vẻ mặt phức tạp, "Thời gian lâu rồi, có vài chữ không còn nhìn rõ nữa... Con giữ lấy đi, cũng coi như vật về chủ cũ."
Hết chương 68
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro