Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Câu chuyện

Edit: Phong Nguyệt

Dù đã bên nhau 17 năm, Phó Thư Trạc vẫn thường đầu hàng bởi sự đáng yêu của Bùi Dương.

Hắn xoa đầu Bùi Dương, cười nói: "Đừng cụng nữa, cụng nhiều sẽ hỏng mất."

Nói ra thật kỳ lạ, trong mắt nhân viên lẫn đối tác, Bùi Dương luôn là một người ôn hòa, lịch thiệp, xuất sắc và biết tính toán.

Nhưng trước mặt Phó Thư Trạc, cậu vẫn mãi như chàng thiếu niên của hơn mười năm trước- Ngây thơ, kiêu ngạo còn hay làm nũng.

"Tối nay em muốn ăn hai phần khuỷu heo." -Bù đắp cho trái tim tổn thương của cậu.

"Ăn cho cố vào, không sợ ngấy chết à."

Đông Cư không xa, hai người bảo tài xế lái xe về trước, trong xe có quá nhiều đồ mua cho Bùi Tri Lương.

Họ đi tàu điện ngầm đến đó, vừa đi qua hai con đường nhỏ ngập tràn ánh hoàng hôn đã thấy Tề Hợp Nguyệt đang ngồi trong sân.

Thầy ngẩng đầu mỉm cười: "Đến rồi à?"

Bùi Dương hơi ngượng ngùng "vâng" một tiếng, gọi một tiếng thầy Tề. Mấy lần gặp trước, cậu vẫn trong trạng thái không nhận ra Tề Hợp Nguyệt và Trình Diệu, giờ nghĩ lại thấy ngượng quá.

Trình Diệu vừa là ông chủ vừa là bếp trưởng, anh ta rất bận nhưng vẫn tranh thủ ra gặp mặt, sau khi nhìn Bùi Dương từ trên xuống dưới, anh ta hỏi: "Sống sướng nhỉ?"

Bùi Dương theo bản năng đáp trả: "Đâu có sướng bằng anh."

Trình Diệu cười ha hả, hơi đắc ý: "Anh cũng đâu nói mình không sướng."

"..." Tề Hợp Nguyệt bất đắc dĩ ho khan vài tiếng, Trình Diệu mới biết điều một chút: "Đi đây đi đây, anh đi làm việc đây, chỗ ngồi của các cậu vẫn như cũ."

May là món ăn còn phải đợi một lúc, hai người ngồi trong sân nói chuyện phiếm với Tề Hợp Nguyệt.

Chẳng mấy chốc Bùi Dương đã trở lại trạng thái trước đây, lầm bầm: "Thầy không được chiều anh Trình quá, xem anh ta đắc ý kìa."

Khi Bùi Dương mới chuyển đến trường cấp ba, cậu luôn ở trong trạng thái không hòa đồng, một mình cô lập với cả lớp, không hòa nhập được.

Sau này có thể hòa thuận với mọi người, ngoài lý do có Phó Thư Trạc, cũng không thể thiếu sự chỉ dẫn của Tề Hợp Nguyệt. Vì thế Bùi Dương có thể cãi lại bất kỳ giáo viên nào, nhưng luôn nghe lời thầy Tề.

Sau đó chủ quán ăn gần đó là Trình Diệu đến với thầy của cậu, Bùi Dương tuổi trẻ không phục, cảm thấy Trình Diệu thô kệch như vậy, sao lại có thể chiếm được trái tim của thầy giáo dịu dàng như ngọc của cậu?

Nếu không có Phó Thư Trạc ngăn cản, Bùi Dương học lớp mười hai đang trong giai đoạn nổi loạn đã suýt thách đấu với Trình Diệu.

Tề Hợp Nguyệt nghe Bùi Dương nói vậy thì giật mình, hơi ngạc nhiên nhìn về phía Phó Thư Trạc.

Phó Thư Trạc khẽ gật đầu không để lộ cảm xúc, xác nhận phỏng đoán của Tề Hợp Nguyệt- Bùi Dương đã hồi phục một phần ký ức.

Tề Hợp Nguyệt bật cười: "Thi đại học xong, cuối cùng thầy cũng được nghỉ, bận rộn suốt cả năm, không có thời gian ở bên cậu ấy, hai tháng nay mới có thể ở bên cậu ấy nhiều hơn."

Bùi Dương: "Nhưng anh Trình bận quán..."

Tề Hợp Nguyệt: "Cậu ấy nói cho mình nghỉ một tháng."

Bùi Dương giật mình: "Không ảnh hưởng đến việc kinh doanh?"

Tề Hợp Nguyệt lắc đầu cười: "Ban đầu thầy cũng nghĩ vậy, nhưng sau này nghĩ lại, bọn thầy đều bận rộn, không tranh thủ thời gian đi chơi bây giờ thì đợi đến khi già không đi nổi mới đi sao?"

"..." Bùi Dương sững người, im lặng một lúc.

Phó Thư Trạc cũng nhẹ nhàng nói: "Trân trọng hiện tại."

Tề Hợp Nguyệt nhấp một hớp trà: "Chủ yếu là bọn thầy không có con, không cần nghĩ đến việc để lại bao nhiêu tài sản cho con, điều duy nhất cần làm là có trách nhiệm với bạn đời, đừng đợi đến khi già mới hối hận đã lãng phí quá nhiều thời gian lúc còn trẻ."

Phó Thư Trạc nắm tay Bùi Dương dưới bàn, mèo con trông hơi thất thần, không biết đang nghĩ gì.

Kỳ thi đại học vừa kết thúc, họ tự nhiên nhắc đến chủ đề này.

"Bây giờ bọn trẻ ngày càng thông minh hơn, nhưng cũng càng khó hướng dẫn hơn, ai cũng có suy nghĩ riêng." Tề Hợp Nguyệt cười cười, "Có lẽ sẽ có hai em trở thành đàn em của các em."

Trường danh tiếng rất nhiều, mỗi người có chí hướng khác nhau, nhưng đều có phụ huynh giúp tham khảo, chỉ có Phó Thư Trạc thuở đó là một thân một mình.

May mắn là dù tuổi trẻ rất khổ, nhưng hắn cũng gặp được những người tốt, ít nhất hiệu phó Đổng Thế Trác lúc đó đã trở thành quý nhân quan trọng thay đổi cuộc đời hắn.

Phó Thư Trạc thời niên thiếu tuy trưởng thành hơn người cùng trang lứa, nhưng dẫu sao cũng chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài, suy nghĩ còn đơn giản. Thành tích của hắn đủ để miễn học phí đó, nhưng tiền sinh hoạt thì sao? Nghỉ hè nghỉ đông ở đâu? Lúc đó không có chỗ nào dám nhận người chưa đủ tuổi làm việc vào kỳ nghỉ.

Đổng Thế Trác đã giúp hắn giải quyết những vấn đề này, cho hắn một môi trường học tập không lo không nghĩ.

Sau này, khi chọn nguyện vọng đại học, cũng là Đổng Thế Trác và Tề Hợp Nguyệt giúp hắn phân tích các trường, các chuyên ngành, họ không áp đặt ý muốn chủ quan lên Phó Thư Trạc mà phân tích lợi hại rồi để hắn tự lựa chọn.

Bùi Dương đột nhiên chọc chọc Phó Thư Trạc: "Chốc nữa qua thăm ông Đổng nhé."

"Được."

Đổng Thế Trác đã nghỉ hưu rồi, lần thăm gần đây là hai tháng trước, cũng đã đến lúc nên đi thăm lại.

Bữa tối thực sự làm Bùi Dương ngấy, dù khuỷu heo ngon đến mấy cũng không thể ăn hai phần.

Phó Thư Trạc nhịn cười: "Đừng nôn nha, đều là tiền đó."

Bùi Dương oán trách nhìn hắn.

Phó Thư Trạc cười không ngừng, tự nhiên kéo chén của Bùi Dương lại, dùng đũa cậu đã dùng để ăn nốt cơm khuỷu heo còn lại, ba bốn miếng đã ăn sạch.

Hắn nửa đùa nửa thật nói: "Không có anh, sau này ai ăn cơm thừa của em?"

Bùi Dương ngẩn ra, sau đó bĩu môi: "Đừng có thao túng em."

Phó Thư Trạc: "Anh tưởng sếp Bùi tự nguyện chứ."

Hắn đứng dậy vẫy tay chào Trình Diệu đang bận rộn bên kia, một tay đưa ra phía sau, ra hiệu cho Bùi Dương nắm lấy. Hai người thong thả đi về nhà, Bùi Dương lao về phía chiếc giường êm ái, hiếm khi cảm thấy an tâm đến vậy.

Đi chơi với Phó Thư Trạc vui thật, nhưng chỉ có nhà mới là nơi cố định, là bến cảng vững chãi.

"Đi tắm đi, mèo lười."

Bùi Dương nằm sấp trên giường, ra lệnh: "Anh tắm giúp em."

Phó Thư Trạc chống người trên người cậu, vỗ nhẹ vào mông: "Anh mà tắm giúp em thì không đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Bùi Dương: "Không phải đã nói tối qua là lần cuối tuần này rồi sao."

"Hôm nay là Chủ nhật." Phó Thư Trạc nhịn cười, "Em yêu, còn bốn tiếng nữa là sang tuần mới rồi."

"..." Bùi Dương không thể tin nổi cầm điện thoại lên, cuối cùng cũng phản ứng lại, nghẹn nửa ngày chỉ có thể mắng: "Anh đúng là thứ gian thương!"

Phó Thư Trạc ấn vào eo cậu: "Anh không ngại đợi đến mười hai giờ rồi làm gì đó đâu."

Bùi Dương nhanh nhẹn bò dậy, đóng sầm cửa phòng tắm: "Phó Thư Trạc và chó cấm vào!"

"..." Chậc.

Có lẽ vì ngày mai phải về nhà gặp Bùi Tri Lương, tối đó Bùi Dương cứ trằn trọc khó ngủ, dù đã uống "Vitamin" vẫn cứ trở mình không ngừng.

Phó Thư Trạc đành ôm cậu vào lòng, ghì chặt chân cậu: "Không được động đậy nữa, ngủ đi."

"Ừm..."

Mặc dù trong ý thức hiện tại của Bùi Dương, cậu không hề cãi nhau với gia đình, những năm này đều sống hòa thuận...

Nhưng trong tiềm thức cậu hẳn sẽ căng thẳng, đây là ngôi nhà mà cậu đã không về suốt mười bốn năm.

Bùi Dương yên lặng được chưa đầy hai phút đã ngập ngừng đề nghị: "Hay là anh làm gì đó đi, xong rồi có thể ngủ nhanh hơn."

"..." Phó Thư Trạc xoa xoa mông cậu, "Bốn ngày liên tục sẽ hại sức khỏe."

Tối qua là lần hiếm hoi hắn buông thả, bởi vì quá khao khát Bùi Dương đã hồi phục ký ức.

Phó Thư Trạc: "Anh kể em nghe chuyện trước khi ngủ nhé?"

"Coi em là trẻ con à?" Bùi Dương lầm bầm, song không từ chối.

"Ngày xưa có một nhà sư ở một mình trong miếu, công việc hàng ngày chỉ có đánh chuông tụng kinh." Phó Thư Trạc thuận miệng kể: "Cho đến một ngày có một con cáo chạy vào, nhưng vì bộ lông trắng muốt mà nhà sư nhận nhầm nó là thỏ, họ cứ thế ở bên nhau sớm tối, sinh ra tình cảm không nên có..."

Bùi Dương châm chọc: "Nhận nhầm cáo thành thỏ, sư này mù đến mức nào vậy?"

Phó Thư Trạc: "..."

Bùi Dương: "Với lại con cáo này chưa hóa thành người mà, sao sư đã sinh tình cảm rồi, anh ta thích khác loài à? Biến thái quá."

"...Khác loài là gì?" Điều này nằm ngoài vùng kiến thức của Phó Thư Trạc.

"Là chỉ loài người và loài khác ở bên nhau đó." Bùi Dương giải thích.

"..." Phó Thư Trạc mệt mỏi: "Em còn ngủ nữa không?"

Bùi Dương lập tức ngoan ngoãn: "Anh kể tiếp đi."

"Cáo cứ mỗi ngày giả làm thỏ như nhà sư nghĩ, trêu chọc anh ta, quyến rũ anh ta..." Giọng Phó Thư Trạc rất hay, như gỗ thông trong ngày tuyết rơi, mát mẻ mà đầy dịu dàng.

Bùi Dương càng nghe càng muốn chọc ghẹo, nhưng mí mắt đã bắt đầu díu lại.

Phó Thư Trạc: "-- Sau đó thỏ bị ốm, cuối cùng nhà sư mới biết nó là một con cáo, nhưng vẫn yêu nó. Bởi vì sinh mệnh của họ đã hòa làm một, nếu không có cáo, nhà sư cũng sẽ chết."

Phó Thư Trạc cúi mắt nhìn, Bùi Dương đã ngủ.

Hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu mèo, nhắm mắt lại chờ buồn ngủ -- Kết quả dỗ mèo ngủ xong, mình lại không ngủ được.

Sự căng thẳng của hắn còn nhiều hơn Bùi Dương, dù sao ngày mai cũng là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm hắn bước vào nhà ba vợ.

Phó Thư Trạc nhẹ nhàng giơ tay, lấy điện thoại ra xem "Kiêu ngạo" đã lâu không xem, thời gian này hắn và Bùi Dương luôn hình với bóng, không có nhiều cơ hội xem.

Lần trước xem đến mốc thời gian năm nhất đại học, Phó Thư Trạc tiếp tục từ đó. Hắn lật qua vài chương, phát hiện khoảng thời gian này hẳn là thời điểm Bùi Dương cãi nhau với gia đình.

"Ôi phiền quá, sinh nhật anh ấy trùng tháng với 520, phải chuẩn bị hai món quà, nhưng tiền không đủ, lấy tiền nhà không có thành ý, phải đi tìm việc làm thêm thôi."

...

"Làm thêm lâu như vậy cũng chỉ dư hơn hai nghìn, vẫn chưa đủ mua đôi giày đó... Đã lâu rồi tôi không gặp anh ấy, tôi rất nhớ anh ấy, nhưng phải nhịn, không thể để anh ấy phát hiện tôi đang chuẩn bị quà được."

"Hay là 520 tặng anh ấy giày thể thao, sinh nhật tặng cái gì đơn giản vậy, dù sao hôm ấy mọi người đều khoe quà, bạn trai tôi cũng không thể mất mặt được."

"Tôi hỏi người ở giường dưới- Người duy nhất tạm thời biết tôi có bạn trai: 'Quách Phàm, sinh nhật năm ngoái mày tặng bạn gái cái gì?'. Cậu ta đắc ý cười: 'Một bó hoa giả tự tay tao làm, không đáng giá gì nhưng cô ấy rất vui. Thực ra chỉ cần bỏ tâm sức vào, đối phương sẽ thích thôi.'"

"Thế là tôi nảy ra ý tưởng viết một bức thư tình. Ngày xưa mẹ tôi cũng bị ba tôi cưa đổ bằng một bức thư tình mà. Nếu anh ấy nhìn thấy, nói không chừng sẽ cảm động đến rơi nước mắt! Tôi còn chưa thấy tên khốn này khóc bao giờ, chắc sẽ rất phê."

Phó Thư Trạc đang đọc sách: "..."

Hắn mang theo chút bất đắc dĩ lật sang chương tiếp theo, nụ cười bên môi lập tức tan biến.

Chương này chỉ có hai câu mơ hồ khó hiểu, đặt trong toàn bộ văn bản ấm áp lại đột ngột đến kỳ lạ--

[Không thể tặng thư tình nữa rồi.]

[Anh ấy chỉ còn mình tôi... Tôi không thể không cần anh ấy.]

Tại sao không thể tặng thư tình-- Vì bị Bùi Tri Lương phát hiện và xé nát, Bùi Dương năm ấy còn trẻ không thể mang trái tim tan vỡ viết thêm một lá thư nữa.

Vì vậy ngày sinh nhật, Bùi Dương nhịn đau đớn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà trêu đùa Phó Thư Trạc: "Xin lỗi anh, dạo này học hành bận quá, quên chuẩn bị quà mất rồi, em tặng bản thân mình cho anh, được không?"

Hết chương 67

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro