Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 24 đánh nhau


Vĩnh Nguyên đứng từ xa quan sát tình hình trong con ngõ nhỏ, ánh mắt bình thản nhưng bên trong đã nhanh chóng phân tích tình huống. Lan Anh run rẩy, lùi từng bước trước ba người đàn ông đang ép sát.

"Tôi đã nói là không quen biết các anh rồi! Làm ơn để tôi đi!"

Một trong ba tên cười nhếch mép, giọng điệu đầy mỉa mai:

"Em xinh đẹp thế này, bọn anh chỉ muốn mời em đi chơi một chút thôi. Đừng lo, bọn anh sẽ chăm sóc em tận tình."

Lan Anh hét lên:

"Làm ơn! Có ai đó cứu tôi với!"

Một tên khác cười khẩy, ánh mắt đầy đắc ý:

"Cứ la lên đi, em yêu. Nhưng em nghĩ có ai nghe thấy không? Đây là phép cách âm cấp C đấy, chẳng ai nghe được đâu!"

Từ xa, Vĩnh Nguyên nghe rõ cuộc trò chuyện. Phép cách âm cấp C? Chuyện nhỏ. Với hắn, thứ này chỉ như tờ giấy mỏng manh. Nhưng hắn không vội ra tay, mà đứng đó, như một khán giả xem kịch, tự hỏi tình huống sẽ diễn biến ra sao.

Đột nhiên, từ phía sau hắn, một người đàn ông thứ tư bước tới, đặt tay lên vai Vĩnh Nguyên. Người này, khác với ba tên kia, kẻ này chỉ  có rank D.

"Thằng nhóc kia, mày đứng nghe lén nãy giờ phải không?"

Vĩnh Nguyên quay lại, mặt không đổi sắc, chỉ nhún vai.

"Không có gì đâu. Tôi đi ngay đây."

Nhưng người đàn ông thứ tư cười nhạt, giữ chặt tay hắn, rồi kéo hắn về phía con ngõ.

"Đi đâu mà vội? Đứng nghe lén rồi muốn chạy trốn để mách người khác à? Mày nghĩ dễ thế sao?"

Lan Anh nhìn thấy Vĩnh Nguyên bị kéo tới, ánh mắt lóe lên tia hy vọng, nghĩ rằng hắn sẽ cứu mình. Nhưng ngay sau đó, giọng người đàn ông kia vang lên khiến cô sững sờ:

"Thằng nhóc này nghe lén từ nãy giờ, tẩn cho nó một trận, xem lần sau nó còn dám không!"

Hy vọng trong mắt Lan Anh vụt tắt. Cô tuyệt vọng nghĩ:

"Thì ra tên này chỉ tình cờ bị kéo vào thôi. Mình thật ngốc khi nghĩ hắn sẽ cứu mình."

Trong khi đó, Vĩnh Nguyên vẫn giữ vẻ mặt điềm nhiên. Trong đầu, hắn đang cân nhắc:

"Bốn tên phá rối nếu mình ra tay, không biết có thể  thu tiền thưởng từ hội đồng trật tự. Hay nên chạy trốn đây"

Hắn đứng đó, vẫn chưa ra quyết định, mặc kệ bốn người đàn ông đang dần ép sát.

Rồi hắn đột nhiên nghĩ mình cần thử thuốc tê liệt
Thế là hắn bình thản rút con dao ra đâm vào một bình đựng thuốc tê liệt rồi nhẹ nhàng nét vào túi
Mấy người đàn ông nhìn thấy cảnh đó không nhịn được cười nói
" Mày nghĩ mày có thể làm gì định doạ bọn ta à độc ở thế giới này đắt lắm mày làm gì mua được chắc chắn  là thuốc gì đấy mày nghĩ trò trẻ con lừa ta à"
Một người đàn ông giơ nắm đấm về phía hắn
Vĩnh Nguyên nhẹ nhàng né được rồi dùng dao đâm vào tay người đàn ông khiến ông ta bị tê liệt
Một kẻ giận dữ định đấm sau lưng hắn quét chân khiến ông ta ngã xuống rồi dùng chân đạp thẳng vào mặt ông ta một cú thật mạnh khiến ông ta bất tỉnh một người giận giữ định dùng cầu lửa phía hắn thì hắn núp sau lưng người bị hắn làm tê liệt đẩy vào cầu lửa khiến ông ta bị thương hai người đàn ông va vào nhau người đàn ông còn lại dùng dao   lao tới hắn tránh né nhưng bị  xước một chút ở bên  mặt thì hắn dùng con dao đâm thẳng vào tay người đàn ông khiến ông ta bị tê liệt rồi xiết cổ khiến ông ta bất tỉnh người đàn ông kia định bắn cầu lửa tiếp thì bị hắn dùng lưỡi cắt gió rank D bắn vào tay khiến ông ta đau đớn không thôi rồi hắn ta chộp lấy miếng gỗ bị bỏ lại đập đầu ông ta khiến ông ta bất tỉnh rồi hắn dùng dây trói cấp B trói bốn người đàn ông lại cái dây mà hắn mua ở thương đoàn.

Lan Anh nhìn thấy tất cả cảnh tượng trước mắt trong sự ngỡ ngàng. Bốn người đàn ông bị trói gọn, bất tỉnh, nằm ngổn ngang trên mặt đất. Mọi thứ xảy ra quá nhanh và quá bất ngờ. Cô không thể tin vào mắt mình, khi thấy Vĩnh Nguyên, chàng trai mà cô chỉ mới gặp vài lần, lại có thể xử lý tình huống này một cách dễ dàng đến vậy.

Cô tiến lại gần, cảm giác vừa sợ hãi lại vừa biết ơn trào dâng trong lòng. Đôi tay cô run lên khi bước tới gần hắn.

"Ah... cảm ơn cậu rất nhiều," Lan Anh nói, giọng nghẹn ngào, nhưng ánh mắt lại thể hiện rõ sự chân thành.

Vĩnh Nguyên chỉ nhún vai, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng không thiếu phần bình thản.

"Không có gì, tôi chỉ là giúp đỡ thôi." Hắn khẽ đáp, đôi mắt vẫn đảo qua lại, quan sát tình hình.

Lan Anh cảm thấy một sự xấu hổ ập đến. Cô không biết nói gì thêm, chỉ đứng đó một lúc, rồi lại nhìn vào đôi mắt của Vĩnh Nguyên. Cô bỗng cảm thấy có một sự kết nối gì đó mà trước đó cô không nhận ra. Mặc dù hắn không nói nhiều, không thể hiện cảm xúc rõ ràng, nhưng hành động của hắn đã nói lên tất cả,cô hiểu tại sao Thúy Vi lại chọn anh

"Anh thật sự rất mạnh mẽ," cô nói thêm, lần này giọng điệu có phần mềm mỏng hơn. "Anh cứu tôi mà không ngần ngại. Cảm ơn anh lần nữa."

Vĩnh Nguyên nhìn cô một lúc rồi mỉm cười nhẹ. "Mạnh mẽ sao? Chỉ là đúng lúc thôi."

Lan Anh không biết tại sao nhưng lại cảm thấy một chút ấm áp từ câu nói ngắn ngủi đó. Có lẽ, một phần của Vĩnh Nguyên mà cô chưa biết tới, đã bắt đầu lộ diện. Và có lẽ, trong câu chuyện này, cô không chỉ cảm ơn hắn vì đã cứu mình mà còn vì một thứ gì đó xa hơn sự bảo vệ, sự tin cậy một chút cảm giác tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ghjghj1477