Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

yunjae here is no light_chương23

Chương 23 - part 1

Beta: NC

Jaejoong vẫn vậy.

Nếu ai có hỏi, Jaejoong có gì thay đổi hay mới mẻ so với thời gian trước không? Thì câu trả lời sẽ giống như ‘chưa có tin tức gì’ của Changmin, đấy là ‘vẫn vậy’. Thức qua đêm rồi mệt quá mà thiếp đi, ngủ đến 10h sáng , sau đó ăn trưa rồi muộn một chút đi điều trị, tiếp đấy lại ở trong phòng, sau đó đến giờ ăn-uống thuốc, rồi lại ở trong phòng. Jaejoong không còn chăm sóc vườn cây và hoa của cậu nữa. Không muốn nói chuyện, không muốn gặp ai trừ lúc điều trị. Người duy nhất có thể nói chuyện với cậu là Changmin, tuy nhiên cũng vô cùng hạn chế. Làn da của Jaejoong chính vì không ra khỏi nhà, ngày càng trở nên trắng bệch, một làn da thiếu ánh nắng.

Hôm nay sau khi sang phòng điều trị ngồi gần hai tiếng với Wonkang, cậu lững thững đi lên phòng, không để ý đến ánh mắt tuyệt vọng của mọi người trong nhà đang dõi theo.

Trước đây mỗi khi Jaejoong uống thuốc, cậu đếm từng viên, khó chịu nhăn mặt vì nó. Giờ đây số thuốc giảm xuống đã quá nửa mà Jaejoong không hề nhận ra, không có phản ứng sung sướng hay vui mừng. Cậu cũng không còn đếm viên nữa, bao nhiêu viên nhộng màu đỏ, bao nhiêu viên nhộng màu trắng, bao nhiêu viên vàng.... có lẽ vì không còn ai ở bên cạnh để nũng nịu mè nheo mỗi khi uống thuốc. Uống thuốc giờ cũng như ăn kẹo mà thôi...

Cầm cả vốc thuốc cho vào miệng rồi tu nước để trôi xuống cổ họng.

Mình lại nín thở và uống một hơi cái thứ thuốc kinh khủng mà thậm chí chẳng nhớ nổi nó vị gì...

Sau khi làm công việc lặp đi lặp lại hàng ngày đó, Jaejoong trèo lên khung cửa sổ nằm, cứ như không có sự tồn tại của Changmin, bỏ mặc nó đứng đấy.

Ngoài trời nước mưa hắt không ngừng vào tấm kính, cơn mưa lạ lẫm trút xuống trong ngày đông lạnh. Không khí ảm đạm cứ quanh quẩn khiến cho tâm trạng của con người cũng trở nên chùng xuống. Ánh mắt mơ hồ, sự im lặng thản nhiên đó khiến Changmin bất lực. Con người vui vẻ, hoạt bát mà nó thấy mỗi khi bên Yunho đâu rồi?

Chẳng biết đang mải nghĩ cái gì, Changmin cứ đứng đó nhìn Jaejoong. Mãi một lúc sau thấy em mình ở đây đã rất lâu vẫn chưa đi, Jaejoong mới quay ra hỏi.

“ Còn việc gì nữa không?”

“ À không, chỉ là hôm nay em rảnh, nên muốn ngồi đây với anh thôi.”

“ Vậy thì lên đây ngồi đi.”

Jaejoong đưa tay ra vỗ vỗ chỗ còn trống bên cạnh mình, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Cậu lại tiếp tục nhìn ra bên ngoài, dựa đầu vào tấm kính, thỉnh thoảng đôi mắt nhắm lại như mệt mỏi, rồi lại mở ra, bờ môi khô cong mím mím lại... hoàn toàn không cảm thấy gượng gạo hay khó xử khi không mở miệng nói chuyện với em mình.

“ Anh có nghĩ Yunho còn sống không?”

“....

Còn.” Âm thanh cộc lốc cất lên.

“....”

“ Biết vì sao anh nghĩ như vậy không?...” Jaejoong nói, bàn tay bâng quơ đưa lên kính, đầu ngón tay di chuyển theo những giọt nước mưa đang chảy xuống ở bên ngoài.

“ Em thấy không, những giọt nước mưa này gần như vậy, nhưng không làm cách nào có thể chạm vào, nó ở mặt bên kia của tấm kính. Gần đến như vậy, sát đến như vậy, ngay trước mắt đây thôi mà lại không tài nào có thể.... Cảm giác mới bất lực làm sao...

Yunho còn sống không ư? Yunho còn sống. Yunho phải sống. Nếu Yunho không sống... Jaejoong liệu còn có thể sống không?”

“ .....”

“ Cái này này.” Jaejoong đưa cổ tay mình lên cao, giơ ra cho Changmin nhìn thứ mà cậu đang đeo trên tay. Một cái vòng được tết bằng khá nhiều sợi dây da màu xanh lá và màu nâu.

Changmin khó hiểu nhìn chiếc vòng....

“ Nó là vòng sinh mệnh của hai bọn anh, được tộc trưởng của bộ lạc bên Áo làm cho. Yunho cũng có một cái y hệt. Người này nắm sinh mệnh của người kia thông qua chiếc vòng. Nếu như có bất trắc, những sợi dây da sẽ đứt dần để báo cho người đeo vòng biết rằng người yêu của mình đang gặp nạn, nó sẽ đứt cho đến khi nào đối phương rời bỏ thế giới này. Em thấy không, cái vòng anh đang đeo đã đứt bốn sợi rồi, nó cứ tự mủn và đứt ra. Yunho đang ở ngoài kia, có lẽ anh ấy đang bị thương hay gặp điều gì đó đáng sợ mà anh không thể tưởng tượng được, nhưng có một điều anh biết chắc, Yunho còn sống. Anh tin anh ấy còn sống.”

“ ....

Jaejoong?”

“ Huh?”

“ Em...

Thật ra thì đội tìm kiếm”

“ Sao? Đội tìm kiếm làm sao? Có tin tức gì của Yunho?” Jaejoong ngay lập tức tỉnh táo.

“ Không. Vẫn chưa. Nhưng đội tìm kiếm có tìm được két sắt của phòng Chủ tịch. Ngoài giấy tờ quan trọng của công ty, một số tiền mặt ra, thì... có quyển nhật ký của Yunho. Em nghĩ mình phải đưa cho anh, nó là của anh.”

“ Đâu? Nó đâu? Em cầm nó từ lúc nào? Sao không đưa ngay cho anh? Đâu?” Jaejoong quả nhiên trở nên nhanh nhẹn hẳn khi nghe đến tên Yunho.

Changmin lôi một quyển sổ bọc da màu nâu khỏi túi áo khoác, đưa cho Jaejoong. Rồi trèo xuống bước ra khỏi phòng để cậu lại một mình.. Qua khe cửa trước khi kịp khép hẳn, nó vẫn thấy Jaejong đang đờ đẫn ở đó...

Cậu đưa cuốn sổ lên mũi hít vào thật sâu, mùi hương của người cậu yêu không biết còn lưu lại trên đây không? Chầm chậm mở những trang đầu tiên...

Nét chữ của Yunho....

*****

Ngày tháng năm...

Hôm nay từ sáng đến chiều Jaejoong nôn tất cả là 3 lần. Tối tuy có đỡ hơn nhưng lại thấy dấu hiệu bị đau dạ dày, chính xác là vùng thượng vị.

Mình vỗ vỗ lưng Jaejoong khi em cắm đầu nôn thốc nôn tháo, ăn được bao nhiêu nôn hết bấy nhiêu, đi tong công sức cả ngày mình bắt em ăn . Sau đó em ngồi bệt xuống sàn phòng tắm, ngẩng đầu lên thở hổn hển vì mệt, khuôn mặt em lấm tấm mồ hôi, nở nụ cười méo mó nói với mình: “ Yunnie, có lẽ em có thai. Em đang mang bầu đấy.” Trái tim mình bỗng đau nhói, ngay cả khi em ốm, em vẫn cố làm mình bớt lo lắng. Mình đỡ em đứng dậy, cả hai giống như đang ôm lấy nhau, em tựa trán em lên bờ ngực mình mà thở. Tiếng thở dốc mệt mỏi, mình có thể cảm giác được cơn đau đang hoành hành

Không hiểu sao lúc đó, mình cũng cảm thấy dạ dày của mình đau lên?

Ngày tháng năm....

Jaejoong là người hay lo lắng. Và em lấy nụ hôn của mình để chế ngự sự lo lắng của em.

Lúc em lo lắng, lòng bàn tay em ướt đẫm mồ hôi, em túm lấy áo mình, nép vào người mình, lí nhí nói “ Yunnie, hôn em đi” hoặc là “ Yunnie, em muốn hôn” hay thậm chí chỉ là nhìn mình chằm chằm rồi ánh mắt cứ chú mục vào môi mình, khi đó mình biết em cần nụ hôn từ mình.

Em cần sức mạnh và niềm tin từ mình...

Khi hôn em, mình cố vòng tay ra sau để siết chặt lưng em, đặt lòng bàn tay rộng lớn của mình đỡ lấy cơ thể em, áp người em lại gần mình, với mong muốn có thể hành động đó phần nào khiến em an tâm. Jaejoong àh, có anh ở đây, anh sẽ luôn ở đây bên em.

Jaejoong nói, điều khiến em cảm thấy muốn sống nhất, đó là tình yêu của mình. Em cảm thấy hạnh phúc khi được mình yêu, khi được mình quan tâm, khi được mình chăm sóc. Em bảo, em mãn nguyện với cảm giác được yêu mà mình mang lại. Em nói cần mình, như cần không khí để thở. Mình choáng ngợp với tình yêu của em, nó mãnh liệt, dai dẳng và bền bỉ. Bất giác trong đầu mình hiện lên hình ảnh, mình giống như một vị thánh, còn em là con chiên ngoan đạo, đang quỳ dưới chân mình, rụt rè đưa bàn tay ra đỡ lấy bàn tay mình, rồi hôn lên mu bàn tay mình với niềm sung sướng vô hạn, tôn thờ sùng bái mình.

Mình muốn nói với em rằng mình nghẹt thở khi nghe thấy những điều đấy, nhưng lại sợ em hiểu lầm linh tinh. Tuy nhiên cứ như có cái gì đó đè nặng lên lồng ngực mình khiến mình không thở được.

Yêu mình đến thế ư? Nhưng mình đã làm gì cho em? Mình đã làm được gì cho em? Jaejoong àh, đừng quá yêu anh như vậy!

Nước mắt cậu trào ra khỏi bờ mi.... từng giọt lăn dài trên mặt.

Ngày tháng năm....

Hôm nay trong lúc mình không để ý, em đã leo lên mái nhà, cũng may nó thoai thoải. Mình đã lo thót cả tim, lợi dụng lúc mình không ở bên, mình cứ an tâm em đang ở ngoài vườn, thế mà loáng một cái đã thấy ngồi trên mái nhà.

Làm thế nào mà em có thể trèo lên đó hả Jaejoong?

Rồi thì khi lôi được em xuống, em lại hỏi mình, tại sao em ở trên mái nhà?

Mình có thể hình dung được mặt mình lúc đó, cứng đờ như khúc gỗ, mình ậm ừ rồi kéo em nhốt trong nhà, bôi thuốc vào những chỗ da em bị xước vì sát vào tường.

Em biết mình đang giận, mà mình cũng chẳng hiểu vì sao mình giận nữa, không phải vì câu hỏi mà em đưa ra, có lẽ mình tức giận với chính bản thân mình. Vì đã khiến em như thế này. Em vẫn cứ như con cún con, lon ton lẽo đẽo theo mình, hỏi mình giận àh, hỏi em làm gì sai, rồi xin lỗi mình.

Mình không thể hét toáng lên là, cho dù em có làm bất cứ việc gì, anh cũng sẽ không giận. Không ai có quyền được giận em!. Thế nhưng mình lại không làm được, mình chỉ biết ôm em vào mà hôn rồi nói, ngốc ạ, anh không giận em, anh yêu em.

Ngày tháng năm....

Mình đã sợ hãi thực sự. Khi nhìn thấy em tự hành hạ bản thân. Ánh mắt em lúc đó điên dại, không hề kiểm soát. Em nhìn mình với tất cả sự vô cảm và khinh bỉ, mình tự hỏi, Jaejoong yếu đuối của mình lúc đó đang ở đâu?

Em không biết đau. Mình đứng trong phòng tắm, thử cứa lên tay mình, mình đau đến suýt ngất. Vậy mà khoảnh khắc em nhìn mình căm hận, em cứa lên tay em như vô thức. Nên mình nghĩ, tay em không đau, nhưng tim em có lẽ đau đến mất trí.

Mình là một thằng đàn ông vô dụng! Mình thật vô dụng! Jung Yunho, mày vô dụng lắm! mày có biết không?

Âm thanh của tiếng khóc tức tưởi vang lên....

Ngày tháng năm....

Mình là một thằng đàn ông. Người mình yêu là em. Và tình yêu là thứ làm cho đầu óc mình mụ mị. Mình không dám chắc rằng, mình đã cảm thấy thanh thản hơn khi em không phải là em họ mình. Vì mình không để ý đến điều đấy nữa. Có là em họ hay không, chẳng quan trọng, mình sống cuộc sống của mình, giờ đây mình không sợ điều tiếng thiên hạ.

Trước đây cũng chính vì mình do dự với tình cảm của bản thân, mà khiến em bị tên khốn đó bắt cóc. Nếu mình nói, mình cũng yêu em, thì có lẽ mọi chuyện đã tốt hơn.

Lúc ngủ, em dựa tấm lưng trần vào lòng mình, kéo tay mình vòng ra trước, rồi cầm lấy tay mình. Em bảo, em thích bàn tay mình, thích hơn tất cả những bộ phận khác trên cơ thể mình. Bàn tay mình luôn đem lại sự an tâm cho em. Em nói, nếu là bạn thì khi nắm tay, cả bàn tay sẽ nắm lấy cả bàn tay, còn khi yêu nhau thì năm ngón đan vào năm ngón, rằng khe hở ở giữa các ngón tay của con người là để chờ đợi ngón tay người họ yêu lấp đầy. Vậy nên mỗi khi ngủ, nếu em muốn nắm tay, mình thường đan vào tay em, giữ chặt. Em mỉm cười - nụ cười của con người hạnh phúc trong tình yêu, thậm chí mình nghĩ mình đã nghe thấy âm thanh khúc khích.

Em lại hôn vào tay mình với cái kiểu sùng bái đó, rồi nói “ Ngủ ngon.”

Ngày tháng năm....

Thành cửa sổ phòng mình thành cái ổ của Jaejoong. Em ngủ trên đó, em ăn trên đó, em đọc sách trên đó, em học tiếng Anh trên đó, em lên mạng cũng trên đó vv và vv....trên đó.

Em vùi mặt vào đám gấu bông ngủ ngon lành, khiến lần nào mình cũng phải xoay người em lại nằm cho tử tế, úp mặt xuống như vậy thở làm sao được?.

Em bảo, em thích những chỗ như thế này. Em sợ những chỗ hẹp, nhưng em thích những chỗ nhỏ nhỏ, để có thể thu mình ngồi hoặc nằm. Cảm giác rất yên tâm.

Mình đứng trước mặt em, còn em ngồi khoanh tròn trên đó, đưa tay lên không trung để miêu tả diện tích của khu vườn mà em muốn có. Mà theo như sự tưởng tượng của mình thì nó rất to, to bằng vòng tay em haha... Jaejoong ngốc nghếch!. Em muốn trồng nhiều hoa để bán, em nói, sẽ bán hoa cho các cửa hàng lấy tiền nuôi mình, để mình không phải vất vả đến công ty nữa, để mình lúc nào cũng có thể ở bên cạnh em. Mình bật cười, mình là chủ tịch của một tập đoàn, mình đâu phải nhân viên quèn ở một văn phòng nào đó, mình có rất nhiều tiền, cổ phần trong công ty của mình rất lớn, mình có thể nuôi em cả đời, cho em tất cả những thứ mà em cần.

Nhưng rồi nụ cười của mình vụt tắt, vì mình nhận ra, rằng mình có tiền có quyền, mình cũng không thể mua được sức khỏe và niềm vui trọn vẹn cho em....

Tiền bạc và quyền lực để mà làm gì cơ chứ???

Con người kia bàn tay bóp chặt lồng ngực đang thắt lại....

Ngày tháng năm....

Tiếng kêu của em đánh thức mình dậy, bàn tay em khua khoắng loạn xạ, như đang tìm thứ gì đó. Mình tóm lấy tay em, lay người em. Em cứ mê man gọi tên mình. Mình bất lực, chửi thầm chính bản thân, Yunho! ngay cả trong giấc mơ mày cũng vô dụng đến thế sao?

Khuôn mặt em ướt nhẹp nước, em choàng mở mắt rồi ôm chầm lấy mình. Bàn tay em bấu chặt vào lưng mình, ghì nghiến lấy người mình. Mình có thể cảm thấy nỗi sợ hãi của em. Jaejoong, em đã gặp phải chuyện gì trong giấc mơ vậy? Kể cho anh nghe đi!

Thế mà em lại im lặng, đi vào phòng tắm vã nước lên mặt, mình chạy theo hỏi “ Sao thế?”, em vẫn không nói gì, vớ lấy cái khăn bông lau qua loa, rồi cầm tay mình, kéo trở về giường nằm tiếp.

Sự im lặng ngắc ngoải. Chỉ có tiếng đồng hồ tik tak liên hồi vang lên.

Ngả lên cánh tay mình, mắt em nhắm nghiền, như đang say ngủ. Mình đã rất căng thẳng, vì mọi lần tỉnh dậy do ác mộng em sẽ lại khóc tiếp, dỗ mãi đến quá nửa đêm mới ngủ được. Hôm nay sao phản ứng lại như vậy?

Bàn tay không ngừng vuốt tóc Jaejoong, đã tưởng em thiếp đi, nào ngờ hơn một tiếng sau, em đột nhiên bật dậy đi xuống phòng khách, ngồi ở đó như người mất hồn. Mình đi ra ngồi cạnh, quyết định quàng tay qua người em, kéo đầu em dựa lên vai mình. Được một lúc thì em bắt đầu ngáp, rồi thì thả người rơi vào lòng mình ngủ lúc nào không hay.

Mình nhẹ nhàng hôn lên tóc em thì thầm “Cứ ngủ đi, anh sẽ bế lên giường sau.”

Nhưng quái lạ không hiểu vì sao, em lại thức giấc, ánh mắt ngạc nhiên nhìn mình. Em ngạc nhiên vì đã nằm trên giường, hay ngạc nhiên vì mình giờ này vẫn chưa ngủ?

Mắt em chớp chớp, rồi rướn đầu lên hôn mình. Hôn xong chỉ nói đúng một câu “ Em quên mất chưa hôn anh chúc ngủ ngon.”

Mình thật sự không hiểu trong đầu em đang nghĩ cái gì?.... Thật đấy! mình mất phương hướng quá!

Jaejoong lấy tay bụp miệng ngăn tiếng khóc.

Ngày tháng năm....

Thật ra thì yêu là một cảm giác vô cùng khổ sở. Vậy mà tại sao ai cũng cắm đầu vào yêu? Điển hình là em. Cứ cắm đầu vào yêu mình như con thiêu thân chỉ biết lao về phía có ánh sáng.

Đừng làm như vậy! Nguy hiểm lắm! Em có biết không?

Ngày tháng năm....

Cuối cùng thì em cũng đã cười.

Mình không hiểu sao, đã hai ngày nay em không cười.

Rồi tự nhiên em mỉm cười khi bâng quơ nhìn ra ngoài vườn.

Mình sung sướng nói “ Jaejoong, cuối cùng thì em cũng đã chịu cười rồi!”

Mặt em nghệt ra nhìn mình, trầm tư vài giây, em ngước lên nở nụ cười chưa bao giờ vui vẻ đến thế. Em bảo “ Hóa ra nụ cười của em quan trọng với Yunnie!”

Nói xong em đi ra ghế sofa ngồi, mình bước sát theo em, quỳ hai đầu gối xuống sàn, cứ thế ôm lấy em “ Ừh, cuối cùng em cũng đã cười rồi, anh nhớ nụ cười của em quá!”

Em mơ hồ lẩm bẩm, phả hơi thở lên cổ mình “ Tại sao em lại không cười nhỉ? Có lẽ em quên mất cách cười Yunnie ạ, em xin lỗi... Yunnie của em.... anh lại chịu khổ rồi.”

Ngày tháng năm....

Khi chạm vào cơ thể em, bàn tay tham lam lần đến khắp chỗ, chỉ sợ rằng bản thân sẽ bỏ quên mất nơi nào đấy trên da thịt em. Khi làm chuyện đó với em, mình đã sợ, rằng việc mình đang làm đây có thể giết chết em. Không hiểu mình lấy suy nghĩ đấy ở đâu ra?. Con người ta yêu nhau, họ sẽ làm điều đó như việc tự nhiên nhất của đời người. Thế nhưng mình cứ có cảm giác mình là kẻ tội đồ, còn em là thiên thần gẫy cánh trót rơi vào vòng tay ma quái của mình. Đã vậy thiên thần ngây ngô không biết gì còn rối rít cảm ơn, vì đã trị thương cho đôi cánh, mà không biết rằng...

... thật ra đôi cánh đó mãi mãi không bao giờ liền lại...

Em mặc áo choàng ngủ, cố tình để lộ một bên vai trắng ngần, làn da em thơm thơm mùi sữa tắm, cái đai áo thắt vô cùng lỏng lẻo, ngồi lên chân mình, đưa tay nâng cằm mình lên, hỏi “ Em đẹp không? So với phụ nữ em đẹp hơn không?”

Câu nói sặc sụa mùi ghen tuông, lúc đó mình đã tượng tưởng, em như con mèo nhỏ đang giơ nanh vuốt. Mình hôn lên cổ em, mút vào thật sâu, câu trả lời như vậy có đủ làm em hài lòng không Jaejoong?

Em mãn nguyện nhìn mình, quàng hai tay lên vai mình, cúi xuống nghiêng đầu hôn mình. Lúc đó thì mình mất hết lý trí rồi, quay người đè em xuống, vùi thân thể em vào trong đống chăn đệm.

Tiếng em cười khanh khách.

Jaejoong! Anh yêu em đến điên dại rồi!

(tbc)

Chương 23 - part 2

Beta: NC beta sau nhé

Ngày tháng năm....

Jaejoong àh, cuốn nhật ký này viết đến trang thứ 53 rồi, anh không biết mình sẽ phải viết đến bao giờ nữa ? Cả ngày bắt đầu đếm, rồi ghi triệu chứng, rồi ghi biểu hiện bệnh của em khiến anh sốt ruột lắm! Khi nào thì bệnh của em mới khỏi? 1 tháng? 1 năm? hay 10 năm nữa? Đến bao giờ chúng ta mới có thể ngồi với nhau mà đọc nó, chặng đường dài mà chúng ta đã đi qua.

Tất cả, nó ở trong này hết đấy.

Ngày tháng năm....

Khóc nhiều không tốt. Nhưng phũ phàng là giờ mình lại phải dạy em khóc, mà không biết phải làm thế nào. Em không khóc được. Nhiều lúc muốn giải tỏa cảm xúc, nhưng em không khóc được. Nó như một sự rối loạn về chức năng sinh lý. Nói thế nào cho dễ hiểu nhỉ, tức là hệ thần kinh trung ương của em đưa ra những tín hiệu sai khi điều khiển hoạt động của cơ thể, những tín hiệu đi ngược lại mong muốn, gây ức chế.. Em bức bối trong người....

Em cố khóc, em gào lên, em đập phá mong nước mắt có thể trào ra, nhưng chẳng có gì cả, khô khốc.

Thế mà chỉ bởi cái đập bàn giận dữ của mình vì em không chịu ăn cơm, đã khiến em khóc cả một buổi tối.

Ôm chặt cuốn nhật ký của Yunho vào trong lòng, Jaejong gào lên đau đớn....

Ngày tháng năm....

Em đi chân trần dính đầy đất bước vào nhà, nếu mình không nhầm thì mình vừa mới lau sàn, trên tay em vẫn cầm cái xẻng nhỏ hay dùng để xới đất cho chậu cây, rồi ném mạnh nó xuống sàn trong sự ngỡ ngàng của mình.

“ Khốn khiếp chúng mày! Tao sẽ nhổ hết chúng mày lên!”

Em bực mình với đám cây ngoài vườn, chửi xong, em ngồi thụp xuống sofa khoanh tay khoanh chân lại phụng phịu.

Lúc đó mình thấy em đáng yêu quá thể. Chỉ muốn kéo vào mà hôn thôi. Muốn cắn lấy đôi môi đang chu ra của em, rồi nuốt trọn hơi thở bên trong đó.

Thôi! Xong rồi! Cái sofa đã chịu chung số phận với cái sàn nhà.

Ngày tháng năm....

Đây là những ngày mình mất ăn mất ngủ. Em không chịu điều trị. Mình biết vì sao? Nó quá sức chịu đựng của em. Nhưng mình vẫn độc ác bắt em phải điều trị, lạnh lùng tóm lấy tay em, quát “ Em phải” “ Em phải”. Mình đúng là kẻ độc ác nhất thế giới này.

Trong lúc không kiểm soát được vì áp lực mình đem lại, em đã đánh mình, thụi cú đấm như trời giáng vào bụng mình. Mình đã quên mất, rằng em cũng là con trai, em có sức mạnh của một người đàn ông. Mình ôm bụng gập người quỳ xuống vì đau. Còn em chạy vào phòng tắm, ở lỳ trong đó không ra. Nhưng mình không thể mềm yếu được, mình mềm yếu một giây, mình sẽ hối hận cả đời. Nên cay đắng cắn răng, mình hét lên “ Em ở cả ngày trong đó, thì lúc ra em vẫn phải điều trị!”

Rồi nhẫn tâm mình leo lên giường úp mặt xuống như đi ngủ. Mình nơm nớp lo sợ, em làm điều dại dột, nhưng em đã hứa không làm gì tổn hại đến bản thân để mình phải lo lắng nữa. Thế mà mình vẫn không yên tâm, căng tai ra nghe mọi động tĩnh bên trong.

Mãi lâu sau em mới mở cửa, bò lên giường rồi chui vào chăn, rón rén nhấc tay mình quàng lên ngực em, dịch dịch lại gần người mình. Mình nằm im bất động, em không thấy mình có phản ứng nên càng sát lại, hôn lên vai mình. Mình ậm ừ trong cổ họng như vẫn đang ngủ say rồi giả vờ vô thức kéo em vào ôm chặt. Em rúc vào cánh tay mình, em chưa ngủ, vì mình cảm nhận được ngón tay em thỉnh thoảng ngọ nguậy, cho đến khi mình gần như đã thiếp đi, bỗng nghe thấy tiếng em thì thầm.... “ Yunnie, em xin lỗi.”

Jaejoong àh, anh ngàn lần ngàn lần ngàn lần xin lỗi em. Em biết không?

Ngày tháng năm....

Em đòi nấu ăn, đứng trong bếp em dùng dao thái dưa chuột để làm salat, mình đứng sau lo đến toát mồ hôi, Changmin bảo không nên để em gần với cái loại dao kéo, vì chẳng may em phát bệnh có thể gây thương tích cho bản thân và mình. Nhưng rồi cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thỉnh thoảng em quay lại nhìn mình, mỉm cười với mình. Rồi đột nhiên em hỏi “ Có hối hận khi quyết định gắn cả cuộc đời với em không?”. Mình trả lời kiên định, mình không hối hận dù chỉ một chút. Thế nhưng em lại nói, em cảm thấy áy náy, vì cướp đi quyền làm cha của mình, em bảo, em biết mình khao khát có con, rằng em từng ước bản thân là phụ nữ, để có thể mang trong bụng đứa con của mình và em, rằng mỗi lần mình ở trong cơ thể em, em đã mong có thể tạo ra một sự sống biết nhường nào... một sinh linh nhỏ bé với ngón tay và bàn chân bé xíu, rằng em sợ, khi sau này cả hai già đi, em và mình không có niềm vui con cháu, mình sẽ hối hận.

Mình vội vàng ôm lấy em từ phía sau, mình đúng là kẻ nông cạn, trong khi em thì sâu sắc khó lường. Mình nói “sự lựa chọn sẽ đem lại nhiều cái được và mất, cái giá phải trả có đắt hay không tùy thuộc vào cảm nhận của từng người, còn anh, anh hạnh phúc khi được ở bên em”.

Có lẽ những gì mình nói không xóa tan được nỗi đau trong lòng em, nhưng mình thật sự không còn nghĩ quá nhiều về việc con cái. Mình không hề để tâm đến nó nữa.

Ngày tháng năm....

Mình thiếu ngủ trầm trọng. Ngày nào đến công ty cũng chỉ ngủ bù cho những đêm phải thức trắng. Mình không hiểu sao thời tiết lại có thể tác động đến tâm trạng của con người như vậy. Thu rồi, bệnh của em tự nhiên nặng lên nhiều đến khó hiểu. Có hôm trốn trong tủ quần áo tới vài ba lần. Hỏi em, em không nói. Cứ một mình.

Mẹ kiếp! Thằng khốn là mình chả làm được gì hết!

Mày là thằng khốn Jung Yunho!

Ngày tháng năm....

Phải chăng khi con người ta lo lắng, họ hay hỏi người quan trọng bên cạnh bản thân, yêu hay không yêu?

Đêm qua em không chịu xuống giường nằm, kiên quyết ngủ trên thành cửa sổ. Mình ôm lấy em, cả hai nằm trên đó. Đến sáng hôm nay thì đôi chân mình tê dần vì không được duỗi. Em gối đầu lên vai mình hỏi ‘Yunho, anh có yêu em không?’

Tất nhiên là mình trả lời, ‘yêu, yêu’ rồi.

Thế nhưng em lại hỏi, ‘vì sao yêu?’.

Jaejoong ngốc nghếch àh, làm sao mà anh biết được vì sao yêu, nếu biết được vì sao, có lẽ anh đã không yêu em rồi.

Ngày tháng năm....

Mình có được phép không?

Em còn không khóc thì mình lấy tư cách gì mà khóc? Nhưng mình mệt quá. Mình sắp quỵ rồi...

Cũng may mà luôn có Changmin bên cạnh giúp đỡ, rồi bà, hai mẹ, chị, những người thực sự biết chuyện gì đang xảy ra với Jaejoong đều động viên cổ vũ mình, khích lệ mình.

Bất ngờ là hôm nay vừa ăn xong lúc 7h tối, vậy mà hai tiếng sau đã thấy em đòi ăn. Một dấu hiệu tốt. Uống hết thuốc. Không có tình trạng đau đầu. Phải chăng là sau cơn mưa trời lại sáng?

Ngày tháng năm....

Mắt mình sụp xuống vì mệt. Không biết có thể gọi đó là tình trạng chết não tạm thời không? Mình nằm bẹp trên sofa, cứ thế mà lịm đi, không còn biết trời đất là gì nữa. Em ngồi xuống bên cạnh vuốt cái trán ướt đẫm mồ hôi của mình...

Đến khi tỉnh dậy, thấy em đang ngủ trên người mình, khuôn mặt tỳ lên ngực mình. Thật may là mình chỉ chợp mắt một lát, nhìn ra bên ngoài trời vẫn còn sáng, vậy vừa kịp làm bữa tối cho em, thế nhưng tới lúc xem đồng hồ hóa ra đã là buổi chiều của ngày hôm sau rồi. Mình ngủ lâu đến thế sao? Trên trán mình miếng khăn giờ đã khô cong...

Có lẽ mình bị kiệt sức nên thiếp đi. Sờ đến người em giờ thấy lạnh toát, bế em lên phòng, nằm trong chăn ủ ấm bàn tay bàn chân của em. Em ôm lấy mình, lẩm bẩm nói “ Anh bị sốt đấy, anh có biết không?”

Rồi thì em nhướn người nằm lên gối, đẩy mình dịch xuống ngả đầu lên cánh tay em, như bao lần em ngả đầu lên cánh tay mình. Em giữ mình trong vòng tay em, mình thấy mình yếu đuối... Không! Mình muốn bảo vệ em.

“ Cái bóng của anh lớn quá, nhưng anh có biết nó đang rất muốn được dựa vào em không? Đừng gồng mình lên để gánh vác tất cả, khi mà chúng ta đang yêu nhau...”

Mình đã khóc như đứa trẻ con, em xoa xoa vỗ về tấm lưng của mình “ Không sao.... không sao mà.... Yunho của em thật tuyệt vời...”

Một đứa trẻ hư khi bị đánh đòn thường gào lên ăn vạ. Nhiều lúc khao khát duy nhất của mình là được làm bé con hư đốn của Jaejoong.

Jaejoong àh, suốt đời này anh làm bé con của em có được không?

Ngày tháng năm.....

Jaejoong thật là nghịch ngợm. Mình mệt nhoài cả đêm vì đùa với em. Còn em, sáng sớm ra đã nằm úp lên người mình, cắn lên vai mình gọi dậy. Giờ thì em không giống mèo con cún con nữa rồi, em như con báo con luôn biết vòi vĩnh, gầm gừ... cắn lên gáy mình.

“ Dậy đi mà~ Chúng ta nhiều việc lắm. Hôm nay phải giặt đồ và cọ bồn tắm.”

Một ngày chăm chỉ, mình và em chà đi chà lại cái bồn tắm. May mắn thay là chỉ cọ cái hay dùng này thôi, chứ phòng nào cũng có bồn tắm, nếu em muốn cọ hết, thì chắc đến sáng ngày mai sáng ngày kia mất. Mình một đầu, em một đầu, cuối cùng chẳng hiểu cọ thế nào, chạm vào tay nhau thế nào, hôn môi em thế nào, mà cả hai lại quăng nhau ra giường, đùa tiếp.

Tiếng em nũng nịu gọi tên mình, làm trái tim mình tan chảy.

Cơ thể em quấn lấy mình.

Loạn óc thật rồi....

Ngày tháng năm....

Không biết là bao nhiêu cái mùa đông đã trôi qua.

Mùa đông ở Seoul nhiều tuyết vô cùng. Là vì năm nào cũng khắc nghiệt như thế này hay là vì có Jaejoong ở bên cạnh nên mình mới để ý đến thời tiết?

Tuyết đã rơi không ngừng nghỉ suốt 3 ngày. Lúc mình vén tấm rèm khung cửa sổ, chỉ thấy một màu trắng bao phủ khắp nơi, cây cối thì trơ trụi còn lại những cái thân khẳng khiu cằn cỗi. Ngoái đầu lại, ngắm em đang thu lu bàn chân ở trong chăn, hai tay cầm cốc sữa, đôi môi chu ra thổi để khi uống khỏi bị bỏng. Bắt em uống cốc sữa này, mình phải chấp nhận cái điều kiện ngớ ngẩn của em, ra ngoài trong khi nhiệt độ lên đến âm 10.

Việc uống sữa với việc không ra ngoài trong thời tiết lạnh thì cái nào tốt hơn? Thời tiết lạnh có thể giữ ấm cho em bằng quần áo, bằng cơ thể mình, còn nếu cứ cái đà không muốn ăn của em thì một cốc sữa đáng giá hơn rất rất nhiều, phải không?

Mình lái xe chờ trước cổng, còn em loay hoay với mã số trên màn hình cảm ứng của chiếc cửa để khóa. Rồi vội vàng nhảy tưng tưng mấy bậc thang ra khỏi cổng của biệt thự. Em quàng một chiếc khăn dày sụ, thế nhưng quàng đi quàng lại vẫn hở cổ là thế nào?

Mình bực dọc bước ra khỏi xe, một tay túm lấy đầu khăn len kéo em gần lại mình. Bị mất đà, em ngã chúi vào người mình, mặt em đỏ đỏ vì gió lạnh. Mình nhanh chóng tháo cái khăn ra, vắt lại lên cổ em, rồi lấy mỗi đầu khăn vòng thêm một vòng, cuối cùng xếp chồng hai đầu khăn lên nhau nhét vào trong áo khoắc của em. Như vậy vừa ấm vừa chắn gió trước ngực. Khuôn mặt em bị khăn quàng che gần hết. Em bẽn lẽn nhìn mình, hai ống tay áo bị em kéo dài ra, che hết cả các ngón tay. Em ngượng, chắc vì cảm giác bị mình coi như trẻ con.

Và mình, thì bị cái vẻ đáng yêu của em làm cho điên đảo, nên không ngần ngại cúi xuống hôn lên má em. Có phải vì trời lạnh hơn không, mà cả hai tai của em cũng đỏ lên thế hả Jaejoong?

Ngày tháng năm....

Jaejoong. Jung Jaejoong. Mình không biết đã đánh vần cái tên này đến bao nhiêu lần.

Làm thế nào để hiểu được em đang nghĩ cái gì?

Làm thế nào để ôm em vào, chặt hơn, khi đã ghì lấy người em đến nghẹt thở?

*****

Ngày tháng năm....

.......

......

*****

“ AAAAAAAAAAAAAAA.....!!!”

“.....”

“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”

“ Changmin, tiếng gì vậy con???”

“ Chết rồi! Jaejoong!!!”

Changmin chạy nhanh lên tầng, sộc thẳng vào phòng cậu. Jaejoong giờ đây đang nằm dưới sàn cả người co quắp lại, quằn quại rất kinh khủng. Tay cậu ôm bụng, hét lên như cố ép mọi đau đớn ra ngoài. Changmin cuống cuồng đỡ Jaejoong dậy.

“ Khốn khiếp! Biết thế em không đưa nó cho anh nữa!”

“ Yunho! Yunho!”

“ Jaejoong!!!!!”

“ AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”

“ JAEJOONG!”

“ AAAAAAAAAAAAAAA!!! KHÔNG!!! KHÔNG!!!”

“ Jaejoong!”

“AAAAAAAAAAAAAAA!!! AAAAA!!!”

“Jaejoong!!!”

“ TIÊM THUỐC CHO ANH! ĐẦU... ĐAU QUÁ! ĐAU QUÁ!”

Jaejoong đang trong trạng thái hoảng loạn, chìa tay mình ra, vỗ vỗ lên cánh tay của mình như kiểu lấy ven trước khi tiêm, rồi ngay lập tức lại ôm lấy đầu.

“ Jaejoong! Anh không nhận được rằng mình sắp không còn phải phụ thuộc vào thuốc hay sao? Anh bĩnh tĩnh một chút! Nghe em, bình tĩnh một chút! Chúng ta nói chuyện! Jaejoong!”

“ .....”

“ JAEJOONG!”

Cơ thể quẫy loạn mà Changmin đang tóm bỗng nhiên mềm nhũn, tuột khỏi tay nó, đổ sụp xuống sàn.... Changmin lúc đó không kịp phản ứng, quá bất ngờ.

....

Jaejoong từ hôm đó rơi vào hôn mê.

Trả lại Yunho cho cậu đi!

Trả lại hắn cho cậu!

Có những điều có thể làm người ta mong manh đến vô cùng, giống như đôi khi chỉ là một sự đụng chạm nhẹ cũng khiến bao cố gắng kìm giữ, cố gắng mạnh mẽ có thể của một kẻ cô đơn, sụp đổ chẳng biết ngày phục hồi.

Giống như giọt nước làm tràn ly...

Preview Chương 24:

“ Ừh, Yunho àh, thôi mang em đi. Mang em đi ngược về mùa có nắng.”

...

“ Có hình xăm rồi, có hình xăm rồi... anh sẽ không để lạc mất em chứ, Yunho?”

...

“ JAEJOONG! TỈNH DẬY NHÌN EM! ĐỪNG NGỦ! ĐỪNG NGỦ!”

...

Yunho, lại đây ôm em nào! Em nhớ anh quá! Em đã đến rồi đây.

(tbc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #aboo#yunjae