Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 27

Chương 27

Beta: NC

Như thể đã yêu đủ cho một đời dài vô tận...

Làn da từng quá quen thuộc này... sao mỗi lần chạm vào vẫn thấy khao khát?

“ Ưm... Ha....aizzz....”

Vùi mặt vào cổ em để nghe tiếng thở hắt ra mãn nguyện, rồi nhìn thấy khóe miệng em cong lên, tôi biết em đang cười mà, thiên thần của tôi.

Như vậy có đủ làm em thấy được anh rất yêu em không?

Cơ thể em đắng ngắt, truyền cả hương vị khó chịu chết người đó sang cho tôi. Nên đến khi, liếm lên làn da của chính mình, tôi phải nhăn mặt.

Đã lây lan đến vậy sao? Cũng đắng ngắt như em rồi... phải không?

Lạ lắm nhớ! Biết sao không? Vì cảm giác được chạm vào con người đẹp như tượng tạc này, sung sướng đến run rẩy, chiếm hữu từng giây phút một...

Em chẳng nói gì, im lặng rã rời, rúc vào người tôi. Thản nhiên nhắm mắt mặc tôi ôm ấp vuốt ve sờ soạng, thỉnh thoảng dụi cái trán ướt đẫm của mình vào ngực tôi.

Vừa nãy còn dùng cả hai tay siết lấy lưng tôi, cắn cũng sắp đứt thịt bả vai tôi rồi, sao giờ hờ hững vậy bé con?! Làm kiêu hử?

“ Yunnie!”

“... Anh tưởng em ngủ rồi?”

“ Sắp! Yunnie, em mà sinh được con, chắc giờ đến trăm đứa rồi?”

“ Hahahaa, ừh”

“ Anh là của em đấy! Chỉ được yêu em thôi! Anh mà buông em ra, em giếttttt!”

“ Ừh. Giết đi!”

Rồi em ngẩng lên, rướn người hôn tới vùng da dưới cằm tôi chếch chếch gần với yết hầu, có thể cảm nhận được cả răng và lưỡi của em đang tiếp xúc.

“ Em không làm nhiều đâu, chỉ cắn một phát vào chỗ này thôi, là chết đấy! Động mạch chủ, không cầm được máu đâu! Biết không?”

Bé con thì mãi là bé con thôi...

Đôi khi trong lúc đang cuồng nhiệt trên cơ thể Jaejoong, tôi cứ ngỡ Jaejoong của tôi là người trưởng thành.

--------

“ Đấm, lá, kéo!”

“ Đấm, lá, kéo!... em thua rồi, mau ăn cơm đi!”

Nếu người ngoài không biết sẽ ngỡ đây là một vườn trẻ....

Yunho và Jaejoong đang ngồi đối diện với nhau trên bàn ăn trong bếp, ở giữa là một bát cơm trộn rất to. Hai người đang oẳn tù tì, nếu hắn thắng Jaejoong sẽ phải ăn một miếng cơm, còn nếu hắn thua thì Yunho phải để cho Jaejooong hôn bất kỳ chỗ nào mà cậu muốn. Chỉ có điều hiện tại chơi đến lần thứ 8 rồi mà cậu vẫn thua.

Aissss sao cứ thua thế chứ?? Chán quá! Mình không muốn chơi nữa! Lỗ rồi! Lỗ nặng rồi!

Đồ ngốc, suốt ngày chỉ biết ra lá với kéo, không thua mới là chuyện lạ!

“ Đấm, kéo, lá!.. aaaaaaaaaa lại thua rồi! Lại thua rồi! mình là đồ ngốc! Không biết! Em không chơi nữa!” Jaejoong gào lên thảm thiết, tay đang cầm cái thìa vứt “bộp” một phát vào bát cơm, đứng dậy chân hướng về phía phòng khách.

Thế nhưng chưa kịp ra khỏi hẳn chỗ ngồi, đối tượng luôn được đặt trong tình trạng bảo vệ cấp cao này đã bị Yunho tóm lại một cách không thương tiếc.

“ Này! Đừng có vớ vẩn! Thấy thua định trốn hả? Mau ăn đi!”

“ Yunnie, ăn hộ em miếng cơm nàyyy! Anh ăn hộ em miếng này, em sẽ chơi tiếp!”

“ Thua rồi, ăn đi! Ai là người đòi anh chơi trò này hả?!! Mau ăn đi!”

“ Hức! Rồi! Ăn thì ăn! Một miếng! Lo gì!”

“ Vậy thì ăn đi!”

“ Rồi...tiếp tục... Hay thế này nhé, chúng ta vẫn chơi, nhưng anh đặc cách cho em ra ‘đấm lá kéo’ chậm hơn anh một chút! Được không?”

“.....” Vệ sĩ kiêm bác sỹ kiêm gối ôm không bao giờ biết hỏng, im lặng không thèm trả lời.

“ Được rồi! Được rồi! Không đặc cách gì cả!... Nào nào.... Đấm lá kéo!”

“ Đấm lá kéo!”

“ Em thắng, em thắng! AAAAAA! Mình thắng! Mình thắng! Yeahhhh!” Jaejoong vừa ngồi trên ghế ngay lập tức bật dậy, khuôn mặt đắc ý nhìn Yunho như kiểu “ thấy chưa! Em biết là mình sẽ thắng mà!”.

Đồ ngốc, anh không ra lá thì làm sao mà em thắng được!

“ MẸ! MẸ!” cậu chạy ra chỗ mẹ JaeHee đang nếm nồi súp.

“ Nào, tránh ra, mẹ đang bưng súp nóng mà con cứ chạy loạn lên!”

“ Con vừa thắng Yunnie!” Jaejoong phấn khích đến nỗi ôm lấy mặt mẹ mình quay hẳn ra để nói.

“ Sao? Nó thấy tội nghiệp quá nên cho thắng một lần àh?” bà JaeHee tỏ vẻ bất đắc dĩ nhún vai trêu cậu.

“ Mẹ!!! Là con thắng thật sự đấy! Anh ấy ra lá, con ra kéo!”

“ Rồi! Con thắng! Tránh ra! Yunho, con muốn ăn súp không?” JaeHee kéo tay Jaejoong ra khỏi mặt mình, quay sang hỏi hắn.

“ Dạ thôi, để sau đi mẹ, cho Jaejoong ăn xong đã.”

“ Hôn vào đâu bây giờ nhỉ?” Có một kẻ ngốc vẫn đang mải phân vân.

Chụt~ Một nụ hôn dễ thương vào má! Miết lên đến trên trán... sang má bên kia! Ấn cho lõm má luôn!!

“ Này! Này! 1 thôi nhá!” Yunho ngay lập tức đẩy cậu ra.

“ Ờ thì 1! Có ai hôn thêm đâu!” Jaejoong mặt tỉnh bơ.

“....” Không còn lời nào để nói!

“ ý! má Yunnie đỏ lên rồi kìa~ Chơi tiếp! Chơi tiếp! Nhanh! Nhanh!”

“ Sao lúc nãy.... bảo không chơi nữa mà?” Ngượng thật rồi!

“ Đâu! Đâu! Em có nói thế đâu!” Jaejoong giả bộ ngơ ngác ngó bên này ngó bên kia, như thể cậu đang nói ai đó mà không phải là mình.

Tiếng cười giòn tan mà hắn hằng khao khát của con người đối diện, giờ đây lúc nào cũng vang lên đầy sảng khoái...

Con người kia - sản phẩm của Thượng Đế, sau mọi chuyện, sau tất cả những vấp ngã của cuộc đời, trên người thương tích và đau đớn không phải là ít, thế nhưng cứ tỏa sáng một cách vô thức, thậm chí là cố ý. Để rồi tất cả những ai nhìn thấy vầng sáng như lân tinh ấy phát ra, đều bị mê muội và lú lẫn mụ mị.

Phải chăng là niềm tin mãnh liệt và tình yêu cuồng nhiệt đã khiến cho thứ hào quang kia không ngừng sinh sôi nảy nở trong cơ thể đứa con của Chúa trời?

Có lẽ cái tội lớn nhất của Yunho chính là đã yêu đứa con của Đấng tối cao, nên hắn mới bị hành hạ đến thế này. Bởi hắn can tội tham lam, giữ lại vật báu để dành cho riêng mình.

Gói ghém, bọc chặt, cất kỹ. Vì vậy tội vạ gì, hắn đều phải chịu hết.

Nụ cười không phiền muộn... tiếng cười không vướng bận tâm tư... Cứ như trẻ con vậy! chỉ là được cho một chiếc kẹo nhiều màu sắc xanh đỏ cũng đủ mãn nguyện sung sướng. Hắn thích nghe những âm thanh vui tai đó, thứ âm thanh trong trẻo từ đôi môi kia phát ra, Yunho lẳng lặng chống tay lên cằm tự cho phép mình hưởng thụ, yên bình nhìn Jaejoong vẫn đang khua chân múa tay, luyên thuyên nói những điều mà nếu có người nghe được sẽ cho rằng đấy là những thứ vớ vẩn. Bất giác hắn cảm thấy an toàn quá đỗi, dường như chính sự vui vẻ và hạnh phúc của Jaejoong đã đem lại sự an toàn cho hắn.

Người này bảo vệ người kia. Còn cảm giác được bảo vệ của người kia đem lại sự an toàn cho người này.

Sự tác động lẫn nhau, làm cho trái tim của nhau liền vết, người ta định nghĩa tạm... gọi đấy là “Tình yêu”.

Jaejoong giống như một cái cây, lá của nó sẽ xanh hơn, và trông sẽ mướt hơn mỗi khi được mặt trời là hắn chiếu sáng.

Làm một người có thể cười là một điều rất dễ dàng, thế nhưng để có thể duy trì nụ cười đó mãi mãi lại là một việc đáng phải đau đầu.

....

....

Và hắn chẳng được trường lớp nào dạy cho điều đó cả. Nhưng theo bản năng mách bảo, hắn biết mang hết thương yêu của mình cho Jaejoong...

*****

Đối với Jaejoong mà nói, thì Jung Yunho, chồng cậu chính là cái bia đỡ đạn cho mọi việc mà cậu không muốn làm từ trước đến nay.

Không muốn ăn cơm ư?, mọi người sẽ cằn nhằn ư?, bác sỹ sẽ ca thán ư? Không sao, Yunho sẽ nói, không ăn cơm thì ăn cái khác, đâu nhất thiết cứ phải là cơm.

Này thì không uống thuốc? Này thì uống vào khó chịu và buồn nôn? Không sao, Yunho sẽ bào chữa, uống mãi, ngày nào cũng uống, dạ dày của Jaejoong sẽ càng ngày càng loét nặng. Nghỉ! Nhà sắp thành cái cửa hàng thuốc rồi, và vợ của hắn cũng sắp thành cái lọ đựng thuốc rồi!

Trốn! Trốn! Lủi lủi điều trị? Giải quyết tình trạng thất thường thế nào? Không sao, Yunho sẽ lại biện bạch, chỉ cần cậu đêm đêm không chơi trò bóp cổ hắn là được rồi. Hắn sẽ có cách giúp cậu bình tĩnh và bình thường theo cách mọi người muốn.

Vv và vv những điều cậu không muốn, những điều cậu không thích, đều được hắn làm cho nó trở nên có thể và mang tính khả thi.

Thế nhưng mọi chuyện giờ đây chỉ là quá khứ. Cái ngày ấy đã quá xa rồi.

Kể từ ngày Jung Yunho xuất viện, sau khoảng thời gian ban đầu để bình ổn tâm lý cho Jaejoong thì hiện tại không những phải uống thuốc, điều trị mà cậu còn phải ăn cơm nữa. Thậm chí là ăn cơm cùng mọi người, đã hết rồi cái thời cậu bê bát súp ngồi trên thành cửa sổ hoặc ăn uống linh tinh cả ngày.

.....

Jaejoong đưa đôi mắt cún con nhìn mọi người nhằm tìm kiếm một sự cảm thông nào đấy, vậy mà không hề có. Tất cả bà, hai mẹ dường như đang lơ đi cái việc gảy cơm trong bát của cậu và cười nói một cách vui vẻ.

Cậu lại tiếp tục bới cơm, đảo qua đảo lại đôi đũa trong bát của mình, thỉnh thoảng thấy Yunho ngồi bên cạnh nhìn sang, ngay lập tức Jaejoong lại giả vờ gắp một ít thức ăn đưa lên miệng.

Phải chờ đến bao giờ anh ấy mới ăn cơm xong, để mình có thể đổ đống cơm và thức ăn này vào thùng rác! Jaejoong vừa nghĩ, vừa nhăn mặt. Cậu đang băn khoăn, có khi nào hắn biết cậu không muốn ăn nhưng cứ giả vờ không biết hay không?

Yunho trừng trừng nhìn vào tay Jaejoong ngay khi cậu đặt đôi đũa xuống bàn. Cả nhà đang cười vì câu chuyện mua nhầm đồ của JaeHee-mẹ cậu, bỗng nhiên im bặt. Cậu không thể chịu được nữa, cứ ngồi nhá cơm thế này là một cực hình, không thích sao lại phải cố. Đã bảo là không thích ăn cơm, sao cứ ép chứ??!”

“ Sao vậy?” hắn hỏi, mắt vẫn không rời khỏi cậu.

“ À... em.... em không.... em....” cậu ấp úng, đôi tay lại sờ đến đôi đũa.

Nói hắn chiều cậu bao nhiêu thì không phải bàn, cậu vòi vĩnh hắn thế nào thì không phải kể. Nhưng từ khi trở về, Yunho bỗng trở nên khắt khe với cậu, sự thay đổi lạ lẫm này khiến Jaejoong không dám giở cái thói trẻ con thường ngày ra đối phó với hắn.

“ Em không cái gì?” hắn lại hỏi.

Không khí bất chợt căng thẳng.

“ Em... em... cơm...”

“ Em không muốn ăn nữa hả?”

Yunho nói trúng ý, Jaejoong liền gật gật ngay tức khắc.

“ Có mỗi việc không muốn ăn mà cũng ấp úng. Em muốn nói gì? Gật như thế anh không hiểu?”

Hắn làm khó cậu! Gật có gì mà không hiểu?

“ Thôi Yunho, Joongie nó không muốn ăn nữa, con đừng ép. Ngồi ăn mãi chưa xong bát cơm đây này!” mẹ hắn đỡ lời.

“ Con đang nói chuyện với vợ con! Jaejoong! Em muốn nói gì?”

“ ....”

“ Thôi! Yunnie, con làm Joongie của bà sợ rồi đấy!” bà JinHee xen vào cố làm nhẹ bầu không khí đang ngày càng ngột ngạt.

“ Vợ con! Con có ăn thịt Jaejoong đâu mà sợ! Mọi người có biết việc ngại nói chuyện này là sao không? Là chứng trầm cảm đấy. Cái gì cũng thế, Jaejoong chưa cần nói cả nhà đã hiểu. Bình thường cạnh anh em nói như con vẹt mà, sao cứ ngồi cùng cả nhà là im lặng thế? Jaejoong! Nói anh nghe! Em muốn nói cái gì?”

“ Em... em... ý em... là không muốn....”

“ Ý em làm sao? Là không muốn ăn cơm nữa đúng không?”

Cậu lại gật, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“ Đừng gật đầu nữa, giả dụ anh bị mù thì em gật thế làm sao anh biết được, nói xem nào!”

“ Vâng... Em không... muốn ăn nữa.”

“....”

“....”

“ Được rồi, không ăn nữa thì đứng lên.” Nói xong, hắn liền kéo cậu lên phòng, mặc cho bà và hai mẹ ngớ người chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cả nhà không ai biết được rằng hắn đang khó chịu đến mức nào, khi đối diện với cái tình trạng không chịu nói chuyện với người khác của cậu. Dường như mọi người đều đang ru ngủ bản thân, bằng lòng với hiện tại, cảm thấy có thể quẳng mọi lo lắng đi vì Jaejoong đã thoát khỏi tình trạng trầm uất từ khi có hắn về. Chung quy một điều, thì cũng chỉ có hắn mới đủ sức để chăm sóc cậu, chịu đựng cậu. Còn cậu, mọi thói quen ăn cơm, uống thuốc và điều trị những lúc không có hắn đều bị bỏ hết, chỉ biết suốt ngày ở trong phòng quấn lấy hắn mà thôi.

Cánh cửa phòng vừa được đóng lại...

Jaejoong vội vàng ôm lấy hắn từ phía sau, hai bàn tay vòng về phía trước đan chặt vào nhau.

“ Sao anh lại tức giận? Chỉ là em không ăn cơm thôi mà. Từ bữa sau em sẽ chăm chỉ ăn cơm.”

“ Anh không tức giận chuyện đấy.” hắn thở dài, cậu hoàn toàn không hiểu tình trạng của mình. Mà thôi, cũng chẳng cần cậu hiểu, chỉ làm phức tạp thêm vấn đề.

“... Yunnie đang giận.”

“ Từ sau muốn hay không muốn cái gì em đều phải nói.”

“ Thì em vẫn nói còn gì.”

Yunho bực mình, quay lại, hai tay ôm lấy mặt cậu nhìn thẳng vào mắt cậu.

“ Vẫn nói, nhưng không phải là với anh. Với những-người-khác, em hiểu chưa? Với mọi người trong nhà, và cả với người lạ nữa.”

“ ....”

Nhìn cái mặt biết là không hiểu rồi! Aissss! Yunho lắc đầu đi vào phòng tắm rửa mặt.

Thế nhưng một lát sau...

“ Cởi đồ ra! Cởi ra! để anh kiểm tra xem em là đàn ông hay phụ nữ!”

Jaejoong đang ngồi trên giường ôm quyển tạp chí, bỗng thấy hắn lao ra từ phòng tắm mặt hầm hầm rồi phi tới như tên bắn, túm lấy cổ áo cậu mà giật bắn cả mình.

“ Ơ...”

Jaejoong theo phản xạ túm lấy cổ áo mình, hoảng hốt nhìn hắn, Yunho chưa bao giờ thế.

“ Kiểm... kiểm tra gì chứ?... đương nhiên... em là”

Câu còn chưa chui ra hết khỏi miệng, đã bị Yunho kéo đi, đẩy vào phòng tắm.

“ Em nhìn đi! Lần này là lần thứ bao nhiêu rồi”

Jaejoong nhìn một lượt, nhưng chẳng nhận ra điều gì khác thường cả. Sao lại kêu cậu nhìn phòng tắm chứ? Có gì lạ đâu?

“ Em không hiểu?!!”

“ Nhìn đi! Tắm xong thì vứt khăn tắm, áo bông mỗi nơi một chỗ, khăn mặt cũng không vắt hết nước! Đến phụ nữ cũng còn vắt cái khăn này khô hơn em!” hắn giơ cái khăn sũng nước lên trước mặt cậu.

“ Chuyện này... em...

....Tất cả là tại anh!!!” Jaejoong sau một lúc lưỡng lự chỉ ngay vào hắn.

“ TẠI ANH???” Có người ngã ngửa vì shock~

“ Tại lúc nào cũng thế, em cứ đang tắm thì anh bắt đầu gọi, kêu xuống nhà ăn cơm. Em cuống... nên... chưa kịp cho khăn tắm vào máy giặt, chưa kịp treo áo lên.... và vắt khăn có hơi.. thật ra em nắm nắm nó rồi... chỉ là hơi ‘không khô’ thôi... mà~”

“ Thì em cứ tắm cho xong đi rồi xuống! Anh có bắt em phải xuống ngay đâu! Anh trở thành bảo mẫu chạy theo dọn cho em hả???”

“ Nhưng mà em không thích ở trên này một mình!”

“ Ôi! Chết mất!”

“ Yunnie....”

“ Sao?!!”

“ Anh còn muốn kiểm tra không?” ngây thơ hỏi.

“ Không! Anh đi lấy súp!”

“ Ưm! Em sẽ ngoan ngoãn ăn!” tự nhiên ngồi thẳng lưng, hai môi mím lại, bộ dạng quyết tâm như ‘học sinh giương mẫu’, đang hứa hẹn với thầy giáo sẽ học hành chăm chỉ.

“ Tốt lắm!”

“ Hôn thưởng đi!” phút trước phút sau ‘học sinh giương mẫu’ đã chuyển thành ‘học sinh cá biệt chuyên ngồi góc lớp’ quậy phá mè nheo rồi.

.....

.....

“ Này! Ăn đi! Không có cà rốt đâu!”

“ Em không muốn ăn nữa! Em chán súp rồi!”

“ Vừa nói sẽ ăn mà! Em muốn ăn cơm hay ăn súp đây!”

“ Em chả muốn ăn cái nào hết!”

“ Đừng có được voi đòi tiên!” Yunho hơi to tiếng, nhét cái thìa vào tay Jaejoong.

“ Chỉ là chuyện ăn uống thôi mà. Không muốn ăn nữa thì là không muốn ăn nữa. Việc gì anh phải khó chịu thế? Anh không yêu em!!!” Cậu vứt cái thìa xuống giường.

“ ANH-KHÔNG-YÊU-EM!” Cái đồ suy nghĩ không phân biệt phải trái này, sao cậu có thể mở miệng nói hắn không yêu cậu chứ?

“ Đúng! Đối với em thì cái việc em không muốn làm mà cứ bắt em làm, chính là không yêu em đấy! Nhẽ ra, nếu em không muốn ăn súp, thì anh phải xin lỗi em ‘vì đã không biết rằng em không còn muốn ăn súp nữa’, rồi hỏi em muốn ăn cái gì khác chứ, như salat chẳng hạn! Không phải chỉ biết mắng em như anh đâu!”

“ Anh vì ai lo lắng mà lớn tiếng hả? Em nghĩ anh thích cái trò suốt ngày phải mắng em vì mấy chuyện vặt vãnh này chắc?”

“ Thế thì anh kệ đi! Sao anh cứ lo mấy chuyện này làm gì???”

“.....” Giời ơi! Cái đồ không có não này!!!

“ Anh nghĩ em sống được bao lâu chứ? Em chắc chắn sẽ sống không thọ đâu! Vậy sao cứ bắt em như cái máy thế, anh bị người ta bắt làm những việc anh không thích, anh có khó chịu không?”

“....”

“ Nhìn em đi, em hơn 30 tuổi rồi, yêu từ khi còn chưa mở mắt, nhưng được yêu lại thì có bao nhiêu năm, những lúc hạnh phúc bên nhau... đếm thời gian số năm còn chưa đủ hết ngón trên 1 bàn tay, tại sao cứ ép em!”

“....” Hắn cứng họng.

“ Thôi được rồi! Em sai! Đưa súp đây! Ăn! Chí ít thì thấy mình không thích súp cũng nên đổi salat cho mình chứ! Dù sao thì ăn salat cũng đẹp da hơn là ăn súp... Đúng là không hiểu mình mà... không yêu mình mà...~” Jaejoong phụng phịu bê bát súp, vừa ăn vừa như tự nói với chính mình, thế nhưng giọng điệu rõ ràng là trách hắn.

“ EM!... EM NÓI CÁI GÌ??!”

“ KHÔNG ĂN THÌ BỊ MẮNG! ĂN RỒI VẪN BỊ MẮNG! ANH MUỐN EM LÀM SAO ĐÂY! MAI EM SẼ CHUYỂN HỘ KHẨU XUỐNG PHÒNG BẾP! ĐƯỢC CHƯA??? RÕ RÀNG LÀ KHÔNG YÊU MÌNH!”

“ ĐỒ... ĐỒ HƯ ĐỐN!” Bất giác mất chức năng ngôn ngữ tạm thời...

Cũng phải thôi! Bận hôn con nhà người ta thế kia thì còn nói được gì nữa! Ai bảo cứ tua đi tua lại câu “không yêu mình” cho lắm vào!

“ Ưm... m...”

Jaejoong bất ngờ, được đôi môi ấm áp của hắn bao bọc, cả người lâng lâng như phê thuốc, mơ màng tay chân cũng theo đó mà rối loạn.

Nhưng chưa được mấy hơi, đôi môi đã rời đi rồi, bát súp trên khay đặt ở giường cũng bị mang đi luôn.

“ Ơ... Yunnie...”

“ GÌ??!” vẫn còn bực đấy!

“ Anh đi đâu đấy?” cậu giữ lấy tay hắn.

“ Đi lấy salat!”

“ Đừng... đừng đi! Mắng em ‘Đồ hư đốn’ lần nữa đi! Giận dữ như lúc nãy đi...~”

“ Huh?”

“ Đi mà~”

Thôi! Toi rồi! Toi thật rồi! Hắn toi thật rồi! Mắng ‘Đồ hư đốn” xong thì làm gì nữa nhỉ?

---------------

Rèm cửa nói với đám nắng: Nào nào, tránh ra! Ngó nghiêng gì? Ngó nghiêng gì? Đi ra mau, để người ta khép rèm.

Đám nắng bĩu môi: Sao tôi phải tránh ra chứ? Đừng tỏ vẻ mình quan trọng nhá! Không có tôi làm sao họ nhìn thấy nhau???

Rèm cửa nhìn khinh bỉ, tiện thể khép mình thật chặt, không cho đám nắng chui vào dù chỉ là một kẽ hở nhỏ xíu: Ui xời, họ cần gì nhìn nhau, lúc này họ chẳng dùng đến thị giác đâu. Đây là thời điểm tận dụng hết khả năng của vị giác, xúc giác, hiểu không đồ ngu >>__<<?.

Đám nắng đuối lý, tự bản thân cũng nhạt nhòa đi một chút, còn chẳng để ý đến việc vừa bị nói là đồ ngu: cơ mà... cơ mà... nói chung họ vẫn cần tôi.

Rèm cửa được thể, càng tỏ ra mình làm việc rất có trách nhiệm: Vô duyên! Xê ra! Xê ra! Về nhà ngủ đi! Người ta đang bận công chuyện! Cứ vào làm phiền!

Đám nắng tủi thân: Tôi yêu Kim Jaejoong thiệt mừ... yêu lắm lắm đó

Rèm cửa quyết không nhân nhượng, hừ một cái: Cứ như một mình mình yêu Kim Jaejoong không bằng.

(tbc)

------------

P/s: hồi âm comt của các bạn sau nhé! sorry vì không ol được nhiều.

Cho các bạn hả hê một tý, có đủ thỏa mãn không? )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #aboo#yunjae