Ngốc [Rukasa]
Chuyện một kẻ ngốc đơn phương một kẻ ngốc khác.
______
" Hôm nay Ruka lại ăn ngoài nữa rồi. Chắc chắn lại đi với Pha-"
"Pharita Chaikong. Rami, cậu không cần phải nói đâu. Ăn đi, hôm nay mình nấu mấy món cậu thích này."
Đã một tuần rồi Ruka không ăn tối ở nhà vì phải gặp Pharita liên tục để cùng sáng tác bài hát mới. Ngoại trừ tối tối khi Asa đã ngủ sau đó cô lại dậy thật sớm vào buổi sáng, cả hai không gặp mặt nhau phút nào. Vốn dĩ cuộc sống tự lập của họ đã kéo dài như vậy bao lâu nay, Asa cũng không quản lý gì và đồng thời cũng không có quyền kiểm soát Ruka. Song, cô lại cảm thấy khó chịu với đối tượng mà Ruka gặp gỡ. Cô thừa biết lý do sáng tác chỉ là phụ, rằng Ruka cũng để ý người đó từ lâu và đó chỉ là cái cớ cho hai người họ có thời gian bên nhau.
Càng nghĩ, Asa càng tức trong người. Asa không thích Pharita. Tuy nhiên, cô và Ruka là hai cá thể độc lập có suy nghĩ khác nhau nên đương nhiên cô không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên Ruka, dù cho họ có thân cách mấy. Nhưng sao lại cứ phải là Pharita? Và, tại sao không phải ai khác mà lại là Ruka.
Người mình yêu thương nhất thích người mình ghét nhất. Vì trái đất tròn hay do trò đùa của ông trời? Hoặc số phận của Asa đã mặc định cho cô không bao giờ có một cái kết tốt đẹp vì mọi thứ của cô luôn có kẻ khác đến cướp: quyền lực, gia đình và cả Ruka.
Asa yêu Ruka, một tình yêu đẹp đẽ lại cao thượng. Asa thích Ruka từ lâu lắm rồi, từ cái thời còn học cấp ba khi mà mỗi chiều tan học ở trường, Asa ngồi nghe Ruka kể đủ thứ chuyện. May mắn sao, duyên số lại đưa cho hai người gần bên nhau đến tận bây giờ. Sáu năm, khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không hề ngắn, Asa ngày càng nhận được sự yêu thích của mình không chỉ đơn thuần là cái cảm nắng của tuổi học trò hay hãy ngưỡng mộ đối với một người, nó là tình yêu thực sự và duy nhất dành riêng cho Ruka và không ai có thể thay thế vị trí đặc biệt đó. Nhưng làm thế nào Asa có thể bày tỏ khi giờ đây họ đang chung sống dưới một mái nhà ba người. Asa giữ cảm xúc căng thẳng trong lòng mãi mãi vì không muốn phá bỏ hiện tại, mối quan hệ mà ai ai cũng góp phần xây dựng.
Ruka thích Pharita. Asa biết, Rami biết, mọi người đều biết. Có lẽ người duy nhất không biết là chính bản thân Ruka. Ruka cho tới giờ vẫn nghĩ đơn thuần là rung cảm đặc biệt dành cho những tác phẩm mà Pharita tạo ra, vì cô ấy thích âm nhạc của họ và muốn ủng hộ họ.
Nhưng không ai chỉ vì thích âm nhạc mà ngày đêm luôn nhắc đến nhau, cả trong bữa ăn, trong những cuộc trò chuyện giữa ba người, Pharita luôn là điều mà Ruka kể đến. Chỉ vì thích âm nhạc sẵn sàng cho người ta chiếc ô để mình đội mưa đi về. Biết người ta đang ở đâu, biết người ta đang nghĩ gì, Pharita xuất hiện ở đâu, Ruka đều muốn đến. Muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho Pharita mà đi làm thêm để có tiền mua quà. Ruka vẫn nghĩ rằng những hành động đó là bạn bè thông thường nhưng nó sự thật thì không phải vậy.
Nhưng, nếu nói về si tình, Asa còn si tình gấp bội. Nhìn người mình thương chạy theo người khác mà bất lực không làm được gì và tình cảm trong lòng vẫn ngày một tăng lên không giảm. Có hay chăng Ruka là kẻ vừa phải thương lại đáng trách, vì mãi chạy theo tình yêu trong khi bản thân không biết rằng chính mình cũng là ái tình để người khác theo đuổi.
Bữa ăn trôi qua với bầu không khí nặng nề hơn bình thường, có lẽ Rami cảm nhận được tâm trạng tiêu cực đang hiện diện trong người Asa. Rami hiểu ý, không nói gì nữa, gác đũa rời đi để lại khoảng không gian riêng tư cho Asa.
Trong căn nhà lớn, cảm giác giác cô đơn bao trùm lấy cô. Bao nhiêu câu hỏi không cần lời giải đáp đang đặt ra ngay từ đầu cô lúc này. “Ruka đang vui vẻ cùng người ta đấy sao?”, “Họ đã đi đâu?”, “Họ đã làm gì?”, “Liệu Ruka có nhớ chút gì... về mình không?”, “Có bao giờ Ruka nghĩ về mình như cách mình nghĩ về cậu ấy không..."
Một giờ sáng, Ruka về nhà. Cô nghĩ giờ này Asa chắc đã ngủ rồi nên dè chừng từng bước chân sao cho không phát ra tiếng động mạnh. Ruka lọ mọ bước vào phòng. Trong bóng tối, có một người đã đứng đó từ bao giờ.
"A-Asa?! Cậu làm gì giờ này vậy, mình tưởng cậu đã ngủ mất rồi. Mình-"
Ruka lúng túng, huơ tay vì không biết phải nói gì. Chưa bao giờ đứng trước Asa, Ruka lại cảm thấy bối rối như lúc này. Có thể là cảm thấy có lỗi vì về nhà quá trễ, cũng có thể linh tính mách bảo Asa đang giận dữ và chuẩn bị xả ra một tràng trước mặt mình. Nhưng Ruka biết Asa không phải là loại người đó. Lúc này Asa cúi mặt xuống, ánh mắt họ không chạm nhau, trong đêm tối mịt mù không rõ, Ruka không thể biết Asa đang nghĩ gì. Nỗi sợ hãi kéo dài trong vài phút đồng hồ. Hai con người đối diện nhau môi không hé nửa lời để rồi cuối cùng Asa chỉ nói một câu ngắn gọn.
"Cậu rửa mặt rồi ngủ sớm đi."
Ruka tròn mắt ngạc nhiên nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Ruka biết chứ, Asa có rất nhiều điều muốn nói nhưng chỉ toàn giữ khư khư trong lòng không chia sẻ cho ai. Asa chỉ toàn phơi ra cái gương mặt giả vờ, nụ cười giả tạo cho qua chuyện.
Cậu có hiểu mình không, có hiểu rằng mình đang ghen hay không?
Asa quay về phòng mình. Được ba bước, người khiến cô rối bời kéo tay cô lại.
"Asa, tớ xin lỗi."
"Vì điều gì?"
Asa không muốn ai phải nhìn thấy bộ dạng này của mình. Ánh mắt như sắp khóc, tay chân bủn rủn không cầm được thứ gì, toàn thân mệt mỏi do đứng quá lâu, đầu xoay mòng khi đột nhiên thay đổi thời gian biểu, ngủ nghỉ không đúng giờ thế này.
"Vì mình đã về trễ" Ruka đáp, tay vẫn giữ vạt áo Asa, vẻ tội lỗi hiện rõ trên khuôn mặt.
"Cậu đi rửa mặt đi. Mình không ngủ được nên ra đây thôi."
"Không. Mình biết Asa đang rất giận dữ, cứ mắng mình đi. Mình hứa sẽ dọn phòng trong ba tuần, mình sẽ dọn rác để cậu và Rami không phải làm nữa. Mình sẽ-"
Asa vòng tay ôm cơ thể của Ruka, vùi gương mặt đáng thương ẩn chứa đầy sự ghen tị, giận dỗi của cô xuống cổ Ruka, như muốn làm nũng, như muốn rút hết mọi suy nghĩ của mình lên đối phương nhưng vẫn không tài nào làm được. Mái tóc đen luôn được chăm chút mượt mà của cô giờ rối tung như mớ bùi nhùi. Đôi bàn tay không chút sức lực, yếu ớt bấu víu lấy tấm lưng của người kia. Mọi cử chỉ gom thành lời khẩn cầu xin người đừng đi mà cô không thể nói thành tiếng.
Nếu có một điều ước ngay lúc này, Asa chỉ ước thời gian dừng lại, được giữ chặt Ruka trong vòng tay, để Ruka đừng đi đâu hết và không bao giờ rời xa cô nữa.
Giữa bóng đêm, khoảng không gian im ắng vẫn bao trùm họ. Toàn thân run run, nhịp tim đập thình thịch liên hồi, Asa cố gắng phát ra vài âm thanh thều thào khản đặc, âm thanh từ một người đã rơi nước mắt rất nhiều.
"Ngày mai xin hãy ở nhà ăn tối cùng mình nhé."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro