Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thực Thoại

Link tác giả gốc: https://archiveofourown.org/works/48949786/chapters/123490348?show_comments=true&view_full_work=false#comment_679197115

============================================================

Trước kia, họ thường tụ tập cùng nhau ăn cơm.

Sau khi chiến sự tạm lắng, Bai Heng đóng vai trò làm chủ nhà, mời Jing Liu và anh, Jing Liu mang theo đồ đệ nhỏ của cô, còn anh thì đi cùng Dan Feng, năm người bọn họ tập trung trong nhà của cô gái tộc hồ ly để nghe Bai Heng nói về khung cảnh đẹp đẽ của dị giới, trong lúc ăn uống no say, những khó khăn mệt mỏi trong một ngày qua lập tức biến mất vào trong miệng.

Các món ăn trên bàn thay đổi theo mùa, vào mùa đông là một nồi vịt hầm cách thủy đến mức mềm nhũn, được Long Tôn bỏ một ít dược liệu vào, vớt bớt dầu mỡ sang một bên, múc một chén, vừa thổi vừa ăn mà suýt xoa. Hương thơm của các loại thảo mộc và vị ngon của thịt vịt vẫn còn giữ nguyên. Vào mùa xuân, cây hương xuân đâm chồi nẩy lộc, Jing Yuan trèo lên cây chặt, cắt nhiều cành lá xuống dưới, bọn họ nhặt hương xuân rửa sạch, thái nhỏ, đập vài quả trứng gà, dùng đũa khuấy đều, đổ nước vào. Nhân lúc dầu đang nóng, đổ hỗn hợp hương xuân vừa làm vào, những bông hoa trứng xanh mượt vừa nở trong nồi, tỏa mùi thơm nồng. 

Mùa hè, BaiHeng la hét muốn ăn lẩu, bọn họ tranh thủ lúc gió đêm thổi vi vu, kê bàn ​​ghế dưới gốc cây hoa quế lớn nhất trong sân, đặt nồi đồng lên, dầu đỏ bọt trắng trông rất bắt mắt. Bình thường khẩu vị của Dan Feng thiên về thanh đạm, không ăn được cay, liền ngồi nhìn nồi canh đỏ tươi mà sầu, anh rót một bát nước cho cậu làm dịu trước rồi ăn, không ngờ đầu lưỡi của Long Tôn lại nhạy cảm như vậy. Chưa được một lúc mũi và miệng đã đỏ bừng, khi đứng dậy, khóe mắt Dan Feng đỏ bừng vì hơi nóng, anh nhìn người bên cạnh suýt chút nữa bị cay đến mức thè lưỡi liền nhét cho cậu nước ô mai ướp lạnh, đứng dậy đi khai tiểu táo[1] cho người ta. 

[1]"kaixiaozao": Trong các bữa ăn tập thể nói chung, nồi lớn thường được dùng để nấu và mọi người ăn cùng một loại thức ăn, trong khi "kaixiaozao" dùng để chỉ việc nấu một số món ăn ngon khác cho riêng một số người đặc biệt.

Đợi đến trung thu, là thời điểm có những con cua màu mỡ, béo ngậy, hương vị thơm ngon nhất, anh ngồi dưới gốc cây vùi đầu tách cua, người nghệ nhân có đôi bàn tay khéo léo, để làm loại công việc tinh vi này cũng không phải nói chơi. Búa nhỏ, kéo nhỏ và nhíp thay phiên nhau. Chỉ trong thời gian vỏn vẹn vài câu nói, một con cua đã bị tách rời hoàn toàn, anh đặt vỏ cua trở lại là con cua đó lại nguyên vẹn như cũ, thấy cảnh này Jing Yuan tấm tắc ngạc nhiên. Bai Heng tìm ra bình rượu năm trước chôn dưới gốc cây quế, mở nút bùn ra, dưới ánh trăng mùi rượu thoang thoảng hòa tan vào hương hoa quế. Jing Yuan gào to bảo BaiHeng rót cho mình một chén, thấy Jing Liu xua tay cho phép, tiểu miêu ngay lập tức uống như trâu, một hơi cạn ly, táp lưỡi nói rượu này chẳng có vị gì, Dan Feng cũng nhấp một ngụm, nói : "Rượu của huynh chẳng gây say gì.", anh chỉ cười, đáp: " Rượu do tộc Đoản sinh ủ làm sao so được với các ngươi, nói chuyện trăm năm như nói chuyện ngày hôm qua. Đối với Tộc Đoản sinh, rượu ủ lâu hơn mười năm đã là ngon lắm rồi". Dan Feng không nói lời nào, đẩy một đĩa bánh trung thu tới, nói, ngắm trăng đi, anh lại cười nhạo cậu, ta ngắm trăng, vậy huynh xem gì? Dan Feng nói, ta xem huynh.

Dan Feng tôn hào là Ẩm nguyệt, mọi người đều nói y tựa như mặt trăng, nhưng vào lúc này, khi anh nhìn vào đôi mắt xanh lam đang nhìn chằm chằm vào mình, anh cảm thấy rằng đôi mắt của người này còn sáng hơn cả mặt trời, tỏa sáng đến nỗi khiến anh phải xấu hổ, anh hơi mất tự nhiên đẩy đĩa thức ăn lại: Huynh cũng ăn đi.

Dan Feng dùng ngón tay bốc một cái bánh trung thu lên, một cái bánh ngọt bình thường khi ở trong tay cậu lại giống như là bảo vật hiếm có nào đó, đôi tay thon dài trắng nõn khiến mọi thứ trông rất dễ nhìn. Long Tôn ăn mấy miếng, đẩy cái đĩa đến trước mặt người thợ rèn, bắt đầu cầm chén tự rót tự uống.

Huynh không ăn nữa à?

Dan Feng chưa kịp trả lời, anh đã lấy đĩa, cầm bánh trung thu vừa gặm vừa ngắm trăng, Long Tôn quay đầu im lặng nhìn anh, anh bị ánh mắt ấy nhìn mà sợ hãi, bèn hỏi: "Huynh nhìn chằm chằm ta làm chi?"

Lúc này Dan Feng lại không thèm nhìn anh nữa. Cậu nâng chén che mặt, ánh mắt dao động, che giấu gì đó nói: "Cứ ăn đi."

Anh không hiểu, nhưng anh cũng chẳng buồn quan tâm đến cậu nữa, anh tiếp tục nhai bánh và ngắm trăng. Cái đuôi của Dan Feng ở phía sau lắc lư, thỉnh thoảng lại hướng về phía sau lưng, anh vươn tay muốn câu nó ra, chóp đuôi tạo thành một vòng tròn cuốn quanh cổ tay anh.

Anh nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời bên cạnh Dan Feng, những vật thể phát sáng nhân tạo được treo trên bầu trời giả tạo, thể hiện sự tưởng nhớ về hàng nghìn năm trước của người dân Xianzhou. Trước đây, anh hiếm khi có cơ hội ngắm trăng trong hòa bình, khi ở quê nhà, anh chỉ biết chạy trốn không biết ngày đêm, lúc còn là một đứa trẻ tại ZhuMing, anh chỉ quan tâm đến việc tranh giành miếng ăn, đồ ăn được phân phát xuống phải ăn luôn, nếu không sẽ bị người khác cướp đi, muốn nôn cũng phải bịt miệng lại. Huaiyan đã nhận nuôi anh, anh liền đặt cơ thể và tâm trí của mình vào lò rèn, sử dụng tài năng và cuộc sống của mình để theo đuổi sự trường sinh. Đến Luofu theo lời khuyên của sư phụ, công việc của bộ phận kỹ thuật khiến anh hận bản thân không thể phân thân ra, tranh thủ lúc anh nói chuyện phiếm vài câu với bạn bè, Dan Feng luôn đưa cho anh một vài món ăn tinh xảo. Mặc dù đã thoát ly hoàn cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng bản năng không lãng phí ấy vẫn khắc sâu trong xương của anh, nên lòng tốt của Dan Feng anh chưa bao giờ từ chối, và Dan Feng sẽ luôn lặng lẽ nhìn anh ăn sạch sẽ những thứ đó.

Trăng sáng treo cao, tưởng như gần trong gang tấc, thực ra lại xa vời vợi. Nhưng không quan hệ, anh nghĩ. Lúc này Bai Heng cao hứng túm lấy Jing Yuan để tết tóc, Jing Liu dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, Dan Feng ngồi ở bên cạnh anh, nhiệt độ cơ thể cách quần áo truyền đến.

Tôi đã có mặt trăng của riêng mình, ngay tại đây...

================================================================================

"...Blade?.......Bladie?"

Người đàn ông tỉnh dậy sau giấc ngủ, anh cử động cổ và phát ra âm thanh răng rắc ghê tai. Kafka đứng trước sô pha và đưa tay lên trán anh, đôi mắt màu tím của cô thoáng lo lắng.

"Anh có nhớ đến điều gì không?"

Nhớ tới cái gì? Anh quay đầu nhìn sang bên kia ghế sô pha, trống không và không có gì ở đó.

Anh lắc đầu, "Không có gì."

"Tốt quá." Kafka thở phào nhẹ nhõm, cô đứng thẳng dậy, sợi dây trói buộc anh cũng bắt đầu thắt lại.

"Hãy nghe tôi nói, chúng ta đã xong việc với Xianzhou. Bạn sẽ quên mọi thứ đã xảy ra ở đó..."

ĐƯỢC RỒI. Anh hé miệng, không chắc mình có phát ra âm thanh nào không, và lại chìm vào giấc ngủ khác.

================================================================================

Blade luôn quên nhiều thứ.

Không rõ là sớm hay muộn, nhưng Sói bạc đã gửi cho anh một tin nhắn.

[Sói bạc]: Chú, cho tui mượn tí tiền đi.

Câu trả lời của Blade vẫn còn trong ô nhập liệu, bùm một tiếng, cánh cửa đã bị đá tung. Sói bạc đi tới trước mặt anh và lấy điện thoại di động trên tay anh để chuyển tiền cho mình.

"Chú đánh máy chậm quá nên tui tự đến đây. Dù sao thì chú nhất định sẽ không từ chối tôi đâu- Wtf! Tiền của chú đâu?"

Blade cuối cùng đã có thể nói những lời còn đang dang dở: "Tại chỗ của Kafka."

"Sao chú lại để tiền ở chỗ cô ta?" Sói Bạc vò đầu bứt tóc, dùng giọng điệu kích động trách móc anh: "Chú có biết việc không mang theo tiền trên người rất nguy hiểm không?"

"Kafka nói với tôi tiền của tôi nguy hiểm hơn khi ở bên tôi." Anh chậm rãi nói, "Cô ấy nói Sam sẽ dùng nó để mua dầu máy, và bạn sẽ dùng nó để nạp game, điều đó không tốt. Trẻ em phải thiết lập quan điểm về tiền đúng đắn. "

"Cô-Cô ta lấy tiền của anh chắc ổn?"

"Cô ấy nói rằng cô ấy đã dùng tên giả để mua quỹ đầu tư, tiền vốn là của tôi và tiền lãi là của cô ấy."

Sói Bạc không nói nên lời nhìn anh, "Chú quả thực là bị bán còn giúp người ta đếm tiền!"

Anh thờ ơ gật đầu, đứng dậy đỡ vai cô gái nhỏ đẩy ra ngoài, "Một thanh kiếm như vậy sẽ không ai mua đâu [2], Sói Bạc. Đã ba giờ rồi, nên đi ngủ."

([2]: chỗ này ổng chơi chữ đó, tại tên ổng là Blade mà  =))))

Sói Bạc ấn chặt gót chân xuống sàn, dùng lực ma sát để chống lại cái đẩy của Blade. Cô nắm lấy quần áo của anh, ngẩng đầu nhìn anh, có chút già mồm át lẽ phải nói: "Chú khiến tôi mất đi skin có hạn! Chú sẽ bồi thường cho tôi như thế nào đây?"

Làm thế nào để bồi thường cho nhóc? Blade hơi khó chịu, anh thực sự không giỏi đối phó với trẻ con, điều này đúng với Sói Bạc, điều này đúng với vật chứa mang lõi Stellaron nào đó, và vâng——với Jing... Đầu anh đau nhói, anh không thể nghĩ thêm nữa.

Anh đứng trong phòng khách ôm lấy cái đầu đau nhức, quay đầu lại liền nhìn thấy một bịch mì vương vãi trên bàn ăn.

Ah.

"Đây mà tính là bồi thường hả?" Sói Bạc dùng đũa gắp một sợi mì rồi cuộn lại , "Một bát mì?"

Trong bát có những sợi mì trắng vàng bồng bềnh, bên cạnh điểm thêm vài lát rau xanh, rắc hành lá và ớt, nước súp trong vắt màu xanh điểm đỏ bốc khói nghi ngút, khiến người ta thèm thuồng vô cớ. Sói bạc dùng đũa gắp mì ra, dưới đáy có hai quả trứng luộc, mép hơi ngả vàng cam sun lại, là được chiên trước rồi mới giấu vào đáy bát.

Cô gắp mì rồi ăn một cách sì sụp, Blade ngồi đối diện cô, lấy một bát khác và lặng lẽ ăn.

Thói quen ăn uống của anh khá tốt, không tùm lum như một số người, canh bắn tung tóe khắp nơi, cũng không thò đũa ra gắp cho nhanh như Sói bạc. Đũa của Blade chỉ là một chiếc đũa, gắp mì không nhiều không ít, ăn xong một miếng lại gắp miếng tiếp theo, không hất nước canh cũng không chép miệng, yên lặng ăn mì như thỏ gặm cỏ. Anh lật những quả trứng luộc dưới đáy bát lên, những quả trứng này già hơn hai quả trứng chiên sơ cho Sói Bạc, lúc cắn các cạnh phát ra âm thanh hơi giòn. Anh cầm bát lên, hớp một hớp nhỏ nước canh trong veo, quá trình này cũng rất yên tĩnh, chỉ có quạt của nhà bếp phát ra tiếng quay vù vù.

Blade đặt bát xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng thì thấy Sói Bạc đang chống cằm nhìn mình chằm chằm anh.

"Nhóc đang nhìn cái gì vậy?" Anh đứng dậy, lấy lại chiếc bát trước mặt đứa trẻ, chồng lên bát của mình, đi về phía nhà bếp.

"Chú," Anh nghe thấy Sói Bạc gọi mình từ phía sau, "Chúng ta đi Livestream mukbang đi!"

Blade lảo đảo một chút.

=======================================

Dan Heng rất kén ăn lúc mới lên tàu.

Cậu bị truy đuổi bởi bóng ma tâm lý của bản thân, tâm thần lo sợ, trông gà hóa cuốc, cậu sợ rằng một người đàn ông nào đó sẽ từ trong bóng tối đi ra và cho cậu một nhát. Khi Himeko mời cậu lên tàu, cậu nghĩ rằng mình chỉ ở tạm như mọi khi, không dám ngủ riêng, cậu chỉ trải chăn vào một góc, buổi tối dựa lưng vào tường, một tay nắm chặt lấy Kích Vân, tai thì lắng nghe động tĩnh trong bóng tối.

Himeko và Wetl Yang nghĩ rất nhiều cách, họ nói với Dan Heng, bạn có thể coi đoàn tàu như nhà của mình, chúng tôi sẽ bảo vệ bạn , không ai có thể khiến bạn rời đi. Dan Heng rất biết ơn sự quan tâm của họ, Blade đã không đuổi theo từ sau khi cậu lên tàu, sau một thời gian dài sống yên bình, cậu dần buông bỏ sự phòng thủ, quầng thâm dưới mắt dần biến mất, nhưng sự kén ăn vẫn còn.

March 7th ríu rít : Dan Heng có một cái dạ dày nhỏ.

Cô ấy là một cô gái rất hoạt bát, có lẽ vì không có trí nhớ nên cô ấy đặc biệt thích chụp ảnh, cũng rất muốn chia sẻ kiến ​​thức của mình với người khác, mỗi khi lướt điện thoại thấy có gì thú vị, cô ấy sẽ gọi cả đoàn cùng nhau thưởng thức.

Một ngày nọ, sau khi ăn trưa xong, Himeko và chú Yang ,như mọi khi, nói chuyện và thuyết phục Dan Heng ăn thêm một bát nữa, cậu lắc đầu và ra khỏi ghế để trở về phòng, lúc này, March 7th đã túm lấy cậu và giơ màn hình điện thoại ra phía trước: "Nhìn anh ta ăn ngon ghê!"

Dan Heng cố định con ngươi vào điện thoại, chỉ thấy trong màn hình streamer chỉ lộ ra nửa dưới của khuôn mặt, và anh ta đang ăn một chiếc bánh mì kẹp thịt bò phô mai hai lớp quá khổ, anh dùng tay ấn một chút, nước thịt tràn ra và nhỏ xuống phần bánh mì mềm xốp. Chiếc hamburger quá lớn, ngược lại, miệng anh ấy lại tương đối nhỏ, dù cố hết sức mở ra cũng chỉ cắn được một nửa, môi dính đầy dầu mỡ, bóng loáng như son môi của Himeko. Streamer lấy ra một tờ giấy, lau sạch dầu mỡ và nước sốt trên khóe miệng, rồi tiếp tục ăn.

Thói quen ăn uống của anh ta rất tốt, không nói nhảm, thích sạch sẽ, vài ngụm liền lấy giấy lau đi, anh ta cũng không nói chuyện, cực kỳ yên tĩnh. Trên màn hình có rất nhiều dòng bình luận trôi qua, thi thoảng lại có người boa tiền, streamer chỉ tập trung ăn mà không cảm ơn người tặng quà.

Không thể phủ nhận, nhìn anh ấy ăn trông rất đẹp mắt.

"Hay cậu thử xem mukbang xem?" March 7th nói, chia sẻ kênh của streamer này cho cậu, "Nghe nói nhìn người khác ăn ngon cũng tăng sự thèm ăn của mình đó."

Dan Heng chấp nhận lòng tốt của cô ấy, và streamer này, người có tên trên màn hình chỉ có một dấu chấm, đã trở thành sự chú ý duy nhất của cậu.

================================================================================

"Phải tìm lối tắt mới thành công được." Sói bạc ngồi bên cạnh anh đảm đương quân sư quạt mo[3] , đối mặt với một đống thiết bị phát sóng trực tiếp, cảm thấy mình đang toát mồ hôi lạnh.

([3] Người cố vấn, mách nước tồi, không được việc mà còn làm hỏng chuyện thêm.)

"Tôi có thể lấy lại tiền từ Kafka," anh nói, "Không cần phải làm như vậy."

"Đã quá muộn rồi." Sói Bạc xót xa nói, " Kafka mua quỹ dài hạn."

Đối mặt với ống kính màu đen ngòm, anh cảm thấy từ đầu ngón chân trở lên bắt đầu cứng lại . Blade không giỏi ứng đối với ánh mắt của người khác, anh có thể dùng kiếm giết một số người, mặc kệ tiền thưởng truy nã cao ngất trời của công ty hòa bình mà phá ra một con đường máu, lưu lại bóng lưng dưới màn ảnh vệ tinh của các hành tinh lớn, nhưng để anh ở trên mạng ăn cơm dưới cái nhìn chăm chú của vô số người lại là quá không tưởng.

"Sói bạc," Anh cố vùng vẫy lần cuối, "Chúng ta là tội phạm bị truy nã."

"Tui biết mà." Cô gái vừa thổi kẹo cao su vừa điều chỉnh thử thiết bị, đồng thời hạ thấp vị trí máy ảnh xuống một chút, đảm bảo rằng chỉ có nửa dưới khuôn mặt của chú mình lộ ra trên màn hình. "Tôi đã giữ bí mật IP của chúng ta, nên công ty không có cách nào đuổi đến đây được đâu. Hơn nữa không phải là không lộ mặt sao? Nhìn ảnh hồ sơ, tên đại diện này, mô tả này, như này mà còn có thể nhận ra thì chắc chắn người ta thầm mến chú."

Blade nhìn vào tài khoản đầy trừu tượng, bức chân dung đứng đầu là một củ cà rốt với khuôn mặt buồn bã và nước mắt, bên cạnh là một con mèo con giơ máy ảnh lên chụp ảnh, tên tài khoản là Trở Về Từ Địa Ngục no Bỉ ngạn báo thù, phần mô tả là "36 tuổi góa bụa có hai con."

"..."

"...Đổi nó đi." Anh đưa ra yêu cầu cuối cùng của mình, nhưng đã bị Sói Bạc bác bỏ một cách vô tình. Sau khi anh tuyệt thực ba ngày để phản đối, cô gái đã bĩu môi và đồng ý với anh đổi tên tài khoản thành một dấu chấm.

"Hình đại diện và mô tả không thể sửa!" Sói Bạc nói, "Đây là nghệ thuật giả mạo danh tính!"

Blade với hình đại diện một củ cà rốt đang khóc và mô tả 36 tuổi góa bụa mang hai đứa con đã được đăng tải, Sói Bạc xung phong tình nguyện làm quản trị viên của phòng phát sóng trực tiếp, trong căn phòng chỉ có vài chục người mỗi ngày hăng hái nói chuyện.

[Hacker thiên tài ngao du giữa các vì sao (Quản trị viên)]: Công ty phát hành trò chơi mới quá rác rưởi, cần chiều sâu không sâu, cần độ khó cũng chẳng khó, cốt truyện bên trong 16+ bên ngoài ghi 9+, cười chết, muốn lừa ai chứ .

[Hacker thiên tài ngao du giữa các vì sao (Quản trị viên)]: Vẫn cố bênh à? Nhân vật OOC như thế mà cũng không chửi, anh là người được công ty mua tới đúng không?

[Hacker thiên tài ngao du giữa các vì sao (Quản trị viên)]: Cười chết, ta trực tiếp ban ngươi.

[Người dùng 02200059]: Đây không phải là kênh stream ăn uống à? Tại sao bạn lại nói về trò chơi?

[Hacker thiên tài ngao du giữa các vì sao (Quản trị viên)]: Hỗn hợp giao lưu mà, bây giờ vừa ăn vừa chơi game không phải là bình thường sao?

[Game Millennium Bug]: Chủ thớt chỉ ăn chẳng nói chuyện nhiều

[Hacker thiên tài ngao du giữa các vì sao (Quản trị viên)]: Anh ấy không thích nói chuyện, hiểu cho

[Wong Wake Carnivious Lotus]: Tôi click vào là vì giới thiệu, chủ thớt không phải là đàn ông sao, tại sao lại góa bụa nuôi hai con?

[Hacker thiên tài ngao du giữa các vì sao (Quản trị viên)]: Ngươi coi thường người đồng tính à? Giờ công nghệ tiên tiến như thế, tùy tiện tạo một đứa thì có gì sai.

[Người dùng 02200059]: Boa tiền thưởng có thể khiến anh ấy nói chuyện không?

[Hacker thiên tài ngao du giữa các vì sao (Quản trị viên)]: Không thể

Sói Bạc lúc mà vẫn còn hứng thú, đã nảy lên nảy xuống trên phòng phát sóng trực tiếp trong vài ngày. Sau đó, cô đã bị chiếc máy trò chơi điện tử mới thu hút, vào buổi tối mỗi ngày thả để Blade ngẫu nhiên nói một từ.

"Không muốn nói thì đừng nói." Cô lắc tay cầm điều khiển, ánh mắt dán chặt vào màn hình, "Đừng lo mấy chuyện vô bổ đó, nếu có người boa cho chú, chỉ quan tâm xem họ muốn chú ăn gì là được."

Những người khác đều biết rằng Blade đang làm đồ ăn và phát trực tiếp, Kafka mỉm cười theo dõi anh, Sam cầm chiếc điện thoại di động quá nhỏ và gõ bằng hai ngón tay cái.

[Mechanical Armor MK2000]: Thưởng tín dụng x10000

[Mechanical Armor MK2000]: Tôi muốn xem chủ thớt ăn bánh (ˊωˋ*)

[chỉ cần chờ đợi ]: Thưởng tín dụng  x50000

[chỉ cần chờ đợi ]: ai da, ngày kia ăn bò bít tết đi

Danh sách người hâm mộ ngắn ngủn của Blade có ba cái tên được thêm vào cuối, một trong số đó có ảnh đại diện của một chú hải âu. Sau đó, danh sách tiếp tục tăng lên, anh ngày càng nổi tiếng, mọi người rất tò mò về streamer không nói lời nào, không cảm ơn và chỉ ăn này, không phải là không có ai cố gắng thử vạch trần anh, nhưng tài khoản của người đó đã bị ban ngay sau đó. Một số cô gái muốn giảm cân cũng theo dõi anh, lý do là xem anh ấy ăn giống như chính họ đang ăn vậy, họ gọi đây là "chìm đắm kiểu streamer mukbang".

Sói Bạc không thể vừa quản lý phòng phát sóng trực tiếp vừa phá kỷ lục trò chơi, vì vậy cô đã ném một vài đoạn code quản trị viên mà cô đã tạo vào phòng phát sóng trực tiếp.

Xem phòng phát sóng trực tiếp của Blade dường như đã trở thành một thông lệ trong Stellaron Hunters. Vào buổi tối khi không có nhiệm vụ, họ sẽ ngồi thành hàng phía sau máy quay và ăn đồ ăn nhanh, bánh ngọt, món tráng miệng và mì ống bít tết. Blade bị máy ảnh và một vài cặp mắt yêu thương nhìn chằm chằm làm lông tơ dựng đứng. Một đêm nọ, sau khi ăn gấp đôi một suất sườn lợn áp chảo tiêu đen với salad, anh túm lấy chiếc áo khoác khoác trên vai của Kafka và hỏi cô ấy, "......Tại sao? "

Tại sao cô nhìn tôi?

"Bladie không biết sao?" Người phụ nữ hơi kinh ngạc, sau đó đôi mắt vẫn luôn mang theo ý cười cong cong, "Được xem người mình quan tâm ăn uống là một điều làm người ta hạnh phúc đó."

"Cô sẽ hạnh phúc vì điều này à?"

"Ai da, anh cho rằng tôi là cái loại phụ nữ lạnh lùng tàn nhẫn như vầy sao?" Kafka giả vờ đau lòng, "Stellaron Hunters tụ tập lại với nhau là vì mục đích khác nhau, nhưng không có nghĩa là họ không thể quan tâm đến đồng đội của mình."

"Xin lỗi, Kafka."

"Không sao đâu, tôi rất khoan hồng độ lượng mà."

===============================================================================

Ngày hôm sau, Sói Bạc mua cho anh một chiếc burger pho mát có hai lớp thịt bò quá khổ, cùng với hai ly Coca, anh không hứng thú với thứ chất lỏng đen sủi bọt này nhưng Sói Bạc lại rất thích, vì vậy cả hai cốc đều là của cô ấy.

Blade mở phòng phát sóng trực tiếp và hướng chiếc bánh hamburger trong giấy thấm dầu về phía máy quay, đây là điều mà Sói Bạc đã dạy anh, trước khi ăn phải cho người ta thấy toàn bộ món ăn, sau khi ăn xong thì cho thấy cái bát rỗng.

[Người dùng 02200059]: Tối nay ăn hamburger?

[Wong Wake Carnivious Lotus]: Đây hình như là sản phẩm mới của tiệm W, mới ra mắt được mấy ngày, đừng xem hồ sơ của chủ thớt viết rằng anh ấy 36 tuổi, thực ra anh ấy là khá bắt trend đó.

[Trò chuyện trực tuyến hồ tiên xinh đẹp]: Tôi luôn muốn nói, người dẫn chương trình không phải là đàn ông sao? Như thế nào phần giới thiệu lại ghi là góa bụa?

[Ongwak Carnivious Lotus]: Người đồng tính làm gì bạn à?

[Game Millennium Bug]: Người đồng tính làm gì bạn à

[Người dùng 02200059]: Người đồng tính làm gì bạn à

[Mua một tặng một cốc giữ nhiệt]: Người đồng tính làm gì bạn à

...

Blabe không nhìn các bình luận lướt qua, từ từ bóc lớp giấy thấm mỡ ra, nhấc chiếc bánh hamburger khổng lồ lên.

Hai lớp của miếng thịt khiến cái Hamburger trông rất cao, phôi bánh mì kẹp thịt giòn và xốp, khi ấn vào sẽ vô cùng đàn hồi, nước thịt tràn ra từ rau diếp bơ giòn và được phôi bánh mì kẹp thịt hấp thụ. Những lát phô mai hơi nóng chảy ra, bao lấy những quả cà chua nhô ra khỏi đáy. Anh há miệng cắn một miếng, nước xốt bùng nổ trong miệng, mang đến sự thỏa mãn từ hơi nóng, vị ngọt của cà chua và độ giòn của xà lách giúp trung hòa cảm giác béo ngậy của thịt. Trong đó còn ẩn một chút cà rốt, hương vị phong phú mà hòa hợp với nhau, không có khuyết điểm ngoại trừ việc chúng quá lớn để ăn được.

Cái bánh hamburger này thật sự rất lớn, cố hết sức há miệng cũng chỉ cắn được một nửa, phôi bánh hamburger xốp xốp không còn khả năng hấp thụ nước thịt thừa, chỉ có thể để nó chảy xuống, mỡ lấp lánh đầy trên tay, trong không khí buổi tối nó rất nhanh nguội, để lại cảm giác nhầy nhụa, ghê tởm. Mỡ động vật còn dính trên miệng, nước sốt quá nhiều, cẩn thận thế nào cũng sẽ dính vào khóe miệng, chỉ có thể cắn vài miếng rồi dừng lại, lấy giấy lau khóe miệng, lau ngón tay, rồi cầm chiếc burger lên và tiếp tục ăn.

Blade không phát nhạc hay nói chuyện trong phòng phát sóng trực tiếp, anh phát sóng vào một thời điểm cố định hàng ngày giống như bấm giờ ở nơi làm việc và tải xuống sau khi ăn xong, anh không muốn có lưu lượng truy cập. May mà trước kia có Sói Bạc nói chuyện phiếm chọc cười, và bây giờ những người xem cũ ở lại biết phong cách của anh và sẽ giải trí trong thanh trò chuyện và nói về việc nhà linh tinh, và nó đã trở thành một dòng chảy rõ ràng trong nhiều phòng phát sóng trực tiếp, lưu lượng không quá lớn, nhưng thắng ở chỗ có thể giữ được người ta lại.

Anh nuốt miếng cuối cùng, miếng thịt bò đã hơi nguội, mất đi mùi thơm khiến người ta động đậy ngón trỏ, anh nuốt thịt của con vật bị xay nguyễn trộn lẫn với nửa phôi hamburger còn lại, lau miệng, lau ngón tay, đưa mảnh giấy dầu rỗng cho máy quay, sau đó ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp.

Một chấm đỏ nhỏ lặng lẽ xuất hiện bên cạnh cột người hâm mộ của anh, một người có ID [Yixiyun] đã theo dõi anh.

Dan Heng bắt đầu xem Livestream.

Streamer này rất thú vị, không để nhạc, không nói chuyện, không lộ mặt, anh ấy bắt đầu phát sóng đúng giờ vào lúc sáu giờ mỗi tối , cơm nước xong liền tắt stream, không có một tí lưu luyến nào. Làn bình luận tràn ngập những thứ không liên quan gì đến phòng phát sóng trực tiếp, chẳng hạn như hướng dẫn trò chơi, hướng dẫn nấu ăn, kết bạn trực tuyến, v.v. Có vẻ như phòng phát sóng trực tiếp được sử dụng làm phòng trò chuyện. không gian hài hòa với nhau, thường thường có AI [quản trị viên 001] đăng "Lên mạng khỏe khoắn tươi mới, cùng nhau kiến tạo không gian hài hòa " "Truyền thông mạng vô hạn, đi cùng văn minh và sức khỏe", "Loại bỏ thói quen xấu của Internet, siêng năng và năng động, thiết lập một phong cách văn minh mới"...

Dan Heng rất thích anh ấy. Xem người này ăn trông rất cảnh đẹp ý vui. Y yên lặng, không nhanh nhẹn nhưng rất nghiêm túc. Đối với anh ấy, việc ăn uống dường như là một công việc cần được thực hiện một cách tỉ mỉ. Đôi má hơi phồng lên làm cậu nhớ đến video về con sóc mà cậu được chia sẻ bởi March 7th.

"Cậu có biết không? Sóc giấu thức ăn trong miệng, đáng yêu lắm đúng không?"

Không ngờ có người ăn uống còn trông thú vị hơn cả sóc. Dan Heng xem người kia ăn cơm, bản thân cũng có thể ăn nhiều hơn một chút. Cái đói lẽ ra phải có ở tuổi này cuối cùng cũng tấn công cậu, khi cậu hỏi có thể xin thêm một bát cơm nữa không, Himeko và chú Yang nhìn anh một cách nhẹ nhõm vui mừng, March 7th giơ lên Camera,  Pom Pom đã đổi cái bát của cậu thành một cái lớn hơn vào vài ngày sau đó.

Dan Heng chưa bao giờ bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, nhưng xem stream mukbang đã trở thành thói quen của cậu. Cậu đã xem thử những streamer khác, nhưng họ quá ồn ào hoặc có những thói quen xấu, hoặc họ đi vòng quanh, và đây là người duy nhất phù hợp với cậu.

Vấn đề duy nhất là nước da tái nhợt, quai hàm sắc bén và cái miệng luôn mím lại của streamer cho cậu một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, Dan Heng lắc đầu, đem sự chú ý chuyển dời đến hình đại diện và giới thiệu vắn tắt lạ lùng của streamer, từ chối suy nghĩ vấn đề này.

Một đêm nọ, Dan Heng bấm vào phòng phát sóng trực tiếp như thường lệ, nhưng chỉ thấy bóng tối.

Bình luận : Hôm nay chủ thớt không phát sóng?

[Người dùng 02200059]: Chủ thớt đi công tác, nó được viết trong phần giới thiệu

Dan Heng bỏ cuộc, và nhấp vào bức ảnh hồ sơ củ cà rốt đẫm nước mắt trong sự chú ý của cậu, và bên dưới hồ sơ của "36 tuổi góa bụa có hai con" có thêm một dòng: "Đi công tác, không phát sóng."

......Khỏe.

Dan Heng tắt điện thoại di động, mấy ngày sau ăn uống luôn cảm thấy không ngon bằng ngày thường.

Đài phát thanh trong tàu vang lên: Stellaron Hunters xuất hiện ở Pinocone và gây ra thiệt hại lớn. Công ty hành tinh Hòa bình hôm nay đã đưa ra lệnh truy nã giữa các hành tinh mới nhất để bắt giữ tất cả Stellaron Hunters, theo nguồn tin đáng tin cậy, phần thưởng cho Stellaron Hunters "Blade" đã lên tới 8,13 tỷ tín dụng...

Dan Heng tắt đài, cảm thấy dạ dày bắt đầu hơi nhói nhói.

Blade ngồi trước máy quay, trước mặt anh là tô mì gà tây đỏ rực đáng sợ.

Nhiệm vụ lần này anh không đảm nhiệm nhiều lắm, Kafka cùng Sam là chủ yếu, Sói Bạc phụ trách kết thúc, bận rộn như vậy còn không quên theo dõi KPI của anh, hơn nữa còn ném cho anh một túi mì gà tây để anh nấu, cô nói với anh rằng tương ớt chỉ có thể bỏ một phần mười. Theo hướng dẫn, Blade luộc mì rồi vớt lên, cuối cùng vì run tay mà anh đã đổ cả túi tương ớt vào, chỉ biết ngẩn người nhìn dòng chữ "độ cay gấp 10 lần" được ghi trên túi đóng gói .

Anh không có thói quen lãng phí thức ăn, ngay cả khi anh không thiếu tiền. Không lãng phí thức ăn, không quên hận thù, trở thành thanh kiếm sắc bén, mang đến cái chết cho một số người... Những thứ này như mầm mống ký sinh tận trong xương đâm chồi, cùng máu thịt của anh sinh sôi cùng nhau, khắc sâu trong linh hồn, trong bản năng.

Cũng chính bản năng này đã thôi thúc anh ngồi lên ghế, cầm một bát mì màu đỏ khủng khiếp và đưa nó ra trước ống kính.

[Cốc giữ nhiệt mua một tặng một]: ... Điều gì đã kích thích chủ thớt

[Thật sự có hai]: bị đâm? Thất tình? Con cái nổi loạn tuổi teen? Thấy chồng xác chết vùng dậy?

[Ongwak Carnivious Lotus]: Lâu rồi không thấy chủ thớt, sao tinh thần ổng cũng bấp bênh như mình vậy

Blade cuộn một miếng mì và nhét nó vào miệng.

Anh đã từng nhìn thấy Sói Bạc ăn loại mì này, cô gái nhỏ nhặt một vài sợi mì lên để đánh giá, cẩn thận thè lưỡi nếm thử hương vị, xong rồi mới ăn. Bên cạnh bày sẵn một bình nước sôi để nguội , Sói bạc ăn mấy miếng liền uống vài cốc nước, cầm lấy khăn giấy bên cạnh hỉ mũi, mũi đỏ còn muốn ăn, vừa ăn vừa nói ——

--cay quá!

Anh nếm nhẹ một ngụm, miệng còn chưa kịp phản ứng, cảm giác nóng rát đầu tiên là từ đáy dạ dày dọc theo thực quản đi lên, một lúc sau mới cảm nhận được sự cay rát ở đầu lưỡi, không, cái này phải gọi là đau đớn, cái đau này còn hơn cả thương tàn ở tay chân khiến anh không biết làm sao, từ nội tạng đến bên ngoài đều gào thét...

Blade đang đổ mồ hôi. Trong không gian nhiệt độ không đổi, anh cảm thấy quần áo của mình dần dần ướt đẫm mồ hôi, anh khịt mũi tiếp tục ăn, tốc độ so với trước đây còn nhanh hơn rất nhiều.

Dan Heng bước vào phòng phát sóng trực tiếp muộn hơn bình thường một chút. Cậu sẽ xem nó mỗi ngày, và nếu nó không được phát sóng, cậu sẽ đi nghỉ, nếu nó được phát sóng, cậu sẽ xem người ta ăn.

Hôm nay trên tàu có một cuộc họp nhỏ về chuyến khai phá tiếp theo, và March 7th tình nguyện đi, và kết quả cuối cùng của cuộc thảo luận là March 7th, chú Yang và cậu đi, Himeko sẽ ở lại trên tàu. March 7th bế Pom Pom lên và quay vòng vòng, khiến Pom Pom hét toáng lên kêu cô ấy đặt Tàu Trưởng xuống.

Vì chút vấn đề nho nhỏ này, nên anh đến phòng phát sóng muộn hơn thường lệ một chút. Một loạt bình luận lướt qua, gào khóc thảm thiết bảo chủ thớt phát điên rồi, Dan Heng nhìn qua thì thấy trên màn hình streamer đang ăn mì gà tây, màu sắc trong bát làm dạ dày cậu cũng phải nhói theo.

Chiếc mũi của streamer đỏ rực, từ chóp mũi đến đỉnh môi lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ, môi bị hơi cay làm sưng lên, đỏ tươi trên làn da tái nhợt, trông không khác gì như những con quỷ trong phim kinh dị. Cầm trong tay một tờ giấy, anh ta ăn vài ngụm sau liền lau mũi, tốc độ so với trước đây nhanh hơn rất nhiều, Dan Heng có thể nhận ra y không thích ăn cái này.

[Đừng uống Linyuan Bingquan]: Cứu mạng, trông đau khổ quá, ai đó thuyết phục anh ấy đừng ăn nữa?

[Cá đều ở trong nước]: Khuyên kiểu gì giờ, chủ thớt không bao giờ xem bình luận

[Người dùng 02200059]: Hình như anh ấy đang xem phần thưởng? Chỉ cần tặng quà và gọi món, không quá phóng đại thì lần sau chủ thớt sẽ ăn món đó.

[Game Millennium Bug]: Tôi vừa làm rồi...

[Yixiyun]: Phần thưởng tín dụng x20000

[Yixiyun]: Đừng ăn.

[Yixiyun]: Phần thưởng tín dụng x50000

[Yixiyun]: Không muốn thì đừng ăn.

[Yixiyun]: Phần thưởng tín dụng x30000

...

Dan Heng nhìn chuyển động của người đàn ông trên màn hình dừng lại một chút, sau đó phòng phát sóng trực tiếp đã đóng lại.

Thật là một người lập dị. Cậu nghĩ.

Cuối ngày hôm đó, Dan Heng nhận được một tin nhắn riêng tư.

[Hacker thiên tài ngao du giữa các vì sao ]: Cảm ơn nha

[Hacker thiên tài ngao du giữa các vì sao]: Tôi đã trả lại tiền boa. Tôi thực sự không biết những gì sẽ xảy ra sau ngày hôm nay nếu không có bạn

Dan Heng có chút ấn tượng với ID này, hình như là quản trị viên trong phòng phát sóng trực tiếp, người thỉng thoảng sẽ tranh cãi với người xem về trò chơi.

[Yixiyun]: Không có gì, anh ấy sao rồi?

[Hacker thiên tài ngao du giữa các vì sao]: Đau bụng còn đang nằm ở trên giường, tôi đã mắng anh ta, đầu óc ổng có chút vấn đề, bạn thông cảm

[Yixiyun]: Bạn để người có vấn về đề tâm thần phát sóng trực tiếp?

[Hacker thiên tài ngao du giữa các vì sao]: Cuộc sống mà, bạn biết đấy

[Yixiyun]: ...

Dan Heng đã khựng lại khi nghĩ đến phần giới thiệu "36 tuổi góa bụa có hai con". Điều này không thể là sự thật, phải không?

Phòng phát sóng trực tiếp đã không phát sóng trong vòng ba ngày. Vào đêm thứ tư, streamer ăn cháo trắng.

Tàu trưởng Pom Pom bắt tay vào việc thu thập ý kiến về vấn đề ăn uống, Dan Heng nói, tối mai ăn cháo đi.

Cậu nhấp vào ứng dụng và thấy rằng có một tin nhắn riêng tư khác.

[. ]: Cảm ơn.

[. ]: Cô ấy bảo tôi cảm ơn bạn.

Dan Heng đã hiểu.

[Yixiyun]: Không có gì, bạn không cần ép mình ăn thứ mình không thích.

[. ]: Không thể lãng phí đồ ăn.

[Yixiyun]: Vứt bỏ những thứ không ăn được gọi là vứt rác, không gọi là lãng phí.

Các ký tự "gõ" trên đầu hộp trò chuyện nhấp nháy một lúc, và bên kia cuối cùng đã gửi tin nhắn tiếp theo.

[. ]: Của cô ấy.

[Yixiyun]: Có thể nhập liệu bằng giọng nói.

[. ]:ĐƯỢC RỒI.

Dan Heng đợi một lúc cũng không có tin nhắn tiếp theo, cậu tắt màn hình và ngã xuống giường.

Cậu nằm mơ, cậu thấy bản thân ngồi trong sân, trong sân hương hoa quế thơm ngào ngạt, trên bầu trời trăng tròn treo lơ lửng, cậu ngồi trên ghế, không nhìn trăng, mà nhìn người bên cạnh mình.

Người đàn ông đang ăn bánh trung thu, khuôn mặt mờ ảo, Dan Heng chỉ có thể nhìn thấy mái tóc hoa râm và đường xương hàm sắc bén. Anh ấy ăn rất chăm chú và lặng lẽ, anh ăn ba miếng hết một cái bánh trung thu nhỏ mà không để lại chút cặn nào, khi nhai, má anh ấy phồng lên như một chú sóc nhỏ.

Người đàn ông quay đầu lại hỏi cậu: Huynh cứ nhìn chằm chằm ta làm gì?

Dan Heng quay đầu sang chỗ khác, nâng cốc che mặt, thiếu tự nhiên nói: "Cứ ăn tiếp đi."

Cái đuôi của Dan Heng lắc lư ở phía sau, bị người đàn ông vớt lấy, cái đuôi tùy ý anh ta lắc lắc, quấn lấy cổ tay của y.

Hai người cùng nhau ngắm trăng, mặt trăng nhân tạo phát ra ánh sáng treo trên bầu trời giả tạo, chẳng cần cái gì "Thiên lý cộng thiền quyên"[6], cũng không cần nghĩ đến có bến hay không bến[7], cậu tựa vào người mình yêu, cùng thưởng thức ánh trăng.

=============================================================================

[6] Đãn nguyện nhân trường cửu,

Thiên lý cộng thiền quyên.

                       Trích Thuỷ điệu ca đầu - Trung thu

Dịch : Những mong người sẽ mãi,

            Từ nơi cách xa ngàn dặm cùng ngắm vầng trăng sáng với ta.

[7] Ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai

                               Trích  Trang Tử 莊子- Dưỡng sinh chủ 養生主

Dịch:

Đời ta thì có bờ bến (giới hạn), mà cái biết thì không bờ bến (vô tận).

==============================================================================

Khi Dan Heng tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cậu cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng. Cậu nhớ rằng mình đã mơ gì đó, nhưng cậu lại không nhớ gì về giấc mơ.

Dan Heng và streamer nhắn tin với nhau đã lâu, lâu đến mức Dan Heng biết đối phương cần thường xuyên đi trị liệu tâm lý, quản trị viên của phòng phát sóng trực tiếp là một cô gái nghiện Internet đã bỏ học bỏ nhà trốn đi. Số tiền kiếm được từ buổi phát sóng trực tiếp đã được trao cho cô ấy để..... Mua skin giới hạn. Lâu đến mức mỗi lần đối phương đi công tác dài ngày, anh ta sẽ gửi tin nhắn riêng cho Dan Heng để nói cho cậu biết anh ta sẽ đi đâu, và Dan Heng giới thiệu cho anh ta món mì ramen nước tương nổi tiếng một thời của Edo Hoshi. Đã lâu như vậy, một trong hai đứa con của đối phương đã trưởng thành, sắp rời nhà đi học đại học, Dan Heng dựa trên miêu tả để sửa sang lại danh sách, đối phương nói người nhà đã thu xếp xong xuôi. Lâu đến khi trạm vũ trụ không gian Herta bị tấn công, người nhân tạo tóc hoa râm lên tàu và Dan Heng phải đi theo phía sau để cùng nhau lục lọi thùng rác.

Dan Heng nhìn dòng chữ "Đi công tác, không phát sóng." được viết trong hồ sơ của streamer và nhấp vào tin nhắn riêng.

[Yixiyun]: Lần này bạn định đi đâu?

[. ]: Luofu.

[Yixiyun]: Thật trùng hợp, điểm dừng tiếp theo của đoàn tàu mà tôi đi là Luofu.

[. ]: Bạn có đi không?

[Yixiyun]: Không.

Hình đại diện của bên kia bị chuyển sang màu xám và streamer đã ngoại tuyến.

Dan Heng cuối cùng vẫn phải đến Luofu. Ở đó, cậu bị đùa giỡn rất thảm, mỗi hành động của cậu giống như một kịch bản đã được viết sẵn, và người viết nó đang lạnh lùng nhìn cậu. Đã lâu không gặp người đàn ông có đôi mắt đỏ ánh vàng, người đàn ông đã đâm một kiếm vào ngực cậu, mọi thứ bắt đầu lao nhanh về phía trước, giống như một đoàn tàu trật bánh, xình xịch cuốn cậu vào. Ầm ầm đem cậu nghiền nát trong cái quá khứ đầy nghiệp chướng mà cậu không muốn chấp nhận.

Thời gian sau đó dường như được tua nhanh với tốc độ gấp đôi, và những gì xảy ra chỉ trong vài ngày đã vượt xa khả năng xử lý của cậu. Rễ của cây kiến tạo, Phantylia lẻn vào Lân Uyên Cảnh, không rõ tung tích của Tingyun, Jing Yuan bị thương nặng và hôn mê, văn minh bên ngoài đã lợi dụng lúc này để đục nước béo cò, nhằm moi ra bí mật trường sinh ... Mọi dấu vết của căn nguyên dường như đều liên quan đến "năm đó" mà Dan Heng ghét cay ghét đắng. Cậu theo dấu vết của Blade đến Luofu, nhưng đối phương sau một cái nhìn vội vàng đã biến mất, giống như một người qua đường không để lại dấu vết gì cả, để cho cậu tùy ý mò mẫm quá khứ cùng mộng xưa.

Khi mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc một cách chóng vánh vội vàng, Dan Heng lại bắt đầu nằm mơ, có lúc, trong một khoảng sân nhỏ thoảng hương hoa quế thơm ngào ngạt, cậu cùng ai đó nâng chén đối ẩm, cảm thấy hạnh phúc. Có lúc, lại đến chỗ sâu trong nhà giam, cậu bị đinh vào tường, đuôi bê bết máu, vảy bong tróc hết, chỉ thở thôi cũng thấy đau, có một nhóm người vây quanh cậu, ép hỏi cậu cái gì đó, cậu lắc đầu không một lời. Trong chốc lát lại là nơi sâu nhất và lạnh nhất dưới lòng đất, một người nào đó bị xiềng xích trói buộc hai tay, đôi tay có thể biến phế phẩm thành tuyệt phẩm của anh giờ phút này đã bị chặt hết ngón tay, đầu ngón tay đen thui, đương nhiên nó đã tàn phế, y ngẩng đầu, một thanh đao lớn hạ xuống, máu tươi tụ thành vũng nước, Dan Heng nghe thấy âm nhạc từ trên trời, cành cây bắt đầu đâm chồi nảy lộc, màu đen tuyền leo lên tuyết trắng, vong linh bị triệu hồi về nhân gian. Y nằm trên trên mặt đất, đôi mắt đỏ ánh vàng toát lên vẻ mờ mịt, như thể nó lần đầu tiên đến với thế giới này. Dan Heng ngửi thấy mùi thơm của hoa quế và vị đắng của bạch quả.

Dan Heng trở lại tàu, ngủ sớm dậy sớm, duy trì sức khỏe, ăn uống bình thường, cậu vẫn dùng cái bát lớn hơn mà Pom Pom đưa cho, Blade không bao giờ tìm đến đây, streamer cũng không còn trực tuyến, trong phòng phát sóng đen thùi lùi mọi người cũng tranh cãi ầm ĩ một hồi, cuối cùng rồi cũng quy về yên tĩnh.

Dan Heng nhấp vào tin nhắn riêng tư và do dự gửi tin nhắn cho đối phương.

[Yixiyun]: Bạn có khỏe không?

Bên kia hồi lâu không trả lời.

"Anh đã ăn chưa?"

Dan Heng ngồi trước bàn ăn, đẩy đĩa sang phía đối diện, đưa thìa cho anh.

Người đàn ông tóc đen không nói gì, một lúc sau mới cầm lấy thìa, múc cơm risotto trên đĩa ăn, bắt đầu ăn. Anh ta rất yên tĩnh, thói quen ăn uống tốt, không nói chuyện, không lảm nhảm, cầm khăn giấy trong tay, kịp thời lau sạch vết dầu trên khóe miệng.

Dan Heng yên lặng nhìn y, sau đó cầm đũa, gắp phần của mình, cũng bắt đầu ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro