Chương 6
E vừa cập nhật lại số ngày làm nhiệm vụ thành 9 nha:)))
Ban đầu e tính để là 100₫ và 10 ngày, nhưng đột nhiên lại nghĩ là phòng số 9 thì chỉ cần 90₫ và 9 ngày là được rồi, nên e mới sửa lại. Nhưng e sửa điểm mà lại quên mất sửa cái 10ngày, rảnh đọc lại mới nhận ra.
Mọi người thông cảm cho sự ngờ nghệch này 🥲🥲🥲
_____________
Kiin ngủ một giấc dậy đã thấy mình chăn êm nệm ấm trên giường. Tin tốt là lần này uống rượu đầu không đau như trước nữa, tin xấu là cậu vẫn nhớ như in hôm qua mình đã làm những gì. Rõ ràng là bình thường khi say Kiin không bao giờ làm mấy hành động xấu hổ như vậy, vậy mà hôm qua chỉ uống có ba chai đã như có ai dựa mà nũng nịu như một đứa con nít. Đúng là mấy thứ hàng giảm giá cũng chỉ đến thế thôi.
Cậu ôm lấy gương mặt nóng bừng đi làm vệ sinh cá nhân, nhìn bản thân trong gương Kiin bất chợt nghĩ không biết sau tối qua mình trong mắt người kia đã trở thành như thế nào, nhớ lại ánh mắt tràn ngập dục vọng khi đó của Siwoo vẫn khiến cậu nổi hết da gà. Hàm và cổ họng cậu vẫn còn hơi đau, bên cằm còn hằn lên dấu ngón tay, người kia hẳn đã giữ cậu rất chặt. Chính Kiin cũng không ngờ bản thân có thể ngoan ngoãn và dễ dàng phục tùng như vậy, nhưng cảm giác được nuông chiều và yêu thương không tệ chút nào. Gương mặt phản chiếu trong gương đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, nếu Siwoo có ở đây chắc chắn đã bắt đầu ghẹo cậu rồi.
Quay trở lại phòng khách, Siwoo vẫn còn đang ngủ say trên sofa, bên cạnh là vài chai soju vẫn còn sót lại từ đêm hôm qua, có lẽ nhiệt độ ban đêm quá lạnh nên anh nằm co cụm cả người lại để sưởi ấm, người này vậy mà lại nhường phòng ngủ cho Kiin, còn mình thì co ro ở đây, đúng là ngốc thật. Đồng hồ trên bàn đã quá mười một giờ trưa, Kiin lay người gọi anh dậy nhưng Siwoo cứ lẩm bầm xin thêm năm phút nữa, cậu cũng hết cách. Màn hình tivi vẫn đứng yên ở thông báo xác nhận nhiệm vụ, Kiin không quan tâm đến nó nữa, nhớ đến chỉ thấy mệt mỏi thôi.
Kiin đẩy Siwoo nhích ra một chút rồi chiếm một chỗ ngồi thoải mái trên sofa. Cậu chắc chắn rằng người đi hỗ trợ đã tỉnh rồi, nếu không thì tại sao Kiin chỉ mới đặt mông ngồi xuống thì người kia đã xoay người 180 độ, gối đầu lên đùi cậu chứ, còn cái mặt thỏa mãn kia nữa. Kiin để lại một ánh nhìn khinh bỉ xuống người lớn hơn nhưng không đẩy anh ra, chỉ yên lặng cầm lấy chiếc máy tính bảng gần đó mở đại một thứ gì đó lên xem.
Tất nhiên là không có kết nối mạng, trên Youtube chỉ có những video đã tải về của kênh LCK mà họ đã bỏ điểm ra mua. Nhưng tại sao phần pin lại không hao hụt đi vậy, từ đầu đến giờ vẫn luôn dừng lại ở con số 99%, ngày tháng cũng đứng yên ở hôm họ bị bắt đến đây, đồng hồ cũng vậy, dừng mãi ở con số ba giờ bốn mươi bảy phút sáng. Nơi đây đúng là có nhiều thứ khó hiểu thật, cậu cũng dò qua cả căn phòng này vài lần rồi, không hề có camera quan sát nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn luôn quấn lấy không rời, chỉ là nó rất khó để cảm nhận được. Có lẽ họ bị bắt đến một chiều không gian nào đó khác chứ không phải là bắt cóc thông thường, việc chờ đợi người đến cứu chắc là rất xa vời.
Cậu xem hết trận này đến trận khác, nếu đã không thể luyện tập thì chỉ có thể cố gắng xem lại những trận mình đã thi đấu để rút ra kinh nghiệm thôi. Cứ những tình huống thao tác lỗi, mặc dù họ cũng đã feedback rất kỹ sau mỗi trận đấu nhưng Kiin vẫn tua đi tua lại nhiều lần, tiếng bình luận viên theo đó cứ lặp đi lặp lại mãi suốt cả tiếng đồng hồ. Siwoo có lẽ là nghe đến phát chán, cựa quậy người xoay người dụi đầu vào bụng cậu, vòng tay ôm lấy eo Kiin.
"Em đã làm rất tốt." Giọng Siwoo vừa tỉnh dậy có chút khàn, lại trầm thấp hơn bình thường. Kiin nhìn xuống người đang ôm chặt lấy mình, bất giác xoa đầu anh. Kiin biết anh đang cố an ủi mình, với tư cách là đội trưởng Siwoo lúc nào cũng là người đứng ra để xoa dịu mọi người, bình thường thích chọc ghẹo quậy phá người khác nhưng những lúc như vậy anh lại là một chỗ dựa vững trãi, là nơi mà mọi người có thể yên tâm dựa vào.
"Nhưng em có thể làm tốt hơn." Cổ họng cậu vẫn còn hơi đau, phát ra âm thanh nghẹn ngào như đang khóc, Siwoo nghe thấy thế thì giật mình ngẩng đầu lên, vuốt ve gương mặt mềm mại của cậu.
"Em khóc đấy à?"
Kiin nhéo nhéo lỗ tai anh, cười khổ trả lời. "Khóc cái gì, cổ họng em đau." Siwoo bật ra một tiếng à, biết là lỗi của mình thì bụm mặt cười, vùi mình vào trong vòng tay của Kiin.
"Tỉnh rồi thì đi ra chỗ khác."
Tất nhiên là với cái tính lì lợm của mình thì còn lâu Siwoo mới chịu đi, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đặt trên tóc mình, mười ngón tay đan chặt vào nhau, những ngón tay trắng nõn vừa khít trong bàn tay anh. "Nếu buồn phải nói ra đấy, em khóc anh đau lòng."
"Thế à. Vậy ai là người cười to nhất khi em được FMVP vậy?"
"Anh chỉ cười vì em khóc sớm quá thôi. Những giọt nước mắt đó chỉ nên dành cho chiếc Cúp vô địch Chung Kết Thế Giới thôi." Anh ngước lên nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cậu, đặt môi hôn lên bàn tay ấm áp. Tiếng khúc khích bên tai như tiếng chuông ngân vang, làm cho cả tâm hồn anh rung động. Siwoo chợt nhận có lẽ không chỉ là thích mà mình đã yêu người này nhiều đến mức trái tim trong lòng ngực từ lâu đã chẳng còn thuộc về anh nữa.
"Vậy thì vào lúc đó Siwoo phải khóc cùng em." Kiin cúi xuống mỉm cười với anh, dịu dàng, xinh đẹp. Trong phút chốc Siwoo muốn bật ra lời tỏ tình với người trước mắt, người trong lòng, tình yêu cuộc đời anh, nhưng câu nói anh yêu em vương vấn trên đầu môi lại hoá thành một lời khẳng định chắc nịch. "Được."
Anh và em sẽ cùng nhau nâng chiếc cúp xứng đáng thuộc về chúng ta, rồi cùng nhau rơi nước mắt vì hạnh phúc tột cùng. Chắc chắn là như vậy.
Bọn họ cùng nhau ăn phần thức ăn ít ỏi còn sót lại hôm qua, coi như là đã xong bữa cho cả ngày hôm nay rồi dại trườn dài trên chiếc sofa, chán nản coi hết trận đấu này đến trận đấu khác. Vẫn còn một tuần phải ở lại nơi này nhưng có thể họ sẽ xem hết số video này chỉ trong ba ngày tới. Bất chợt thông báo từ cửa hàng vật phẩm vang lên như tiếng chuông báo cháy, khiến cả hai giật thót.
【Xin cảm ơn hai chủ thể đã sử dụng sản phẩm từ cửa hàng chúng tôi. Để tri ân khách hàng đầu tiên của thí nghiệm, chúng tôi sẽ tặng cho các ngài một khuyến mãi lớn.
Miễn phí một vật phẩm bất kỳ trong cửa hàng.
Điều kiện: Thực hiện một nhiệm vụ trong vòng 6 tiếng.
Đây là cơ hội duy nhất, chúc hai chủ thể sử dụng hợp lí.】
"Còn có phần thưởng khuyến khích làm nhiệm vụ à." Siwoo cúi đầu đọc dòng chữ bảy sắc cầu vồng chói lóa trên màn hình máy tính bảng. "Trông như ép buộc chúng ta phải làm nhiệm vụ vậy."
"Chắc là muốn chúng ta phải làm mỗi ngày ít nhất một nhiệm vụ, đúng là khó chịu thật đấy." Kiin chuyển tab sang trang của cửa hàng, kéo lên kéo xuống một lượt xem có thứ gì mới không nhưng vẫn giống như lần cuối cùng cậu xem, chẳng có gì thay đổi cả. "Nếu miễn phí một vật phẩm thì..."
"Chỉ có LOL thôi nhỉ." Đối với hai tuyển thủ chuyên nghiệp như họ, thứ hấp dẫn nhất trong cửa hàng từ ban đầu đến giờ vẫn chỉ có một mà thôi.
"Nhưng làm sao họ setup được máy tính vào nơi này được nhỉ, em còn không thấy ổ điện ở đây."
"Có khi chỉ cho mỗi laptop thôi đấy, di chuyển bằng chuột cảm ứng." Cả hai bị hình ảnh kỳ lạ mà Siwoo nói đến làm cho bật cười, đối với cái thí nghiệm keo kiệt này thì có khi đó là sự thật không chừng.
"Trước hết cứ làm nhiệm vụ đi, rồi lựa phần thưởng sau."
Siwoo gật đầu, đến nhấn vào dòng chữ Đồng ý dường như sáng lấp lánh hơn bình thường, giao diện nhiệm vụ quen thuộc với họ trong ba ngày nay lại hiện lên.
【Cảm ơn hai chủ thể đã đồng ý tham gia nhiệm vụ tiếp theo. Số điểm tích lũy hiện tại là 22/90, xin hãy tiếp tục cố gắng. Đây là nhiệm vụ có kèm phần thưởng khuyến mãi, vui lòng thực hiện trong thời gian quy định của phần thưởng.
Chủ thể A: Son Siwoo
Chủ thể B: Kim Kiin
Nhiệm vụ A: Tạo một vết cắt dài 5cm, sâu 2cm trên tay chủ thể A.
Nhiệm vụ B: Chủ thể A thu thập tinh trùng của chủ thể B bằng dụng cụ trong Hộp ẩn.
Thời gian thực hiện: 12 tiếng
Phần thưởng nhiệm vụ: 10 điểm tích lũy, quần áo, đồ ăn và nước uống đủ cho ba bữa.
(+ khuyến mãi)
Lưu ý:
Dụng cụ hỗ trợ cho nhiệm vụ sẽ được cung cấp ở ngăn tủ đặt ngay dưới tivi.
Sau khi sử dụng dụng cụ của nhiệm vụ A vui lòng để lại chỗ cũ, phần thường sẽ được cung cấp tại đây sau khi hoàn thành.
Vui lòng không mở tủ khi không được cho phép.
Nếu số điểm tích lũy thấp hơn 0, nhiệt độ trong phòng sẽ giảm dần đến -100 độ C.
Cập nhật:
Chủ thể không cần trả lại vật dụng trong Hộp ẩn, có thể sử dụng đến khi kết thúc thí nghiệm.】
"Lại có trò mới này, bọn này nhiều trò thật đấy." Siwoo vừa cười vừa nói, thành thục lôi từ tủ ra dụng cụ thực hiện nhiệm vụ, trừ cây dao phẫu thuật anh thậm chí còn không đụng đến và hộp thuỷ tinh ám ảnh đầu óc họ, lần này có thêm một hộp đen mới lạ. Kiin cũng tò mò tiến lại gần xem nó là thứ gì.
Siwoo đặt hộp thuỷ tinh lên nóc tủ rồi nghiên cứu cách để mở cái hộp này ra, xoay vặn một lúc cuối cùng cái hộp cũng chịu mở. Siwoo chỉ mới lướt mắt qua nhìn thấy những thứ trong hộp, Kiin ở ngay bên cạnh còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh ngay lập tức đóng nắp lại.
"Sao vậy? Cho em xem với." Kiin kéo chiếc hộp về phía mình, rốt cuộc là thứ gì mà khiến Siwoo hốt hoảng như vậy.
Khi Siwoo đang bắt đầu tính toán xem khả năng mà anh có thể tiếp tục làm tuyển thủ chuyên nghiệp sau khi làm nhiệm vụ A là bao nhiêu, thì người bên cạnh đã bị những thứ trong hộp làm cho mặt mũi đỏ bừng, cũng nhanh chóng đóng chiếc hộp đó lại.
Cậu biết những thứ này là gì, nhưng thấy trong phim ảnh và ngoài đời thì khác nhau một trời một vực, không chỉ vậy nó còn là những thứ sẽ áp lên người cậu, chỉ cần tưởng tượng đến thôi là đã ngượng chín mặt rồi. Bên kia Siwoo đã bắt đầu đo thử độ sâu 2cm là bao nhiêu, vì nhiệm vụ không yêu cầu người thực hiện là Kiin nên anh hoàn toàn có thể tự thực hiện, có lẽ phần thưởng khuyến mãi của họ phải dành để mua bông băng thuốc đỏ cho Siwoo rồi.
"Không sao đâu, vẫn cứ làm nhiệm vụ B đi ạ. Đây là thứ mà có thể dự đoán được rồi." Kiin cắt phăng đi suy nghĩ tự hại trong đầu Siwoo, kiên quyết với lựa chọn ban đầu. Dù cho có thể nào thì cũng không thay đổi được.
"Em thật sự ổn với điều này chứ. Suy nghĩ cho cẩn thận vào."
"Chỉ là nhiệm vụ thôi mà, cố gắng làm nhanh cho xong thôi." Một lời như vậy lại khiến lòng Siwoo lạnh băng.
À phải rồi, chỉ là nhiệm vụ thôi.
Một nhiệm vụ giúp cho họ giữ được mạng sống của mình qua những ngày sắp tới.
Lý do anh thấy lo lắng, lý do anh phải sầu não suy nghĩ cách để không làm tổn thương cả tâm trạng lẫn cơ thể của cả hai chỉ vì anh có tình cảm đặc biệt dành cho cậu, nhưng Kiin thì chưa chắc đã có những cảm xúc tương tự như vậy với anh. Đối với cậu thì đây chỉ là một nhiệm vụ giúp họ có thể rời khỏi đây, cắn răng chịu đựng một chút là cả hai sẽ bình an vô sự. Khi về được nhà rồi thì cứ xem như là không có chuyện gì xảy ra, họ sẽ trở lại làm đồng nghiệp anh em như trước.
Anh hẳn phải nhận ra điều này khi hôm qua rồi mới phải, một người trước giờ rất ghét uống rượu như vậy làm sao lại đột nhiên uống một lần ba chai soju, say đến mức không giữ được tỉnh táo chứ. Hẳn là cậu chỉ muốn uống để ngày hôm sau có thể quên đi mọi thứ, quên đi trải nghiệm kinh tởm của bản thân. Siwoo không sợ mình nghĩ quá nhiều, anh chỉ sợ những điều mình nghĩ là chính xác.
Hai ngày vừa rồi có lẽ Kiin đã chịu đựng rất nhiều. Kiin là một người rất tốt, cậu sẽ vì suy nghĩ cho đại cục mà chịu hy sinh, cậu sẽ im lặng chịu đựng mà chẳng bao giờ nói ra hết, ngay có khi nó ảnh hưởng đến bản thân như thế nào. Những hành động hay lời nói suốt thời gian qua của Siwoo có lẽ chỉ khiến cậu ấy sợ hãi và khó chịu mà thôi. Nếu đã như vậy, ít nhất thì anh phải làm tốt nhiệm vụ của mình, để cho Kiin thoải mái nhất và không để lại chấn thương tâm lý nào cho cậu.
"Ừm, làm nhanh rồi về nhà."
Kiin nằm ngay ngắn trên giường, thậm chí không dám thở mạnh. Cậu có thể nghe tiếng tim mình đập thình thịch, gò má ửng hồng mãi không vơi bớt, bàn tay đan chặt lấy nhau đến mức đầu ngón tay trắng bệch. Siwoo ngồi ngay cạnh cậu, lần lượt lấy từ đồ vật trong chiếc hộp ẩn kia ra đặt lên giường.
Bịt mắt, còng tay, ball gag và trứng rung.
Kiin thậm chí còn không muốn nhìn tới những thứ đó lần thứ hai, hướng ánh mắt về phía ở bên cạnh mình. Siwoo bỗng nhiên trở nên rất kỳ lạ, im lặng bất thường, trên gương mặt bình thường lúc nào cũng vui vẻ bỗng trở nên nghiêm túc đến đáng sợ.
"Hyung-"
"Em muốn tự đeo không, hay anh đeo cho nhé."
Siwoo cắt ngang khi Kiin chuẩn bị hỏi thăm, có lẽ cậu nhìn nhầm nhưng trông anh có vẻ như mong chờ điều gì đó, nhưng là điều gì chứ? Kiin trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi trả lời. "Để em tự làm."
Siwoo gật đầu, yên lặng quay sang hướng khác, một thoáng buồn hiện lên trên gương mặt anh. Kiin có chút lúng túng nhìn những vật bên cạnh, không biết nên bắt đầu từ đâu. Loay hoay một lát mới có thể đeo được ball gag vào, miệng bị quả bóng nhựa chặn không thể khép lại, khiến hàm cậu cứng đờ, đau nhức. Kiin khó chịu muốn chỉnh lại độ dài của dây nhưng dường như chỉ có một độ dài duy nhất đó, siết chặt đến mức má cậu hiện lên vết hằn. Còng tay lại càng khó khăn hơn, tuy đã có đệm bông nhưng còng tay bằng sắt cọ vào vẫn khiến cổ tay cậu ửng đỏ.
Nhìn đến bịt mắt còn sót lại, Kiin bỗng thấy có chút sợ hãi. Bịt mắt vào rồi, xung quanh chỉ còn là một màu đen, miệng cũng bị bịt chặt, chỉ có thể dựa vào xúc giác và thính giác để nhận biết mọi việc. Cảm giác bất lực khi không biết chuyện gì sẽ đến với mình luôn khiến người ta bất an, tay cậu cũng bị còng lại rồi, việc duy nhất có thể làm chỉ là dựa dẫm tất cả vào người bây giờ đang ở bên cạnh. Kiin nhìn bóng lưng thẳng tắp của người kia, bỗng thấy những lo lắng như vơi bớt, thở ra một hơi thật sâu, dường như tim đã không còn đập nhanh như trước nữa.
Cậu có Son Siwoo bên cạnh mà, Siwoo sẽ chăm sóc cậu thật tốt.
Kiin đem bịt mắt thả vào bàn tay anh, Siwoo bị hành động này làm cho giật mình, quay lại nhìn cậu. Cậu có thể nghe thấy tiếng hít sâu của Siwoo, anh ngay lập tức quay đầu nhìn sang hướng khác, mãi một lúc sau mới nhẹ nhàng cầm bịt mắt lên đeo cho cậu. Cơ thể Kiin run nhẹ khi ánh sáng dần bị che lấp, Siwoo đẩy nhẹ cậu nằm xuống, tay đỡ phía sau đầu tránh cậu va đập vào đâu đó.
"Em có mang máy tính bảng vào sao?" Siwoo bất ngờ hỏi khiến cậu ngạc nhiên, vội lắc đầu. Cậu không mang theo cái gì vào phòng ngủ ngoại trừ hộp ẩn và hộp thuỷ tinh kia.
"Có thông báo gì này." Siwoo đọc lướt qua một lượt, khuôn mặt ngay lập tức trở nên méo mó khó coi.
【Lưu ý: Còng tay vào đầu giường.】
Siwoo nghiến chặt răng, yêu cầu đến mức như vậy rõ ràng chính là muốn đánh vào tâm lý không muốn làm Kiin tổn thương của Siwoo. Giống như đọc được suy nghĩ của anh, bọn chúng biết rõ sở thích của anh là gì. Lý do lớn nhất mà Siwoo không muốn chọn nhiệm vụ này chỉ là vì nếu sử dụng những dụng cụ này, còng tay, bịt mắt rõ ràng là dáng vẻ yếu đuối dễ dàng bị bắt nạt nhất, Siwoo sợ rằng mình hiếp Kiin mất. Anh không chắc mình có thể giữ được lý trí trước hình ảnh đó của người mình thương, nhất là hai ngày vừa qua cậu lại ngoan ngoãn để anh muốn làm gì thì làm như vậy.
Kiin thấy anh mãi không nói gì, muốn bỏ bịt mắt ra nhìn xem có chuyện gì đã bị Siwoo đè tay lại ngăn cản. "Chúng yêu cầu phải còng tay vào đầu giường."
Kiin im lặng rất lâu, sau cùng vẫn gật đầu đồng ý. Siwoo cầm lấy tay Kiin, còng vào thanh chắn đầu giường, động tác hết sức nhẹ nhàng chỉ sợ làm cậu đau. Dù đã cố không lo lắng, nhưng cảm giác bị còng tay trên đầu vẫn khiến người Kiin run rẩy.
"Đừng sợ, cứ tin anh."
Siwoo vuốt ve gò má hằn vết đỏ của cậu, thì thầm bên tai Kiin, giọng anh rất trầm, thị giác mất đi khiến cho thính giác trở nên nhạy bén hơn khiến giọng của anh càng trở nên quyến rũ, tai cậu nhanh chóng đỏ lên, bằng mắt thường có thể thấy rõ.
Siwoo trèo hẳn lên giường, chen vào ngồi giữa hai chân cậu. Góc nhìn từ trên nhìn xuống kích thích thị giác đến mức bên dưới anh đã cương cứng từ lâu. Siwoo ảo giác mình như một con thú ăn thịt nhìn vào con mồi của mình. Con mồi ngon lành, mềm mại như vậy lại luôn sẵn sàng cho anh cắn xé. Siwoo nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, bàn tay run rẩy siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, mong muốn chút đau đớn này có thể khiến mình bình tĩnh hơn.
Kiin có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh từ phía trên làm cậu nổi cả da gà. Bàn tay anh đặt trên cạp quần cậu như hỏi ý, Kiin gật đầu ra hiệu đồng ý, miệng vì mở quá lâu bắt đầu tiết nước bọt, chảy dọc xuống cằm và má khiến cậu phát ra một tiếng kêu khó chịu. Bàn tay đặt trên eo cậu siết chặt, Siwoo dùng rất nhiều sức, trên làn da trắng nõn bắt đầu xuất hiện vết bầm. Cậu đau đớn cự quậy mới khiến anh buông lỏng tay ra, nhẹ nhàng cởi quần dài và quần lót của Kiin. Đôi chân mềm mịn trắng nõn lập tức hiện ra trước mặt Siwoo.
Bán khoả thân trước mặt người khác như vậy có chút kỳ lạ, Kiin ngại ngùng khép chặt chân lại. Siwoo nhẹ nhàng an ủi, tay không ngừng vuốt ve đùi cậu, đợi Kiin thả lỏng mới từ từ tách hai chân cậu ra. Bên dưới dương vật mềm mại là lỗ nhỏ hồng hào, Siwoo nhìn chăm chú đến mức người Kiin muốn nóng lên theo ánh mắt của anh. Anh không tự chủ được mà liếm môi, nếu anh đẩy lưỡi mình vào nơi chật hẹp đó không biết cậu sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Dù cho có sợ hãi hay tức giận thì với hai bàn tay đã bị trói chặt như thế cũng chẳng thể đẩy anh ra được, chỉ có thể bất lực mà khóc lóc rên rỉ thôi.
Siwoo dời bàn tay ôm lấy đùi cậu tiến đến bờ mông căng tròn, nhẹ nhàng xoa nắn. Người Kiin rất đầy đặn, chạm vào nơi nào cũng mềm mại ấm áp khiến bàn tay anh dính chặt không rời, tiếng nỉ non cố kìm nén lại như bị anh bắt nạt cũng rất bùi tai. Siwoo muốn khen em xinh đẹp, khen em đáng yêu, khen em ngon miệng đến mức khiến anh phát nghiện, nhưng những lời đó anh chỉ giữ trong đầu, cắn chặt răng không nói ra.
Anh gác một chân Kiin lên vai mình rồi đột ngột kéo giật cậu về phía anh. Cổ tay cậu truyền đến cảm giác đau đớn do bị kéo căng, Kiin kêu lên đau đớn, nước mắt bắt đầu thấm ra lớp vải bịt mắt. Siwoo nhẹ giọng xin lỗi cậu nhưng chẳng có chút hối lỗi nào mà lại tràn đầy dục vọng. Kiin có thể cảm nhận được thứ nóng bỏng cương cứng bên dưới đang không ngừng cọ xát vào mông mình, hơi thở nóng hổi của anh phả vào đùi trong nhạy cảm. Tay anh run rẩy siết chặt, đùi cậu có lẽ đã xuất hiện rất nhiều vết bầm rồi nhưng do thứ đang bịt chặt miệng cậu kia khiến Kiin lại chẳng thể kêu anh thả lỏng tay ra. Cứ mỗi lần Kiin rên rỉ vì đau đớn thì Siwoo lại càng siết chặt hơn, cậu chỉ có thể cố nuốt những tiếng kêu đó lại.
Siwoo đang trở nên rất kỳ lạ, khác hẳn với sự dịu dàng ngày thường. Cách anh đặt mũi lên phần đùi trong mịn màng, hít một hơi thật sâu thoả mãn gầm gừ chẳng khác nào một con đực đang đánh hơi chọn bạn tình của mình cả. Siwoo hôm nay cũng im lặng đến thất thường, điều này lại khiến cho Kiin cảm thấy sợ hãi.
Kiin nghe thấy tiếng đóng mở nắp, một chất lỏng lạnh lẽo chảy xuống dương vật cậu, Kiin muốn rụt người trốn tránh nhưng bị Siwoo giữ chặt hai chân không thể nhúc nhích. "Không sao. Là bôi trơn." Siwoo thầm nghĩ cũng không cần thứ này lắm, anh hoàn toàn có thể khiến cậu chảy nước chỉ bằng miệng của mình.
Siwoo đổ rất nhiều bôi trơn khiến phần dưới cậu ướt đẫm chất dịch trong suốt, anh chạm vào dương vật cậu làm động tác vuốt ve. Có vẻ là nhờ lần làm nhiệm vụ trước, Kiin không còn quá bài xích hành động này, cố gắng thả lỏng để làm nhiệm vụ nhanh hơn. Vật nhỏ dưới sự đụng chạm của anh dần trở nên cương cứng, nhưng vẫn còn một kiếp nạn đang đợi cậu nữa.
"Anh cho vào nhé. Thả lỏng nếu không em sẽ khó chịu lắm."
Trứng rung cũng được Siwoo đổ đầy bôi trơn tránh cho Kiin bị tổn thương. "Hít thở sâu nào, sẽ nhanh thôi."
Kiin làm theo lời anh nói, hít thở sâu từng nhịp, cảm giác căng thẳng cũng giảm bớt. Trong một nhịp thở ra của cậu, Siwoo nhanh chóng đem trứng rung nhét vào sâu bên trong. Nhìn vật kia dễ dàng được hậu huyệt nuốt vào, xúc cảm mãnh liệt khiến anh muốn đem dương vật sắp nổ tung trong quần mình ra mạnh mẽ đâm sâu vào trong mà xuyên xỏ không ngừng, khiến cậu chỉ có thể khóc lóc cầu xin ngừng lại.
Kiin bật ra tiếng rên rỉ khó chịu, không phải vì đau mà vì cảm giác kỳ lạ của dị vật ở nơi chưa từng được chạm đến khiến cậu chỉ muốn đẩy nó ra ngoài. Siwoo bật lên mức độ nhỏ nhất, trứng rung bắt đầu va chạm vào những điểm nhạy cảm bên trong, phát ra âm thanh rì rì. Đến khi thấy Kiin không còn quá khó chịu nữa, Siwoo bắt đầu đẩy tốc độ lên cao hơn. Tiếng rên rỉ phát ra lớn hơn, Kiin bị cảm giác sung sướng mà vật kia mang lại làm cho run rẩy cả người, dương vật phía trước không ngừng chảy ra chất dịch trong suốt cùng với dâm dịch làm phần dưới của Kiin trở thành một đống lộn xộn. Nước bọt chảy ra không ngừng làm gương mặt đỏ bừng vì hứng tình của cậu càng trở nên dâm đãng. Thật ra bây giờ chỉ cần để yên cho trứng rung làm việc của mình là được, nhưng anh lại không ngăn được bản thân cố gắng chạm vào Kiin.
Anh không cam lòng để cho thứ vật vô tri này khiến Kiin xuất tinh, ngón tay ướt đẫm bôi trơn của anh sượt qua lỗ nhỏ của Kiin, như có như không ấn vào khiến hậu huyệt đáng thương co thắt không ngừng. Bất ngờ Siwoo đẩy ngón tay vào trong cùng với trứng rung. Ngón tay anh sượt qua một điểm khiến cả người cậu giật nảy, ngửa cổ rên rỉ, dương vật cương cứng sưng đỏ chảy càng nhiều dịch hơn, bên dưới co thắt bóp chặt lấy ngón tay anh không rời. Phải cố lắm mới có thể ngăn mình bật cười trước phản ứng đó của Kiin.
Siwoo dùng ngón tay mình ấn chặt trứng rung đang hoạt động hết công suất vào điểm nhạy cảm nhất của cậu, khiến Kiin khóc ré lên, khoái cảm dồn dập như vậy khiến cậu sợ hãi vùng vẫy muốn đẩy anh ra, nước mắt từ lâu đã rơi đầy trên gương mặt xinh xắn. Anh vẫn giữ chặt cậu lại mặc cho sự chống cự của Kiin, ngón tay ấn sâu bên dưới càng làm mạnh bạo hơn.
Kiin đang rất sợ hãi. Mắt bị bịt lại không thấy gì, cơ thể nóng bức sung sướng ngoài mức chịu đựng của Kiin, thậm chí còn khiến cậu đau đớn. Trong bóng đen vô tận như vậy, cậu muốn nghe những lời an ủi từ anh, những câu khen ngợi hay chỉ đơn giản là những cái hôn nhẹ lên má, nhưng Siwoo lại cứ mãi im lặng, nhưng đụng chạm của anh đối với cậu chẳng khác gì đang trêu đùa một món đồ chơi tình dục cả. Kiin thấy sợ, thấy đau lòng, cậu muốn nói với Siwoo, muốn kêu anh dừng lại nhưng miệng bị bịt kín không thể phát ra câu chữ rõ ràng, chỉ có thể tuyệt vọng phát ra những âm thanh ư a vô nghĩa.
Tiếng khóc của cậu từ sự thoải mái bắt đầu tràn ngập đau đớn. Siwoo bắt đầu mất dần sự tỉnh táo của mình khi nghe tiếng khóc rấm rứt của cậu, anh đưa tay còn lại vào quần, bắt đầu tự vuốt ve chính mình. Siwoo không thể ngăn lại tiếng rên rỉ của bản thân, anh rút tay khỏi lỗ huyệt đáng thương, đem hai dương vật cương cứng cọ sát vào nhau, dịch bôi trơn ướt đẫm khiến việc này trở nên dễ dàng hơn. Siwoo thúc hông không ngừng, bàn tay siết chặt lấy vật bên dưới chẳng khác gì đang giao hợp. Sau cùng, trong tiếng khóc đáng thương của người bên dưới, cả hai cùng xuất tinh, tinh dịch bắn đầy trên bụng Kiin.
Khi đó, Siwoo mới chợt tỉnh táo, nhận ra bản thân vừa làm gì, Kiin vẫn không ngừng khóc, tiếng khóc của cậu như xé toạc tâm hôn anh. Anh vội thu thập số tinh trùng để nhiệm vụ của họ không đổ sông đổ bể rồi vội tìm chìa khoá để mở còng cho cậu. Cổ tay Kiin đã sưng lên bầm tím, bắt đầu có dấu hiệu chảy máu. Siwoo ôm lấy Kiin, tháo ball gag và bịt mắt cho cậu nhưng Kiin chống cự quyết liệt, không để cho anh chạm vào người mình.
Kiin cứ khóc mãi không ngừng, cậu cuộn người ôm chặt lấy bản thân, giấu mặt vào trong cánh tay đang run rẩy không ngừng của mình. Siwoo chỉ biết câm lặng ở bên cạnh, thứ anh sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, chính anh lại làm tổn thương người mình yêu. Hành vi của anh chẳng khác gì bọn hiếp dâm cả. Câu nói tin anh từng thốt ra giờ đây lại thành một trò cười kinh tởm khiến cổ họng Siwoo đắng nghét.
Siwoo xích lại gần, chạm vào bờ vai đang run lên của Kiin nhưng thứ nhận lại chỉ là một cái tát. Kiin có thể tát anh bao nhiêu cái cũng được, đánh anh hay đấm anh thì Siwoo cũng sẽ không ngăn cản, nhưng làm ơn đừng phớt lờ anh như vậy.
"Cút đi."
Nhìn đôi mắt sưng đỏ tràn đầy căm ghét của cậu,Son Siwoo chỉ có thể yên lặng rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho Kiin.
【Chúc mừng chủ thể đã hoàn thành nhiệm vụ. Vui lòng nhận phần thưởng trong vòng 180 phút, đồng thời trả dụng cụ về chỗ cũ. Lưu ý sau thời gian quy định không được phép mở tủ.
Điểm tích lũy: 32/90
Vui lòng chọn phần thưởng khuyến mãi tại Cửa hàng. Lưu ý khuyến mãi chỉ áp dụng trong vòng 6 tiếng từ khi ra thông báo.
Xin hãy tiếp tục cố gắng. Chủ thể không thể thực hiện nhiệm vụ trong 12 tiếng tiếp theo. Sau 12 tiếng, vui lòng nhấn Đồng ý để thực hiện nhiệm vụ tiếp theo.】
【Đã qua ⅓ chặng đường của thí nghiệm rồi, không biết hai chủ thể đã có những trải nghiệm như thế nào?
Chúng tôi sẽ luôn cập nhật liên tục những nhiệm vụ thú vị, mong chủ thể háo hức đón chờ.
Chúc mọi người một ngày tốt lành.】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro