Chương 3
Cuối cùng Kiin cũng tỉnh dậy. Cậu cảm giác như mình vừa trải qua giấc ngủ dài nhất cuộc đời mình, cổ họng khát khô và bụng thì réo liên tục. Đầu đã không còn đau như trước nhưng Kiin vẫn thấy choáng váng khi đứng lên. Siwoo đã chu đáo để sẵn một chai nước ngay cạnh giường, cậu cứ thế ngửa đầu uống hết cả chai, dòng nước mát lạnh cuốn trôi đi sự đau đớn nơi cuống họng. Nhưng cảm giác sưng tấy ngay môi vẫn không giảm, Kiin chạm nhẹ vào môi mình đã thấy nó sưng lên rồi.
Não bộ cậu vẫn hết công suất nhớ lại chuyện lúc đó, nhưng Kiin ước gì mình ngủ một giấc có thể mất trí nhớ luôn cho rồi. Hình ảnh khi đó không ngừng lặp lại, cái hôn say đắm của cả hai, cái cách Siwoo giữ chặt cậu dưới thân mình, dẫn dắt cậu hoà vào thứ dục vọng cấm kỵ, khiến Kiin nức nở đòi hỏi anh chạm vào mình nhiều hơn, khiến cậu phải quấn chặt lấy anh không buông.
"Chết tiệt..."
Kiin quấn chặt mình lại trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt ậng nước, sẽ không ai thấy được màu đỏ lan từ má đến tận cổ, cũng không ai biết được chỉ bằng việc nhớ lại khoảnh khắc nóng bỏng đó, Kiin đã phản ứng.
Son Siwoo rảnh rỗi ngồi xem chiếc máy tính bảng được gửi kèm cùng với phần thưởng, lướt qua có thể thấy nó bán tất cả mọi thứ. Chính xác là tất cả mọi thứ từ một gói kẹo nhỏ tốn đến 1 điểm tích lũy cho đến cả súng (chỉ có một viên), tất nhiên là giá cũng không rẻ chút nào, đến tận 80 điểm. Nhưng làm gì có ai điên mà bỏ ra 80 điểm tích lũy để mua súng chứ, nếu như đã có ngần ấy số điểm thì chỉ cần làm thêm một nhiệm vụ là có thể thoát ra rồi. Siwoo nhìn con số 2 mà suýt nữa đổi mạng mới có được, tất nhiên là anh không dám đụng vào rồi. Vả lại anh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này thôi, chẳng vì lý do gì mà phải đổi điểm hết.
Căn phòng đơn sơ không có lấy một cái đồng hồ, Siwoo không biết là đã trôi qua bao lâu, chỉ dựa vào đồng hồ sinh học mà đoán rằng đã là buổi tối rồi. Anh cứ ngồi thẫn thờ như vậy, không điện thoại, không internet, cũng không có bất kỳ thứ gì để giải trí, may mắn là vẫn có Kiin ở đây. Anh không biết là nếu chỉ có một mình thì liệu có thể sống được qua tới ngày thứ ba không nữa. Không biết là Kiin đã tỉnh chưa, dù không có dấu hiệu bệnh nào nhưng anh cũng không thể ngừng đi kiểm tra cậu. Cứ hết đi ra rồi lại đi vào phòng ngủ, nhưng cậu em đường trên vẫn không có dấu hiệu là sẽ tỉnh lại, cứ nằm im ngoan ngoãn như hoàng tử ngủ trong rừng vậy(?). Liệu có cần một nụ hôn để đánh thức không?
Siwoo toan đi vào kiểm tra Kiin một lần nữa, nhân tiện có thể thử cách mà anh đã đọc được trong truyện cổ Grimm, nhưng chỉ vừa chạm được cánh cửa phòng ngủ thì người bên trong đã bước ra. Cả hai vừa chạm mắt nhau thì mặt Kiin lại một lần nữa đỏ ửng, Siwoo còn chưa kịp mừng vì cậu đã tỉnh thì đã luống cuống đặt tay lên trán kiểm tra nhiệt độ cho cậu, sợ rằng Kiin đang phát sốt. Kiin phụng phịu đẩy tay Siwoo ra, nói rằng bản thân không sao, đã khỏe lên rất nhiều rồi.
"Em không sao thật chứ. Không ổn thì phải nói với anh nhé, đừng cố gắng chịu một mình. Kiin đói không, ở đây có một chút đồ ăn này."
Siwoo kéo tay cậu lại ngồi ở chiếc sofa duy nhất trong phòng. Bữa cơm phần thưởng cũng rất đơn sơ, một ít thịt một ít rau và canh. Kiin thấy miệng nhạt nhẽo không muốn ăn gì hết, nhưng bụng cậu đã réo đến mức người bên cạnh có thể nghe rồi, đành phải ngồi xuống nhai nuốt từng ngụm nhỏ. Khi ăn chiếc muỗng chạm vào môi khiến Kiin có chút đau, Siwoo cũng nhận ra chút khó chịu này của cậu, nhìn đôi môi bị mình hôn đến sưng đỏ như một miếng thạch đào mềm mại, mặt Siwoo cũng nhanh chóng đỏ bừng. Nhưng cả hai đều không hẹn mà không nhắc đến những chuyện xảy ra khi đó nữa, cứ coi như là một tai nạn đi.
"Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?"
"Anh không biết nữa, ở đây không có đồng hồ. Nhưng anh nghĩ là trời đã tối rồi."
Siwoo đưa cho cậu cặp kính của mình mà anh đã tìm được ở dưới gầm giường, sau cùng thì Kiin cũng có thể thấy rõ trở lại. Cậu cẩn thận đọc từng dòng chữ hiện trên màn hình.
【Cả hai chủ thể muốn thực hiện nhiệm vụ tiếp theo, vui lòng nhấn Đồng ý. 】
"Chúng ta có 2 điểm, luật đưa ra là cần 90 điểm để thoát khỏi đây đúng chứ, cũng không giới hạn số nhiệm vụ thực hiện trong ngày."
"Tụi mình hoàn toàn có thể làm chín nhiệm vụ liên tiếp rồi rời khỏi đây, nhưng anh đoán là mức độ khó của nhiệm vụ sẽ không ngừng tăng."
Kiin gật đầu đồng ý. "Chúng sẽ cố gắng để chúng ta ở lại càng lâu càng tốt, thời gian thực hiện nhiệm vụ hoặc thời gian chờ đợi cho nhiệm vụ kế tiếp có thể sẽ bị kéo dài. Chẳng biết mục đích của cái thí nghiệm chết tiệt này là gì."
Cậu chợt nhớ đến người tài xế không thấy mặt vào tối hôm qua, đáng lẽ lúc đó cậu phải nhận ra rồi, sự kì lạ của tên đó, cả quãng đường về khách sạn dài đến bất thường. "Xin lỗi huyng, đều là do em. Đáng lẽ phải cảnh giác hơn nữa..."
Siwoo vươn tay xoa đầu cậu, Kiin cũng không né tránh sự an ủi dịu dàng này. "Ổn rồi, cứ coi như đi nghỉ dưỡng đi. Đây không phải lỗi của ai hết, nếu phải đổ lỗi thì là lỗi của anh mới đúng, uống không biết điểm dừng."
"Nhưng mà.. Đây không phải đồ em mặc tối qua đúng không?"
Siwoo không nhận ra tông giọng kỳ lạ của Kiin, vẫn thao thao bất tuyệt. "À, anh thay cho em đó. Không cần phải ngại, bình thường cũng thấy hết rồi còn gì, dáng người Kiin cũng rất đẹp, anh ghen tị lắm đó..."
Mặt Kiin đỏ bừng, nổi giận liếc sang bảo Siwoo im lặng. Đúng là bình thường ở ký túc xá cái gì cũng nhìn thấy hết rồi, nhưng vừa bị người ta hôn đến mềm nhũn, còn bị nhìn thấy hết cơ thể, Kiin có thể chắc chắn rằng Siwoo cũng không đơn giản là chỉ thay đồ cho mình như vậy, không biết là khi Kiin bất tỉnh thì anh ta đã đụng chạm đến những gì rồi. Nói chung là Kiin đang rất ngại, cũng rất khó chịu, vì vậy Siwoo ráng mà bị Kiin lờ đi vài tiếng nữa đi.
Son Siwoo nhấn vào Đồng ý sau với cái gật đầu của Kiin, thực hiện nhiệm vụ thứ hai trong ngày.
【Cảm ơn hai chủ thể đã đồng ý tham gia nhiệm vụ tiếp theo. Số điểm tích lũy hiện tại là 2/90, xin hãy tiếp tục cố gắng.
Chủ thể A: Son Siwoo
Chủ thể B: Kim Kiin
Nhiệm vụ A: Rút 900cc máu từ chủ thể A
Nhiệm vụ B: Chủ thể A thu thập tinh trùng của chủ thể B bằng tay.
Thời gian thực hiện: 90 phút
Phần thưởng nhiệm vụ: 10 điểm tích lũy, giảm 80% cho một vật phẩm trong cửa hàng.
Lưu ý:
Dụng cụ hỗ trợ cho nhiệm vụ sẽ được cung cấp ở ngăn tủ đặt ngay dưới tivi.
Không được phá hoại dụng cụ, nếu phát hiện có hành vi phá hoại, ngay lập tức tiêu huỷ chủ thể.
Sau khi sử dụng vui lòng để lại chỗ cũ, phần thường sẽ được cung cấp tại đây sau khi hoàn thành.
Vui lòng không mở tủ khi không được cho phép.
Nếu số điểm tích lũy thấp hơn 0, nhiệt độ trong phòng sẽ giảm dần đến -100 độ C.】
Lại là một khoảng không im lặng sau khi đọc xong nhiệm vụ, dù đã dự đoán được độ khó sẽ tăng lên, nhưng không ngờ rằng chỉ mới là nhiệm vụ thứ hai đã đến mức như vậy. Nhìn vào nhiệm vụ này, Siwoo ít nhiều có thể đoán được mức độ cuối cùng của thí nghiệm này.
"Vẫn nên để cho Kiin quyết định nhỉ. Nhiệm vụ A sẽ dễ hơn đó."
Kiin trầm mặc nhìn vào hai nhiệm vụ được tô sáng lấp lánh đó, đúng là làm khó cậu thật đấy. Bởi dù nhìn thế nào thì cậu cũng không muốn làm nhiệm vụ B, tưởng tượng tới cảnh phải thủ dâm cho một tên đàn ông khác, chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy buồn nôn rồi. Nhưng người kia lại là Son Siwoo, là một người bạn, một người đồng đội, một người anh thân thiết, một người khiến cho cậu có những cảm xúc kỳ lạ, Kiin không thể nào nhẫn tâm nhìn anh phải chịu đau. 900cc máu không phải là ít, nếu không cẩn thận còn có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, cậu còn không dám nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng đó nữa. Không có thiết bị y tế chuyên dụng, không có khử trùng, không có gì để cầm máu, lỡ như sơ xuất nào đó thì Kiin không chắc liệu mình có đủ bình tĩnh để giải quyết hay không.
Siwoo biết Kiin đang khó xử, dù cả hai nhiệm vụ đều liên quan đến cơ thể anh, nhưng Siwoo chỉ lo rằng Kiin sẽ thấy khốn khó dù chọn bất cứ nhiệm vụ nào, anh không hề muốn cậu như vậy.
"Không sao đâu, cứ chọn nhiệm vụ A đi. Nhiệm vụ không yêu cầu ai thực hiện nên cứ để anh là được. Son Siwoo là con trai của bác sĩ đó, lúc nãy anh cũng đã xem qua hướng dẫn rồi, chỉ cần cẩn thận là không sao hết."
"Nhưng mà..." Cậu muốn nói tiếp, nhưng chẳng biết phải nói gì cả. Kiin cảm thấy buồn bã khi nhận ra bản thân thật sự mong muốn rằng Siwoo sẽ thực hiện nhiệm vụ A.
"Kiin không tin hyung à, chúng ta có 60 phút lận mà, rút nếu thấy không ổn có thể ngừng. Khi hoàn thành nhiệm vụ có thể mua băng gạc để cầm máu đó, được giảm đến 80% lận, chỉ tốn có một điểm thôi." Cậu chỉ có thể gật đầu đồng ý với anh, trong lòng vẫn không ngừng tự trách. Siwoo quen thuộc lấy ra dụng cụ để thực hiện nhiệm vụ, anh bày chúng ra trên bàn, lần này còn có thêm một ống thuỷ tinh nhỏ, có lẽ là dành cho nhiệm vụ B.
Lúc trước do mê man ngủ nên Kiin chưa thấy được kim tiêm, nhưng bây giờ nhìn thấy rồi khiến cậu nổi cả da gà. Mũi kim để rút máu luôn to hơn mũi kim tiêm bình thường, nay còn được thiết kế để phù hợp với xi lanh 900ml, có lẽ ghim và tay thôi là đã chạm đến tận xương rồi. Lỡ như chạm vào một dây thần kinh nào đó thì sao, cánh tay là sự nghiệp cả đời của tuyển thủ, nếu chỉ vì sự tránh né của Kiin mà gây ảnh hưởng đến anh. Chưa nói đến nỗi đau khi rút máu, chỉ riêng áp lực tâm lý khi cầm kim tiêm trên tay cũng đã rất kinh khủng rồi.
"Không còn lựa chọn nào khác, có lẽ đây là mức độ dễ nhất của nhiệm vụ A rồi, cứ kiếm được càng nhiều điểm càng tốt."
Siwoo biết rằng Kiin sợ máu, nên đã nói với cậu không cần ở đây xem cả quá trình, có thể tránh đi đâu đó đến khi anh làm xong sẽ kêu cậu, nhưng Kiin nhất quyết ở lại bên cạnh anh. Cậu ngồi xuống bên cạnh, mở sẵn luôn trang bán băng gạc cầm máu, dù cho có không hoàn thành nhiệm vụ thì Kiin cũng sẽ mua nó.
"Không đi đâu hết, em không yên tâm với anh chút nào." Siwoo cười dịu dàng với cậu, khẽ nói lời cảm ơn.
Kiin giúp anh đo huyết áp, có lẽ vì quá mức lo lắng nên huyết áp có cao hơn bình thường một chút nhưng vẫn ổn. Anh cẩn thận rửa sạch tay, đến tránh hết mức khả năng khiến mình bị nhiễm trùng, cái thí nghiệm chết tiệt này đến một cái bao tay hay dung dịch sát khuẩn cũng không có. Sau khi đọc đi đọc lại các bước đến thuộc lòng, Siwoo cẩn thận xác định vị trí để lấy máu, chết tiệc dù là bác sĩ chuyên nghiệp cũng chưa chắc làm một lần là thành công, anh cũng chỉ cầu mong cho mình may mắn.
Khi đã kiểm tra đủ cả hai tay vài chục lần, Siwoo nhờ Kiin dùng dây của máy đo huyết áp để garo cánh tay, cũng như là tháo đầu kim tiêm. Kiin có thể cảm nhận được Siwoo đang run như thế nào, bởi chính cậu cũng như vậy, ngón tay run bật bật đến mức không thể buộc chắc được sợi dây. Tay cầm kim tiêm của Siwoo cũng run rẩy, anh cứ chần chừ mãi mà không dám đâm vào.
"Tay Kiin ấm áp thật đấy, anh có thể nắm lấy tay em không?"
Đồ ngốc, tay cậu vì sợ hãi mà đã lạnh cóng rồi, chẳng có chút hơi ấm nào đâu, nhưng Kiin không từ chối yêu cầu đó. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, vừa vặn chẳng chừa ra một khe hở nào cứ như thể sinh ra là để thuộc về nhau. Kiin nhắm chặt mắt không dám nhìn nhưng không ngừng lẩm nhẩm những lời an ủi anh. Siwoo có chút buồn cười, chẳng biết ai mới là người cần an ủi nữa, nhưng tim anh lại bị những lời đó làm cho loạn nhịp, như được tưới một dòng nước mát giữa ngày hè oi bức, rất sảng khoái cũng rất hạnh phúc.
Nhưng thật tốt vì em đã ở đây với anh.
Cơn đau khi mũi tim xuyên vào không lớn như anh nghĩ, những cảm giác máu bị rút ra lại rất khó chịu. Ống xi lanh cứ dần đầy thì Siwoo lại càng thấy chóng mặt, tim đập ngày một nhanh, cơ thể cũng rất mệt, nhưng dù vậy cũng không được phép dừng. Khi lượng máu chạm đến mức 900ml, Siwoo mệt lã rút mũi kiêm ra đặt lên bàn rồi không ngừng nôn khan, mặt anh trắng đến đáng sợ, trước mắt chỉ còn thấy trăng với sao. Kiin đỡ anh nằm xuống ghế, quấn băng cầm máu vừa mới mua cho anh.
Tránh cho bản thân mình bất cẩn làm rơi mất ống máu mà Siwoo vất vả lắm mới lấy được, Kiin nhanh chóng đem tất cả cẩn thận để lại ngăn tủ rồi nhanh chóng quay lại kiểm tra anh. May mắn là huyết áp anh vẫn ở mức ổn, cũng không có dấu hiệu nhiễm trùng. Kiin bỏ luôn một điểm để mua luôn kẹo ngọt bắt Siwoo ăn, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu anh rất muốn chọc ghẹo.
"Không cần mua kẹo đâu, chỉ cần Kiin hôn anh là được..."
Kiin nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, rồi lại đột nhiên áp sát đến gần. Cậu đặt nhẹ lên má Siwoo một nụ hôn phớt qua, nhanh đến mức anh còn chưa kịp phản ứng. Kiin vùi đầu vào ngực anh, im lặng không nói gì.
Siwoo ngẩn ngơ với cái mềm mại chóng vánh đó, biết vậy thì đã nói là muốn một màn đá lưỡi ba chục phút rồi. Nhưng ngực áo anh bắt đầu ướt đẫm, cả cơ thể cậu run rẩy, yếu ớt nép nào vòng tay anh.
"Em xin lỗi, em xin lỗi..."
Kiin không ngừng lặp đi lặp lại như vậy. Siwoo chỉ biết ôm lấy em vào lòng, đến khi anh thiếp đi vì mệt mỏi.
【Chúc mừng chủ thể đã hoàn thành nhiệm vụ. Vui lòng nhận phần thưởng trong vòng 180 phút, đồng thời trả dụng cụ về chỗ cũ. Lưu ý sau thời gian quy định không được phép mở tủ.
Điểm tích lũy: 12/90
Băng gạc -1, kẹo ngọt -1
Cập nhật điểm: 10/90
Kết thúc ngày đầu tiên, kính mong hai chủ thể hãy tiếp tục cố gắng. Nhiệm vụ tiếp theo sẽ xuất hiện khi hai chủ thể cùng đồng ý.】
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro