Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13.

Cảnh sát đã thành lập đội đặc nhiệm để theo dõi nhất cử nhất động của giám đốc Kim từ lâu nhưng vẫn chưa có hàng động gì vì bằng chứng họ nắm trong tay chưa đủ để khởi tố. Khi Kim Kiin và Kang Inho đến sở cảnh sát giao nộp toàn bộ bằng chứng cùng đơn tố cáo, phía cảnh sát mới mạnh mẽ đưa lệnh bắt giam. Quá trình đối chiếu lời khai, bằng chứng với những chứng cứ, phỏng đoán trước đó không mất quá nhiều thời gian nên hồ sơ vụ án được hoàn thành chỉ trong ba tuần ngắn ngủi.

Phiên tòa diễn ra vào đúng hai tháng sau đó. Giám đốc Kim và phu nhân của ông ta cúi đầu nhận hết các tội, chấp nhận bản án chung thân tòa án đưa ra mà không một lời kêu ca, trách cứ. Phó chủ tịch Shin chỉ yêu cầu ba triệu won tiền bồi thường, Kim Kiin và Kang Inho chỉ cần gom tất cả học bổng có giá trị hiện kim của mình là vừa đủ tiền trả.

Cùng lúc, thủ tục chuyển giao quyền quản lý bệnh viện đã hoàn thành. Khi chẳng còn gì vướng bận ở Hàn Quốc, bà lập tức chuẩn bị thủ tục xuất ngoại, cùng Kang Inho sang Mỹ chữa trị cho ông. Vừa giúp anh sắp xếp hành lý, Kim Kiin vừa mỉm cười hỏi: "Anh tính sau này thế nào?"

Kang Inho mím môi, nghĩ ngợi một lát rồi trả lời: "Chưa biết nữa. Trước mắt anh chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho bà và ông."

"Anh phải rước chị dâu về cho em đấy. Gái Mỹ xinh lắm, mà trai Mỹ cũng không tệ đâu. Nghe bảo to ơi là to, làm sướng ơi là sướng... Bao cao su chắc phải mua size lớn á."

"Ranh con mất nết." Kang Inho bật cười, nhéo mũi Kim Kiin một cái khiến cậu hơi ré lên vì đau. "Tự lo cho bản thân trước đi. Em ở đây học hành cho giỏi, cẩn thận bệnh đau dạ dày."

Cuối cùng cũng đến giờ ra xe. Bà ngoại đã đứng bên ngoài cổng ký túc xá đợi họ, bên cạnh còn có bác sĩ Park. Hành lý của Kang Inho chỉ gói gọn lại trong hai cái valise, chủ yếu chỉ có quần áo, vài vật dụng cá nhân quan trọng và khung ảnh của hai anh em. Anh bảo mang theo nhiều chỉ khiến bản thân thêm nhung nhớ.

Bà ngoại không cho phép cậu theo chân ra sân bay tiễn vì sợ lúc chia tay lại không nén được nỗi lòng với đứa cháu ngoại duy nhất này. Vành mắt bà còn hoe đỏ nhưng con ngươi lại sáng như ánh mặt trời, miệng cười tươi như đã trút bỏ được hết phiền muộn.

"Phải giữ gìn sức khỏe nghe chưa? Phải thường xuyên gọi điện cho bà nhé, bà sẽ nhớ con lắm."

Kim Kiin bất đắc dĩ gật đầu, bà ngoại cậu lúc nào cũng vậy. Luôn tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn thậm chí tàn nhẫn đến đáng sợ nhưng thật ra vẫn luôn tự khóc một mình.

"À, bà thấy thằng nhóc nhà nha sĩ Son cũng rất được đó. Dù sao con cũng không nên ở một mình, hay là con thử tìm hiểu cậu ấy xem sao. Nếu ưng thì bà sẽ sắp xếp với ông ấy cho hai đứa kết hôn luôn."

"Ah... con biết anh ấy mà, thôi cứ để từ từ tính ạ... bản thân con chưa gấp."

Phó chủ tịch Shin nhíu mày không hài lòng, vươn tay đập vai Kim Kiin một cái, lên giọng mắng: "Bà chỉ sợ con cô đơn nên buồn thôi. Hai cô nhóc trước kia không tốt, bà chỉ mong con có người thật tốt bên cạnh bầu bạn."

Bác sĩ Park liếc nhìn đồng hồ trên tay, vội nhắc nhở: "Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu, còn phải đến sân bay làm thủ tục nữa. Kiin này, ba đi trước nhé, lát nữa sẽ quay về đưa con đi ăn."

Đôi mắt bà ngoại ầng ậc nước mắt, đến cuối cùng vẫn không nhịn được nghẹn ngào. Bà vội trở gót bước lên xe, vẫy tay chào một cái rồi buông rèm xuống. Kang Inho bâng khuâng nhìn theo, rồi cũng quay sang nhìn Kim Kiin: "Anh đi đây, bảo trọng. Em nói anh phải rước chị dâu về thì lúc chúng ta gặp nhau, em cũng phải cho anh thấy mặt em rể đấy nhé."

"Em biết rồi. Thôi ba và anh đi đi, kẻo trễ giờ. Tạm biệt nhé, khi nào đến nơi nhớ thông báo cho em."

Đứng trước cổng ký túc xá nhìn chiếc xe chầm chậm khởi động máy rồi chạy đi, Kim Kiin thấy trái tim mình như hẫng đi một nhịp, lòng dấy lên một hồi ngậm ngùi chua xót.

Ông bà nội đã trở về Canada chỉ một ngày sau khi phiên tòa kết thúc. Bây giờ bà ngoại cũng đưa ông ngoại sang Mỹ chữa trị, Kang Inho cũng rời đi nốt, suy cho cùng ở đây chỉ còn mỗi mình cậu.

Trời quang mây, không có mưa và không có sương mù, chẳng thấy bóng dáng ai qua lại. Mưa tuyết vẫn rơi đều đều, phủ lên những tán cây gầy khô bên đường và yên ngủ trên mái tóc cậu.

"Xinh yêu này, em đang nghĩ gì thế?"

Kim Kiin bị giọng nói quen thuộc kéo văng ra khỏi bốn bề suy tư. Cậu ngẩng đầu nhìn Son Siwoo, trả lời: "Nghĩ lung tung thôi. Nhưng sao anh lại ở đây?"

"Em xinh ở đâu thì anh ở đó mà."

Gò má cậu ửng đỏ lên vì bị chọc ghẹo, lập tức giận dỗi quay mặt đi, cằn nhằn: "Chỉ giỏi nói vớ vẩn."

Son Siwoo không nói gì, hắn bước tới ôm lấy cậu từ phía sau, tay khẽ siết chặt eo mềm. Hắn thì thầm bên tai cậu, một giọng nói vừa dịu dàng vừa êm tai: "Giờ xong xuôi hết rồi đó. Vậy chuyện của chúng ta, em tính thế nào?"

Sự ấm áp bất ngờ bao trùm cơ thể khiến Kim Kiin hơi giật mình, rụt người lại. Cậu nghĩ ngợi một lát rồi hỏi lại: "Anh không thấy tôi phiền thật à?"

Son Siwoo dứt khoát đáp: "Anh cho phép em làm phiền anh cả đời."

"Tôi cứng đầu lắm, còn hơi bảo thủ nữa."

"Nhà chỉ cần một người rộng rãi thôi."

"Tôi hay suy nghĩ lung tung."

"Anh tuyệt đối không làm em nghi ngờ."

"Tính cách tôi không tốt."

Kim Kiin rũ mắt, quay đầu nhìn hắn với ánh mắt đầy nét buồn rầu. Son Siwoo lập tức chộp lấy thời cơ, đặt lên môi cậu một nụ hôn chớp nhoáng, nhẹ nhàng mà dịu dàng như lông vũ.

"Anh thậm chí còn thiếu sót nhiều chỗ hơn cả em. Nhưng quan trọng là chúng ta biết chấp nhận và sửa đổi vì nhau, em hiểu không?"

Thấy Kim Kiin vẫn chần chừ không đáp, Son Siwoo không ép cậu dồn dập. Hắn vẫn cứ ôm chặt cậu trong lòng, một lát sau mới chậm rãi lên tiếng, từng câu chữ trong lời nói được nhấn mạnh vô cùng rõ ràng.

"Anh thích em lắm."

Kim Kiin tựa đầu vào vai Son Siwoo, bàn tay nhỏ xinh lần bàn tay đang ôm eo mình, dịu dàng đan chặt. Cậu nheo mắt hạnh phúc mỉm cười.

"Tôi cũng rất thích anh."

Tuyết vẫn không ngừng rơi, giữa cơn mưa lạnh lẽo có hai trái tim cùng được sưởi ấm.

Trước sự chứng kiến của ông trời và của ba mẹ Son đang âm thầm theo dõi từ phía xa, hắn dám lấy cả trái tim mình ra thề.

Son Siwoo sẽ yêu Kim Kiin, yêu cho đến khi hơi thở cạn kiệt.

.

Gwak Boseong đang nằm ườn trên giường lướt điện thoại, chợt nhiên thấy một thông báo từ Reddit hiện lên. [Tôn Ngộ Không đã đăng tải một bài viết].

Từ lúc lập tài khoản đến giờ, account này chỉ đăng tải đúng ba bài viết, mỗi bài cách nhau khoảng tầm ba, bốn tháng hơn. Xem ra câu chuyện tên này kể là có thật chứ chẳng phải kiểu truyền thông hám fame gì. Gwak Boseong liếc liếc một chút liền nhận ra ngay hắn đã thay đổi ảnh đại diện, từ một bài báo với dòng tiêu đề to tướng "Ếch chịu trận vì bị khỉ đè bắt rận" thành một con khỉ ôm trái tim hồng, mặc quần đùi bông màu xanh đọt chuối, trên đầu đeo băng đô hình con ếch trông khá dễ thương.

Má, người này mà không phải Son Siwoo thì Gwak Boseong sẽ đi đầu xuống đất trong suốt ba năm.

[Làm ơn hãy giúp tôi pt.3]

Xin chào các bạn, tôi lại ngoi lên rồi đây.

Lần trước tôi đăng bài để xin lời khuyên từ các bạn, rất cảm ơn các bạn đã giúp đỡ tôi. Tôi đã dành cả đêm để nghiên cứu giáo án cua em trai cùng phòng từ các bạn, và thật may mắn, tôi đã thành công.

Chú của tôi là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng. Trong một lần đến thăm phòng khám, tôi vô tình thấy hồ sơ bệnh án của hai anh em họ. Những tháng ngày qua là khoảng thời gian vô cùng khó khăn khiến em ấy bị stress rất nặng, đến nỗi phải sử dụng thuốc an thần (em ấy rất bận rộn, thời gian rảnh chỉ lui tới bệnh viện để trông người nhà, buổi tối cũng cắm rễ trong phòng bệnh nên chúng tôi hầu như không gặp nhau). 

Vậy là tôi quyết định phải hành động ngay.

Thật ra tôi luôn thấy vô cùng khó hiểu, em ấy luôn muốn đẩy tôi ra thật xa vì không muốn tôi dính vào phiền phức. Nhưng mỗi lúc khó khăn rối bời, người em ấy nghĩ đến đầu tiên luôn luôn là tôi. Đó là lúc tôi nhận ra tình cảm này không chỉ xuất phát từ một phía.

Tôi luôn bên cạnh em ấy, luôn xuất hiện những lúc mà em ấy cần. Hệt như các bạn đã nói, em ấy chỉ cần người biết lắng nghe và biết sẻ chia. Quả nhiên khi có tôi bên cạnh, em ấy trông tươi tỉnh vui vẻ hơn hẳn. Tôi không dám tự hào nhưng chính chú tôi đã nói, nhờ tôi mà em ấy mới sống sót an yên vượt qua quãng thời gian vừa rồi.

Hôm nay, tôi tỏ tình em ấy trước sự theo dõi của ba mẹ tôi.

Và chúng tôi yêu nhau rồi.

Ba mẹ tôi cũng toàn tâm toàn ý ủng hộ.

Chân thành cảm ơn các bạn đã cho tôi lời khuyên để tôi rước em ấy về nhà. Rất cảm ơn các bạn vì đã quan tâm chúng tôi.

Tạm biệt các bạn.

Ở dưới có một tài khoản tên kkkiin99, avatar là một con ếch Keroppi cười tươi đang cầm một cây kem hồng. Cậu ta không nói nhiều, chỉ để lại một icon mặt cười và một trái tim đỏ. Vẫn như thế, Tôn Ngộ Không chỉ trả lời duy nhất một bình luận ấy.

Gwak Boseong thỏa mãn bật cười, cuối cùng câu chuyện này cũng đến hồi viên mãn. Mặc dù Son Siwoo từng là trai hư, nết sống đồi trụy nhưng từ lúc gặp gỡ Kim Kiin, hắn ta như biến thành người khác hoàn toàn. Đến cả Kang Inho cũng phải công nhận, quả nhiên là người mà em trai anh ta đem lòng yêu thương.

Cùng lúc đó, Moon Woochan gửi tin nhắn vào group chat của cả bọn.

[Sắp phải gả con chúng ta đi rồi @kkkiin99.]

Kèm theo đó là một bức hình chụp bên ngoài cổng ký túc xá trường bên, những con đường, ngõ phố, công viên xung quanh đều được tuyết phủ một màu trắng xóa. Gã trai hư cúi đầu hôn lên môi cậu thanh niên trẻ, đôi mắt em xinh mở to vì quá bất ngờ, gò má ửng hồng ngượng nghịu.

Gwak Boseong vội vàng nhắn một tin, chọc Kim Kiin vốn là trò tiêu khiển của cả bọn mà. "Trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử @kkkiin99."

Kim Haram: "Thật ra tập thể dục trong thời tiết như này cũng tốt @kkkiin99."

Có lẽ vì bị tag quá nhiều nên điện thoại cậu liên hồi reo lên thông báo. Kim Kiin lập tức online, cậu thả react like từng tin nhắn của họ rồi offline ngay sau đó. Có lẽ cậu đang bận. Gwak Boseong không nghĩ ngợi nhiều, tắt điện thoại đi thiếp ngủ một giấc.

Tầm ba tiếng sau, tài khoản @kkkiin99 đã gửi một tin nhắn vào group chat.

[Cảm ơn gợi ý của các cậu. Đúng thật là tập thể dục trong thời tiết này rất tốt cho các cặp đôi.]

Moon Woochan: "!!!"

Kim Haram: "?"

Gwak Boseong: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro