Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Cái Gì Cũng Sợ Nhưng Vẫn Đi Bắt Ma

Sau pha bỏ chạy như điền kinh giành huy chương vàng, cả đám chỉ dừng lại khi đã ra khỏi khu nhà hoang, thở hồng hộc như vừa leo mười tầng lầu.

Tuấn Kha ôm ngực, quỳ xuống đất. "Chết... chết tao rồi... tao chưa từng chạy nhanh vậy luôn á..."

Lâm Duy thì vẫn ôm đầu, mặt méo xệch. "Cái quái gì vậy? Ma mà dùng dép? Nó muốn đi đầu thai hay đi quánh lộn hả?"

Trần Khánh Gia chỉnh lại kính, mặc dù vừa rồi cũng hoảng loạn không kém. "Tôi nghĩ... có thể đó không hẳn là ma, mà chỉ là một dạng vong linh lởn vởn, không có ác ý."

Lâm Duy gào lên: "Nó PHAN tao cái dép vô đầu đó, mà gọi là 'không có ác ý' hả?!"

"Ừm, ít ra nó không giết cậu."

"Chà, nghe an ủi quá ha."

Hoàng Linh, từ nãy đến giờ vẫn bình tĩnh như đi dạo công viên, khoanh tay nhìn cả đám rồi thở dài. "Mấy cậu có thấy là nhóm mình đi săn ma mà sợ ma hơn cả người bình thường không?"

Cả đám nhìn nhau. Ừ ha.

"Thế giờ tính sao?" Tuấn Kha chống nạnh. "Bỏ nghề luôn không?"

Lâm Duy bật dậy ngay lập tức. "Bỏ cái gì mà bỏ! Chẳng phải tụi mình lập nhóm săn ma vì thích sao? Nếu bỏ thì uổng quá!"

Tuấn Kha nhăn mặt. "Nhưng tụi mình có biết cách săn đâu? Toàn chơi theo hên xui."

"Chính xác." Trần Khánh Gia gật đầu. "Nhóm này chỉ có tôi là nghiên cứu bài bản về tâm linh, còn lại toàn tự phát hết."

Hoàng Linh lắc đầu. "Nghiên cứu với lý thuyết cũng chưa chắc giúp được các cậu đâu. Gặp ma thật, mấy cậu lại chạy trước tiên."

Lâm Duy xua tay. "Không! Lần này tụi mình phải làm bài bản! Bắt đầu từ việc tìm hiểu cách bắt ma chuyên nghiệp!"

Tuấn Kha nheo mắt. "Bằng cách nào? Đừng nói là lên Google tra 'cách bắt ma' nha."

Lâm Duy búng tay. "Không! Tao có quen một người... cực kỳ rành về vụ này."

Cả đám tròn mắt.

Ai vậy?

---

Nhà chú Lâm Hoàng – Thánh lười bắt ma

Tối hôm đó, cả nhóm kéo nhau đến nhà Lâm Hoàng – chú ruột của Lâm Duy.

Tuấn Kha vừa bước vào đã nhíu mày. "Ủa? Nhà này có phải nhà săn ma không? Sao nhìn giống quán nhậu quá vậy?"

Lâm Hoàng, một người đàn ông trung niên với bộ râu lún phún, đang nằm dài trên ghế, vừa nhai khô gà vừa coi phim truyền hình. Nghe tiếng cháu mình, ông lười biếng quay đầu lại.

"Gì đó, Duy?"

Lâm Duy đẩy Tuấn Kha lên trước. "Chú ơi, bọn cháu muốn học cách bắt ma!"

Lâm Hoàng chớp mắt, nhai thêm miếng khô gà. "Bắt ma hả?"

"Vâng!"

"Chi vậy?"

"...Ờ thì, thích."

Lâm Hoàng im lặng nhìn cả đám. Rồi ông thở dài. "Nghe này mấy đứa... bắt ma không phải chuyện chơi. Cần kinh nghiệm, kỹ năng, công cụ chuyên dụng, và quan trọng nhất là—"

"Chú cũng từng bắt ma mà, sao bây giờ bỏ rồi?" Trần Khánh Gia tò mò hỏi.

Lâm Hoàng nhún vai. "Ờ, hồi trẻ thì có bắt, sau thấy lười quá nên nghỉ."

Cả đám: "..."

Tuấn Kha gật gù. "Công nhận, lý do chính đáng ghê."

Lâm Duy không bỏ cuộc. "Nhưng mà chú có thể chỉ tụi cháu mấy chiêu không? Ví dụ như làm sao để không bị ma vật?"

Lâm Hoàng xoa cằm, rồi ngước lên nhìn trời đêm. Sau vài giây suy nghĩ, ông nghiêm túc đáp:

"Chạy nhanh vào."

Cả đám: "..."

Hoàng Linh nhìn Lâm Duy, giọng đầy chế giễu. "Đây là người thầy mà cậu tin tưởng à?"

Lâm Duy méo mặt. "Tui cũng không nghĩ chú tui phèn dữ vậy..."

Lâm Hoàng ngáp dài, rồi đứng dậy. "Thôi, đùa chút thôi. Mấy đứa muốn học thật hả?"

"Đương nhiên!"

Ông gật đầu. "Được rồi, mai gặp nhau ở nhà hoang cũ. Chú sẽ chỉ cho tụi bây vài chiêu."

Lâm Duy mừng rỡ. Tuấn Kha thì rùng mình. "Lại nhà hoang nữa hả? Không có chỗ nào sáng sủa hơn sao?"

"Ma không ở quán trà sữa đâu nhóc."

"...Ờ, có lý."

Thế là cuộc hành trình săn ma chính thức bắt đầu. Nhưng bọn họ không biết rằng, từ khoảnh khắc này, họ đã dấn thân vào một con đường đầy nguy hiểm, bất ngờ, và cả những pha hú hồn đến rớt tim...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: