Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Âm Mưu Bủa Vây

Những ngày tiếp theo trôi qua trong căng thẳng. Tin tức về mối quan hệ giữa An Cẩm và Vương Thừa Khải đã lan rộng khắp kinh thành. Dưới những ánh mắt dò xét, đầy ngờ vực, An Cẩm cảm nhận rõ hơn sự bức bối bao quanh mình. Bầu không khí trong triều đình trở nên ngột ngạt, những lời đồn đoán ngày càng độc ác hơn. Họ bàn tán rằng Thái hậu đang âm thầm toan tính hạ bệ Vương gia, và An Cẩm chỉ là con mồi dễ dàng trong kế hoạch này.

Một chiều nọ, An Cẩm đang ngồi trong thư phòng, tay cầm cuốn sách nhưng không tài nào tập trung được. Bất chợt, Như Ý bước vào với vẻ mặt lo âu. "Công tử, có tin từ hoàng cung, nói rằng Vương gia đang gặp chuyện."

Tim An Cẩm nhói lên, cuốn sách trên tay rơi xuống đất. Y đứng bật dậy, hỏi dồn dập: “Vương gia? Chuyện gì đã xảy ra?”

Như Ý cúi đầu, giọng nàng run rẩy: “Họ nói rằng Vương gia bị điều tra về việc dính líu đến các phe phái trong triều, có nguy cơ bị tước quyền. Thái hậu... có vẻ như đang đứng sau chuyện này.”

An Cẩm nắm chặt tay, những cảm xúc trong lòng đan xen giữa lo lắng và giận dữ. Y biết rằng điều này sẽ xảy ra, nhưng y không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh và bất ngờ như vậy. Nếu Vương Thừa Khải bị tước quyền, cả triều đình sẽ lao vào cắn xé y như bầy sói đang đói khát. Mối đe dọa đã không còn là những lời đồn đoán nữa, mà là một sự thật tàn nhẫn đang hiện hữu.

An Cẩm quyết định đến gặp Vương Thừa Khải ngay lập tức.

---

Phủ Vương gia vào lúc này chìm trong bóng tối nặng nề. Khi An Cẩm bước vào, y cảm nhận được sự lo âu toát ra từ từng người hầu. Y vội vàng tiến vào chính điện, nơi Vương Thừa Khải đang ngồi, vẻ mặt lạnh lùng nhưng đầy u uất.

“Thừa Khải!” An Cẩm kêu lên khi thấy hắn. “Chuyện gì đã xảy ra? Có đúng là họ đang điều tra ngươi không?”

Vương Thừa Khải nhìn An Cẩm, ánh mắt hắn đầy sự mệt mỏi, nhưng không hề nao núng. “Phải, chuyện này không tránh được. Họ đã tìm cách đẩy ta vào góc tường từ lâu. Nhưng đừng lo lắng, ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.”

An Cẩm bước đến gần, ánh mắt đầy sự lo lắng. “Chúng ta không thể để họ làm gì ngươi. Ta sẽ đến gặp Thái hậu lần nữa, cầu xin bà ấy.”

Vương Thừa Khải chợt nắm lấy tay An Cẩm, giọng hắn trầm nhưng kiên quyết. “Không cần. Đến lúc này, mọi lời cầu xin đều vô ích. Chúng ta không thể dựa vào lòng thương hại của bà ấy, cũng không thể trông chờ vào sự thay đổi từ triều đình. Điều quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ ngươi. Họ sẽ không để yên cho ngươi nếu họ muốn làm hại ta.”

An Cẩm cảm thấy lòng ngực mình thắt lại. Y hiểu Vương Thừa Khải nói đúng. Mối nguy hiểm thực sự không chỉ đến từ việc Thừa Khải bị điều tra, mà còn là từ những kẻ muốn lợi dụng điều này để tấn công cả hai. Nhưng y không muốn trốn chạy, càng không muốn để người mình yêu phải đối mặt với tất cả những điều tồi tệ này một mình.

“Ngươi định làm gì tiếp theo?” An Cẩm hỏi, giọng trầm xuống.

Vương Thừa Khải im lặng một lúc, ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm. “Ta sẽ chơi theo luật của họ, nhưng theo cách của ta. Đầu tiên, ta cần phải ổn định những người trung thành với ta trong triều đình. Còn ngươi... ta cần ngươi cẩn thận và giữ khoảng cách với ta trong một thời gian.”

“Giữ khoảng cách? Ngươi đang nói gì vậy?” An Cẩm không tin vào tai mình. “Ta không thể rời xa ngươi vào lúc này, càng không thể đứng ngoài cuộc.”

“Ngươi phải nghe lời ta, An Cẩm,” Vương Thừa Khải nghiêm giọng. “Nếu ngươi đứng quá gần, ngươi sẽ là mục tiêu tiếp theo. Ta không thể bảo vệ ngươi nếu ngươi ở trong tầm ngắm của họ.”

An Cẩm cảm thấy nước mắt chực trào, nhưng y biết Vương Thừa Khải đang lo lắng cho y hơn bất kỳ điều gì khác. Y không thể ích kỷ vào lúc này, dù trong lòng muốn ở cạnh hắn. Y gật đầu nhẹ, nhưng y cũng quyết tâm trong lòng rằng sẽ không để ai đẩy họ ra xa nhau.

---

Trong những ngày tiếp theo, triều đình rộn ràng với tin đồn về cuộc điều tra của Vương gia. Những kẻ cơ hội liên tục tìm cách hãm hại và gài bẫy. Nhưng Vương Thừa Khải không phải là người dễ dàng bị khuất phục. Hắn sử dụng tất cả những gì mình có, từ mối quan hệ đến tài nguyên, để chống lại những âm mưu nham hiểm.

Còn An Cẩm, dù giữ khoảng cách, vẫn âm thầm theo dõi mọi động thái. Y nhận ra rằng, dù Vương Thừa Khải có mạnh mẽ và kiên định đến đâu, hắn vẫn cần sự ủng hộ của y. Trong bóng tối của triều đình, chỉ có tình yêu chân thành của họ mới có thể làm ánh sáng dẫn lối.

Một đêm nọ, khi mọi thứ dường như đang đi vào ngõ cụt, An Cẩm nhận được một bức thư bí mật từ một người không rõ danh tính. Trong đó chỉ ghi vỏn vẹn một dòng: "Nếu muốn cứu Vương gia, hãy gặp ta tại rừng trúc phía đông vào giờ Tý."

An Cẩm lưỡng lự trong chốc lát, nhưng y biết rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng để giúp Vương Thừa Khải. Không suy nghĩ thêm, y quyết định mạo hiểm.

---

Giữa ánh trăng mờ nhạt, rừng trúc phía đông trở nên âm u, rùng rợn. An Cẩm bước từng bước chậm rãi, lòng đầy lo âu. Y không biết kẻ nào đã gửi bức thư này, nhưng linh cảm mách bảo y rằng sự việc không hề đơn giản.

Đột nhiên, một bóng người xuất hiện từ xa, chậm rãi tiến lại gần. "Ngươi là Liễu An Cẩm?"

An Cẩm gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn người lạ. "Ngươi là ai? Tại sao lại gọi ta đến đây?"

Người lạ cười khẽ, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ta là người có thể cứu Vương Thừa Khải, nhưng đổi lại, ngươi phải đánh đổi nhiều thứ."

An Cẩm nheo mắt, cảnh giác. "Ngươi muốn gì?"

Người đó tiến đến gần hơn, thì thầm: "Ngươi có sẵn lòng hy sinh bản thân để bảo vệ người mình yêu không? Vì nếu ngươi không chấp nhận điều kiện của ta, cả ngươi và hắn sẽ không có tương lai."

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng An Cẩm. Lời đề nghị này có thể là cái bẫy, nhưng cũng có thể là cơ hội duy nhất để cứu Vương Thừa Khải. Y phải quyết định...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro