Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Ngọn Sóng Ngầm

Những lời đe dọa trong lá thư không hề khiến An Cẩm sợ hãi, mà ngược lại, y cảm thấy một sự thôi thúc từ sâu thẳm bên trong. Cuộc chiến này không chỉ là bảo vệ tình yêu mà còn là bảo vệ bản thân và Vương Thừa Khải trước những thế lực quyền lực trong triều đình.

Ngày hôm sau, Vương Thừa Khải đến phủ Liễu như thường lệ. Nhìn thấy sắc mặt u ám của An Cẩm, hắn lập tức nhận ra điều gì đó bất thường. Hắn bước tới, nhẹ nhàng cầm lấy tay y, ánh mắt sắc sảo nhưng cũng tràn đầy sự lo lắng.

“An Cẩm, có chuyện gì sao? Ta thấy ngươi không được vui,” Vương Thừa Khải khẽ hỏi, giọng nói trầm ấm của hắn như làm dịu đi phần nào nỗi lo trong lòng An Cẩm.

An Cẩm lấy ra lá thư từ tay áo, đưa cho hắn xem. “Đêm qua, ta nhận được lá thư này,” y nói, đôi mắt y lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của buổi sáng sớm.

Vương Thừa Khải đọc qua từng chữ, đôi mày nhíu lại đầy tức giận. “Kẻ nào dám gửi thư uy hiếp ngươi?” hắn nói, giọng đầy sự quyết liệt. “Ta sẽ không để bất cứ ai đe dọa ngươi, dù là trong bóng tối hay trước mặt.”

An Cẩm lắc đầu, đặt tay lên vai hắn, giữ cho hắn bình tĩnh lại. “Ta không sợ, Vương gia. Nhưng điều này cho thấy rằng chúng ta đã thực sự bị đưa vào tâm điểm của những âm mưu. Có người không muốn thấy chúng ta bên nhau.”

Vương Thừa Khải siết chặt tay An Cẩm, đôi mắt hắn ánh lên sự kiên định. “An Cẩm, ta sẽ không bao giờ để ngươi một mình đối diện với những nguy hiểm này. Ngươi là người ta yêu thương nhất, và dù cho có phải đối mặt với cả triều đình, ta cũng sẽ không buông tay ngươi.”

Nghe những lời nói ấy, lòng An Cẩm như dâng lên một ngọn lửa ấm áp, nhưng đồng thời y cũng nhận ra rằng thời gian đang dần trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Những thế lực trong triều đình không chỉ là những lời đồn thổi mà đã bắt đầu hành động. Và Vương Thừa Khải, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể một mình đối phó với tất cả.

“Vương gia,” An Cẩm nói, giọng y nhẹ nhàng nhưng không kém phần cương quyết, “Chúng ta cần phải chuẩn bị cho những gì sắp tới. Ta biết rằng ngươi có thể đối phó với kẻ thù, nhưng chúng ta phải thông minh hơn. Chúng ta phải tìm cách để không chỉ bảo vệ mình, mà còn để đẩy lùi những kẻ muốn hãm hại.”

Vương Thừa Khải nhìn sâu vào đôi mắt An Cẩm, gật đầu đồng ý. “Ngươi nói đúng. Chúng ta không thể chỉ chờ đợi. Ta sẽ điều tra xem ai là kẻ đứng sau lá thư này. Nếu có kẻ nào dám đe dọa ngươi, ta sẽ không tha cho chúng.”

---

Trong những ngày sau đó, Vương Thừa Khải bắt đầu tăng cường bảo vệ phủ Liễu, đồng thời bí mật ra lệnh cho thuộc hạ thân tín điều tra về lá thư đe dọa. Tuy nhiên, những thế lực đen tối trong triều đình không hề dễ dàng lộ diện. Dù Vương Thừa Khải đã sử dụng mọi biện pháp, hắn vẫn không thể tìm ra nguồn gốc thực sự của những kẻ đe dọa.

An Cẩm, trong khi đó, phải đối mặt với sự cô lập từ những người xung quanh. Tại các buổi yến tiệc hay trong những cuộc hội ngộ trong thành, y nhận ra rằng có nhiều ánh mắt lạnh lùng và những lời thì thầm sau lưng. Nhưng An Cẩm không để những điều đó làm y nản lòng. Y biết rằng, để bảo vệ tình yêu của mình và Vương Thừa Khải, y phải kiên định và mạnh mẽ.

Một hôm, khi An Cẩm đang ngồi một mình trong thư phòng, Như Ý bước vào với vẻ mặt lo lắng. “Công tử, bên ngoài có một vị khách lạ muốn gặp ngài. Người đó không để lại danh tính, nhưng dường như rất gấp gáp.”

An Cẩm nhìn Như Ý, lòng cảm thấy bồn chồn. Y biết rằng thời điểm này, bất cứ ai tìm đến y đều không phải chuyện đơn giản. Tuy nhiên, y không muốn tỏ ra yếu đuối hay lo sợ trước bất kỳ ai. “Hãy mời người đó vào,” An Cẩm nói, giọng bình thản nhưng đầy quyết tâm.

Người khách được dẫn vào là một nam tử trung niên, ăn mặc giản dị nhưng ánh mắt đầy thông minh và sắc sảo. Hắn cúi chào An Cẩm với một thái độ tôn trọng. “Liễu công tử, ta mang theo tin tức quan trọng mà ngươi cần biết.”

An Cẩm im lặng lắng nghe, ánh mắt không rời khỏi vị khách lạ. “Ngươi là ai? Và ngươi muốn nói gì với ta?” y hỏi, giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

Người khách khẽ mỉm cười, nhưng đó không phải là một nụ cười dễ chịu. “Ta là người có quan hệ với Thái hậu. Ngài biết rằng triều đình đang lâm vào tình cảnh hỗn loạn, và có rất nhiều kẻ muốn tranh đoạt quyền lực. Mối quan hệ giữa ngươi và Vương Thừa Khải đang gây chú ý. Có những kẻ muốn lợi dụng điều này để làm suy yếu vị thế của Vương gia.”

Nghe vậy, An Cẩm cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Y đã dự đoán trước những âm mưu này, nhưng việc một người có liên hệ với Thái hậu đến tận phủ để cảnh báo cho thấy tình hình đang trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

“Ngươi đến đây là có mục đích gì?” An Cẩm hỏi, ánh mắt không giấu được sự nghi hoặc.

“Thái hậu đã biết về mối quan hệ của ngươi và Vương Thừa Khải. Nhưng ngài không phản đối, miễn là ngươi làm theo những điều mà ngài yêu cầu.” Người khách dừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng hắn trầm xuống. “Ngài muốn ngươi phải rời xa Vương Thừa Khải, ít nhất là trong một thời gian. Nếu không, không chỉ ngươi mà cả gia tộc ngươi cũng sẽ phải gánh chịu hậu quả.”

An Cẩm ngồi yên lặng, lòng dâng lên sự căm phẫn. Y đã biết rằng Thái hậu là người không dễ bị lay chuyển, nhưng y không ngờ bà lại dùng thủ đoạn ép buộc như vậy.

“Ta sẽ không rời xa Vương Thừa Khải,” An Cẩm đáp, giọng y cứng rắn. “Dù cho phải đối mặt với bất kỳ điều gì, ta cũng không thể từ bỏ tình cảm của mình.”

Người khách khẽ cười, nhưng ánh mắt hắn lấp lánh một sự ngưỡng mộ. “Ngươi quả là người kiên cường. Nhưng hãy nhớ, sự kiên cường đó sẽ phải trả giá. Hãy cẩn thận, Liễu công tử. Thái hậu không phải là người mà ngươi có thể dễ dàng đối đầu.”

---

Khi người khách lạ rời đi, An Cẩm biết rằng cuộc chiến này đã thực sự bắt đầu. Y không chỉ phải đối mặt với những lời đồn thổi, mà còn phải chiến đấu chống lại những âm mưu từ Thái hậu và các thế lực khác trong triều đình. Nhưng dù thế nào, y cũng sẽ không từ bỏ. Tình yêu của y và Vương Thừa Khải là điều duy nhất mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của y, và y sẽ bảo vệ nó đến cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro