Chương 5: Những Cơn Bão Tố
Cuộc sống trong phủ Thừa tướng vẫn diễn ra, nhưng không khí giữa An Cẩm và Vương Thừa Khải ngày càng căng thẳng. Những lời đồn thổi không ngừng dấy lên trong triều đình, và An Cẩm cảm nhận được sức ép từ mọi phía. Y biết rằng không chỉ riêng y, mà cả Vương Thừa Khải cũng đang phải đối mặt với nhiều thử thách.
Trong một buổi sáng lạnh giá, An Cẩm ngồi trong thư phòng, cố gắng tập trung vào những cuốn sách cổ, nhưng tâm trí y lại không ngừng bị phân tâm. Mỗi trang sách lướt qua như một dòng nước chảy, không thể thẩm thấu vào tâm trí y. Dường như mỗi chữ viết đều là một nỗi lo, một câu hỏi không lời đáp.
“Công tử, có thư từ Vương gia gửi đến.” Như Ý bước vào, tay cầm một phong thư được niêm phong cẩn thận.
“Cảm ơn, Như Ý.” An Cẩm nhận lấy bức thư, lòng hồi hộp chờ đợi. Khi mở thư ra, ánh mắt y sáng lên khi đọc những dòng chữ quen thuộc:
“An Cẩm, ta muốn gặp ngươi vào tối nay ở vườn hoa. Có chuyện quan trọng cần nói. Vương gia.”
Những lời này như một mảnh ghép nhỏ trong bức tranh mờ mịt của y. Y cảm thấy một sự thổn thức trong lòng, nhưng cũng không khỏi lo lắng về những gì sẽ xảy ra. Liệu Vương Thừa Khải có điều gì muốn thông báo, hay đây chỉ là một cuộc gặp gỡ bình thường giữa hai người đang yêu?
---
Khi đêm xuống, An Cẩm mặc một bộ y phục màu trắng thanh khiết, bước vào vườn hoa, nơi những bông hoa nở rộ dưới ánh trăng. Ánh sáng dịu dàng của trăng soi sáng từng nhành hoa, tạo nên một khung cảnh thần tiên. Nhưng trong lòng y, sự hồi hộp và lo lắng vẫn ngự trị.
“Ngươi đến rồi.” Giọng nói trầm ấm của Vương Thừa Khải vang lên, khiến trái tim An Cẩm như ngừng đập. Hắn đứng đó, với ánh mắt chứa đựng những điều y không thể đoán trước.
“Vương gia, có chuyện gì quan trọng sao?” An Cẩm hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.
“Ta đã nghe được một số thông tin từ triều đình.” Vương Thừa Khải bắt đầu, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc. “Có một số quý tộc đang âm thầm chuẩn bị chống lại ta, và họ đang lên kế hoạch để gây rối.”
“Ý ngươi là…” An Cẩm cảm thấy sự lo lắng dâng lên, những mối nguy hiểm đang đe dọa không chỉ một mình Vương Thừa Khải mà còn cả y.
“Chúng ta cần phải thận trọng. Nếu không, tình hình sẽ trở nên rất tồi tệ.” Hắn thở dài, ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.
“Nhưng chúng ta có thể làm gì?” An Cẩm hỏi, cảm giác như mọi thứ đang sụp đổ xung quanh y.
“Ta sẽ điều tra, nhưng ta cần ngươi phải cẩn thận hơn. Đừng để lộ ra tình cảm của chúng ta.” Vương Thừa Khải khuyên, đôi mắt hắn sắc lạnh.
An Cẩm gật đầu, nhưng lòng vẫn đầy bất an. Y không muốn trở thành gánh nặng cho hắn, nhưng tình yêu của y dành cho Vương Thừa Khải lại không thể chối bỏ.
“Vương gia, ta không thể sống trong sự sợ hãi mãi được.” Y nói, giọng kiên quyết. “Tình yêu của chúng ta không nên bị giấu giếm như vậy.”
“Ta hiểu cảm giác của ngươi, nhưng trong triều đình này, mọi thứ đều là một trò chơi nguy hiểm.” Hắn thở dài, nhìn vào mắt An Cẩm với vẻ đầy tâm tư. “Chúng ta sẽ tìm ra cách vượt qua mọi thử thách, nhưng hãy tạm thời kiên nhẫn.”
An Cẩm cảm thấy như có một mảnh ghép lớn trong lòng mình vẫn chưa hoàn thiện. Y không muốn chờ đợi thêm nữa, nhưng cũng hiểu rằng sự chín chắn là cần thiết trong tình cảnh này. Vương Thừa Khải luôn lo lắng cho y, và y cũng không thể ích kỷ để mạo hiểm.
---
Vào một buổi sáng đầy nắng, An Cẩm cùng Như Ý đi dạo quanh phủ, tìm kiếm một chút không khí trong lành. Y cảm thấy tâm trạng của mình dần trở nên tươi sáng hơn khi hít thở không khí trong lành. Nhưng bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.
“Liễu công tử!” Một thiếu nữ xinh đẹp bước tới, ánh mắt lấp lánh.
“Đại tiểu thư!” An Cẩm nhận ra người đó là Tôn Tiểu Thư, con gái của một trong những quý tộc nổi tiếng nhất trong kinh thành. Y cảm thấy bối rối khi không biết nàng tìm y vì lý do gì.
“Ngươi có thể dành cho ta một chút thời gian không?” Tôn Tiểu Thư hỏi, ánh mắt ngập tràn sự quan tâm.
“Đương nhiên.” An Cẩm gật đầu, trong lòng vẫn lo lắng về những rắc rối đang chờ đón.
“Ta nghe nói về mối quan hệ của ngươi và Vương gia.” Nàng nói, giọng điệu thân thiện nhưng có chút nặng nề. “Ngươi có biết rằng điều này có thể gây ra rắc rối lớn cho cả hai không?”
An Cẩm cảm thấy một cảm giác lạnh sống lưng, nhưng y không muốn tỏ ra yếu đuối. “Ta biết, nhưng ta yêu Vương gia. Đó là điều quan trọng nhất.”
“Ngươi cần phải thận trọng. Một số người trong triều đang dòm ngó ngươi, và họ sẽ không ngần ngại dùng những biện pháp tàn nhẫn để đạt được mục đích.” Tôn Tiểu Thư khuyên, ánh mắt nàng sắc bén như một con dao.
“Ta sẽ cẩn thận.” An Cẩm hứa, nhưng lòng y lại không thể ngăn được sự lo lắng. Liệu có phải tình yêu này đáng để đánh đổi tất cả?
---
Những ngày tiếp theo, An Cẩm sống trong sự căng thẳng. Y cảm nhận được áp lực từ phía triều đình, từ những lời đồn thổi và ánh mắt dòm ngó. Mỗi lần Vương Thừa Khải đến thăm y, y lại cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết.
Vào một buổi tối, khi ánh đèn trong phủ đã tắt, An Cẩm quyết định viết một bức thư gửi cho Vương Thừa Khải. Y cần phải bày tỏ những suy nghĩ của mình, để hắn hiểu rằng tình yêu của họ không nên bị giấu kín nữa.
“Vương gia,
Khi ngươi đọc những dòng này, ta muốn ngươi biết rằng tình yêu mà ta dành cho ngươi là chân thành. Ta không thể sống mãi trong sự lo lắng và sợ hãi. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, ta sẽ luôn đứng bên ngươi. Xin hãy để cho tình cảm của chúng ta được tự do, dù cho có bất cứ điều gì xảy ra.
Yêu ngươi,
An Cẩm.”
Y cuộn bức thư lại, lòng dạt dào những cảm xúc. Y muốn gửi gắm tất cả những điều y đã giữ kín bấy lâu, để Vương Thừa Khải hiểu rằng tình yêu giữa họ không chỉ là một giấc mơ, mà còn là một thực tại.
---
Sáng hôm sau, An Cẩm đưa bức thư cho Như Ý, nhờ nàng mang đến cho Vương Thừa Khải. Y cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, như thể đã trút bỏ được gánh nặng.
Khi đêm xuống, An Cẩm lại bước vào vườn hoa, nơi mà hai người đã từng cùng nhau chia sẻ những giây phút đẹp đẽ. Nhưng lần này, y không chỉ chờ đợi một cuộc gặp gỡ, mà còn chờ đợi những câu trả lời từ Vương Thừa Khải.
Khi bóng đêm buông xuống, ánh trăng chiếu sáng từng ngọn cỏ, An Cẩm cảm thấy hồi hộp. Một lát sau, Vương Thừa Khải xuất hiện, đôi mắt hắn rực sáng như ánh trăng. Hắn bước tới gần, ánh mắt không rời khỏi An Cẩm.
“An Cẩm, ta đã nhận được thư của ngươi.” Hắn nói, giọng trầm ấm nhưng có chút lưỡng lự.
“Ngươi nghĩ gì về nó?” Y hỏi, lòng tràn đầy hy vọng.
“Ta rất vui vì ngươi đã dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình.” Hắn nói, ánh mắt hắn thấu hiểu. “Nhưng ta cũng lo lắng về những gì có thể xảy ra.”
“Chúng ta không thể sống trong sự sợ hãi mãi được.” An Cẩm đáp, giọng y đầy quyết tâm. “Nếu chúng ta không dũng cảm đứng lên vì tình yêu của mình, thì cuộc sống này sẽ chỉ là một chuỗi những ngày tẻ nhạt. Ta không muốn phải sống trong sự lo lắng về tương lai, mà chỉ mong được bên ngươi, dù cho có bất cứ điều gì xảy ra.”
Vương Thừa Khải im lặng trong giây lát, ánh mắt hắn như dõi theo những suy nghĩ xa xăm. Hắn bước gần lại hơn, nắm chặt tay An Cẩm, và ánh mắt hắn dường như chứa đựng cả bầu trời đầy cảm xúc. “Ngươi có biết rằng, từ khi gặp ngươi, cuộc sống của ta đã thay đổi hoàn toàn? Tình yêu này là một điều quý giá, nhưng cũng là một con dao hai lưỡi. Ta không muốn mạo hiểm để mất ngươi.”
“Ta không sợ,” An Cẩm thốt lên, lòng đầy kiêu hãnh. “Tình yêu của chúng ta là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời này. Hãy để nó tỏa sáng giữa những bóng tối.”
“Hãy để ta bảo vệ ngươi,” Vương Thừa Khải nói, và trong giọng nói của hắn, An Cẩm cảm nhận được sức mạnh của tình yêu. “Ta sẽ không để bất cứ ai tổn thương ngươi.”
---
Mối quan hệ giữa hai người dần trở nên sâu sắc hơn sau cuộc trò chuyện đêm đó. Họ dành nhiều thời gian bên nhau hơn, chia sẻ những giấc mơ và hy vọng cho tương lai. Nhưng bầu không khí nặng nề của triều đình vẫn luôn hiện hữu, như một con sóng ngầm sẵn sàng ập đến bất cứ lúc nào.
Một buổi tối nọ, trong một bữa tiệc lớn được tổ chức tại kinh thành, An Cẩm và Vương Thừa Khải đã quyết định tham gia, mặc dù trong lòng vẫn đầy lo âu. Những ánh đèn lung linh và tiếng cười vang vọng quanh, nhưng An Cẩm cảm thấy như mình đang đứng giữa một bãi chiến trường.
“Công tử, có nhiều người đang dõi theo ngài.” Như Ý thì thầm, lo lắng nhìn xung quanh. “Ngài cần phải cẩn thận.”
“Ta biết,” An Cẩm trả lời, ánh mắt y không rời khỏi Vương Thừa Khải, người đang đứng giữa đám đông với khí thế mạnh mẽ. Hắn như một vị thần trong mắt mọi người, và điều đó khiến An Cẩm cảm thấy vừa tự hào vừa lo lắng.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, một quý tộc trẻ tuổi bước tới, gương mặt đầy kiêu ngạo. “Liễu An Cẩm, sao ngươi lại dám đến đây?” hắn chế giễu, ánh mắt mang theo sự khinh thường. “Ngươi có biết rằng mối quan hệ với Vương gia chỉ làm hại danh tiếng của hắn?”
“Ngươi không có quyền nói về ta!” An Cẩm không thể kiềm chế, giọng y bùng lên, đầy tự tin. “Tình yêu của chúng ta không phải là điều mà ngươi có thể phán xét.”
“Tình yêu? Hãy nhìn xem, ngươi chỉ là một tiểu thư không danh phận trong triều. Đừng khiến mình trở nên nực cười.” Người đó cười nhạo, khiến An Cẩm cảm thấy bối rối.
“Đủ rồi!” Vương Thừa Khải bước tới, ánh mắt hắn lấp lánh như lửa. “Ngươi không có quyền xúc phạm người ta. Tình cảm của ta dành cho An Cẩm là chân thành, và ta không cần lời phán xét từ kẻ không có tư cách như ngươi.”
Tâm trạng An Cẩm như được nâng lên khi thấy Vương Thừa Khải đứng lên bảo vệ mình. Hắn không chỉ là một người yêu mà còn là một người bảo vệ mà y luôn khao khát.
Nhưng người quý tộc đó không dừng lại. “Ngươi có thực sự nghĩ rằng điều này sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của ngươi trong triều sao?” hắn hùng hồn nói, khiến bầu không khí càng trở nên căng thẳng.
Vương Thừa Khải chỉ im lặng, đôi mắt hắn như đang đấu tranh giữa tình yêu và nghĩa vụ. An Cẩm cảm nhận được sự lo lắng từ hắn, nhưng y cũng không muốn để những lời đồn thổi làm tổn thương tình cảm của họ.
“Chúng ta không thể để những điều này làm giảm giá trị của tình yêu chúng ta,” An Cẩm nói, giọng y kiên quyết. “Ngươi hãy để cho họ thấy tình cảm chân thành của chúng ta.”
“Hãy để ta lo liệu,” Vương Thừa Khải trả lời, ánh mắt hắn kiên định. “Ta sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương ngươi.”
---
Sau sự việc đó, An Cẩm cảm thấy lòng mình tràn đầy quyết tâm. Y biết rằng tình yêu giữa y và Vương Thừa Khải là một điều quý giá, và không gì có thể phá vỡ nó. Nhưng áp lực từ triều đình ngày càng gia tăng, và An Cẩm hiểu rằng họ sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn hơn trong thời gian tới.
Khi đêm tĩnh lặng buông xuống, An Cẩm ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng rực rỡ. Y nghĩ về tương lai, về những điều họ có thể phải đối mặt. Bất chấp mọi khó khăn, y chỉ mong được bên Vương Thừa Khải, cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
“An Cẩm,” Vương Thừa Khải đột ngột xuất hiện, ánh mắt hắn nghiêm túc. “Chúng ta cần phải bàn về những kế hoạch trong tương lai. Triều đình đang ngày càng bất ổn, và có thể sẽ có những cuộc tấn công nhằm vào chúng ta.”
An Cẩm cảm thấy một sự lo lắng dâng lên trong lòng. “Chúng ta phải làm gì bây giờ?” y hỏi, sự hồi hộp lan tỏa.
“Chúng ta sẽ phải tìm kiếm sự hỗ trợ từ những người có thế lực. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể bảo vệ tình cảm này.” Vương Thừa Khải nói, giọng điệu nghiêm túc.
“Nhưng ai sẽ sẵn lòng đứng về phía chúng ta?” An Cẩm băn khoăn. “Triều đình đang chia rẽ, và mọi người đều chỉ nghĩ đến lợi ích cá nhân.”
“Có một số người mà ta tin tưởng.” Vương Thừa Khải đáp, ánh mắt hắn lấp lánh. “Họ sẽ không từ chối một liên minh mạnh mẽ.”
An Cẩm cảm thấy một sự nhẹ nhõm, nhưng y cũng biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Họ sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách, nhưng tình yêu của họ sẽ là động lực để vượt qua mọi khó khăn.
“Ta sẽ luôn ở bên ngươi, Vương gia.” An Cẩm nói, giọng y tràn đầy sự kiên định. “Dù cho có chuyện gì xảy ra, ta sẽ không bao giờ từ bỏ tình yêu này.”
“Tình yêu này là lý do ta sống và chiến đấu.” Vương Thừa Khải trả lời, ánh mắt hắn kiên định và đầy sức mạnh.
Khi bóng đêm buông xuống, ánh trăng sáng soi những điều tốt đẹp phía trước. An Cẩm và Vương Thừa Khải sẽ cùng nhau bước vào cuộc chiến đấu vì tình yêu, vì danh dự và hạnh phúc của chính mình. Bất kể tương lai sẽ ra sao, họ sẽ không đơn độc trên con đường đầy chông gai này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro