Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Bão Tố Trong Tâm Hồn

Mùa thu trở nên lạnh hơn, gió mang theo những chiếc lá vàng rơi lả tả như những ký ức trong lòng An Cẩm. Cuộc sống tại phủ Thừa tướng vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng trong tâm trí y, mọi thứ đã thay đổi. Mối quan hệ giữa y và Vương Thừa Khải trở nên phức tạp hơn, như một sợi chỉ mảnh manh manh nhưng chắc chắn, đan xen vào những khát khao và lo sợ.

Sáng hôm đó, An Cẩm đang ngồi trong thư phòng, xung quanh là những cuốn sách cổ với những dòng chữ nhỏ bé đầy bí ẩn. Y cảm thấy mình cần tìm một chút bình yên giữa những bộn bề cảm xúc. Mặc dù y đã quyết định mở lòng với Vương Thừa Khải, nhưng nỗi lo sợ về những điều không thể xảy ra vẫn chưa nguôi.

“Công tử, có thư từ Vương gia gửi đến.” Như Ý bước vào, trên tay cầm một phong thư được niêm phong cẩn thận.

An Cẩm đưa tay đón lấy, lòng bỗng đập nhanh khi nhìn thấy chữ viết quen thuộc. Y mở phong thư ra, và ánh mắt lập tức dán chặt vào những dòng chữ:

“An Cẩm, ta mời ngươi đến vườn hoa vào chiều nay. Có một điều quan trọng ta muốn nói với ngươi. Vương gia.”

Mặc dù dòng chữ ngắn gọn, nhưng cảm xúc từ đó lại như những cơn sóng dồn dập trong lòng y. Y không thể bỏ qua cơ hội gặp mặt Vương Thừa Khải, nhưng nỗi lo về những bí mật mà hắn có thể tiết lộ cũng khiến y băn khoăn.

Chiều hôm ấy, khi ánh nắng bắt đầu nhạt dần, An Cẩm bước vào vườn hoa, nơi mà Vương Thừa Khải đã dẫn y đến lần trước. Hương thơm của hoa mẫu đơn vẫn ngào ngạt, nhưng hôm nay lại mang theo một sắc thái khác. Y cảm nhận được một sự hồi hộp đang bao trùm không gian.

“Ngươi đến rồi.” Giọng nói trầm ấm của Vương Thừa Khải vang lên, ánh mắt hắn sáng rực khi nhìn thấy An Cẩm.

“Vương gia.” Y mỉm cười, nhưng lòng vẫn đầy bối rối.

“Ta có điều muốn nói với ngươi.” Hắn tiến lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người gần lại đến mức An Cẩm có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

“Chuyện gì vậy?” Y hỏi, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh.

“Ngươi có biết rằng, ta đã yêu ngươi từ cái nhìn đầu tiên?” Hắn thẳng thắn, ánh mắt đầy quyết tâm.

An Cẩm ngỡ ngàng, tim đập mạnh như thể muốn thoát ra khỏi lồng ngực. “Vương gia, tình cảm giữa chúng ta… nó không dễ dàng như vậy.”

“Ta hiểu điều đó.” Vương Thừa Khải gật đầu, nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định. “Nhưng ta không thể sống mà không có ngươi bên cạnh.”

“Ngươi là Vương gia, còn ta chỉ là một công tử bình thường.” An Cẩm lắc đầu, lo lắng. “Chúng ta sẽ không thể…”

“Chẳng lẽ ngươi sợ hãi trước những rào cản?” Hắn cắt ngang lời y, đôi mắt như có lửa. “Ngươi có thể yêu và sống theo cách của mình.”

“Nhưng ta không muốn bị cuốn vào những tranh chấp của triều đình.” An Cẩm nhấn mạnh, lòng y tràn đầy bất an.

“An Cẩm,” Vương Thừa Khải bước gần hơn, nắm lấy tay y. “Ta hứa sẽ không để ngươi chịu đựng những điều đó. Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Lời hứa từ Vương Thừa Khải khiến An Cẩm cảm thấy ấm lòng, nhưng nỗi lo âu vẫn không thể dập tắt. Y biết rằng Vương Thừa Khải là một người có sức mạnh, nhưng hắn cũng là một người bị bao vây bởi những áp lực từ triều đình.

“Vương gia, ta…” An Cẩm ngập ngừng, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.

“Ta muốn ngươi ở bên ta. Đừng sợ hãi, hãy để ta yêu ngươi.” Hắn nói, âm thanh trầm bổng khiến trái tim y như ngừng đập.

Trong những ngày tiếp theo, An Cẩm cảm thấy cuộc sống của mình như bị đảo lộn. Mối quan hệ giữa y và Vương Thừa Khải ngày càng trở nên sâu sắc hơn, nhưng nỗi lo về tương lai vẫn hiện hữu. Y bắt đầu nhận ra rằng cảm xúc dành cho hắn không chỉ đơn thuần là sự cuốn hút mà còn là một thứ tình yêu chân thành.

Mỗi lần gặp Vương Thừa Khải, An Cẩm cảm thấy như mình đang bước vào một cuộc phiêu lưu đầy bất ngờ. Họ cùng nhau khám phá những góc khuất của kinh thành, chia sẻ những câu chuyện và tiếng cười, nhưng vẫn có một khoảng cách mà An Cẩm không thể vượt qua.

Một buổi tối, khi ánh trăng sáng tỏ, Vương Thừa Khải mời An Cẩm đến một buổi dạ tiệc tại cung điện. “Ta muốn giới thiệu ngươi với một số quý tộc trong triều. Điều này sẽ giúp cho ngươi có thêm mối quan hệ.”

“Nhưng ta…” An Cẩm lưỡng lự. Y không muốn bị cuốn vào vòng tay của chính trị và quyền lực.

“Ngươi không cần phải lo lắng. Chỉ cần ở bên ta, mọi thứ sẽ ổn.” Vương Thừa Khải khẳng định, ánh mắt hắn tràn đầy sự tin tưởng.

An Cẩm không thể từ chối, và tối hôm đó, y mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, làn váy thướt tha và ánh mắt như toát lên vẻ đẹp thuần khiết. Y cảm thấy hồi hộp khi bước vào cung điện, nơi ánh đèn lung linh phản chiếu lên những bức tường dát vàng.

Đám đông quý tộc đang tụ tập, họ trao đổi những câu chuyện và chúc tụng nhau. An Cẩm cảm nhận được ánh mắt của họ đổ dồn về phía y, sự chú ý khiến y cảm thấy không thoải mái. Y vẫn cố gắng tươi cười, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng.

“Đừng lo lắng, hãy chỉ cần là chính mình.” Vương Thừa Khải thì thầm bên tai y, tạo cảm giác an tâm.

Những câu chuyện và lời khen vang lên như một bản nhạc hài hòa, nhưng An Cẩm vẫn cảm thấy như có điều gì không ổn. Hắn nhận ra rằng sự chú ý này không chỉ dành cho y mà còn vì Vương Thừa Khải.

“Liễu công tử, ngài thật xinh đẹp trong bộ y phục này.” Một quý tộc lên tiếng, ánh mắt ngưỡng mộ.

“Cảm ơn.” An Cẩm mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn dấy lên nỗi lo sợ.

Vương Thừa Khải đứng bên cạnh, sự tự tin tỏa ra từ hắn như một lá chắn bảo vệ An Cẩm khỏi những ánh nhìn dòm ngó. Hắn khéo léo dẫn dắt cuộc trò chuyện, tạo ra một không khí dễ chịu cho y.

“Tại sao công tử lại không tham gia vào những hoạt động của triều đình?” Một quý tộc khác hỏi, ánh mắt đầy tò mò.

“Ta chỉ là một công tử bình thường, không có ý định tham gia vào những việc lớn.” An Cẩm đáp, cố giữ giọng điệu khiêm tốn.

“Nhưng có lẽ công tử có thể làm được nhiều hơn những gì ngài nghĩ.” Người đó tiếp tục, ánh mắt như muốn tìm kiếm điều gì sâu sắc hơn.

An Cẩm cảm thấy mình như bị ép vào một chiếc áo chật chội, nỗi lo sợ về việc bị cuốn vào những âm mưu của triều đình ngày càng tăng. Y không biết rằng Vương Thừa Khải đang đứng bên cạnh, bảo vệ y khỏi những nguy hiểm tiềm ẩn.

Khi đêm dần trôi về khuya, những cuộc trò chuyện dần trở nên nhạt nhẽo, và không khí dần lắng lại. Vương Thừa Khải dẫn An Cẩm đến một góc khuất yên tĩnh trong cung điện, nơi ánh trăng chiếu sáng như một bức tranh tuyệt đẹp.

“Ngươi có thấy không?” Vương Thừa Khải hỏi, ánh mắt chăm chú. “Tất cả những ánh mắt đó đều hướng về ngươi.”

“Nhưng ta không muốn sự chú ý đó.” An Cẩm thở dài, cảm thấy mệt mỏi.

“Đó là một phần của cuộc sống này, An Cẩm. Chúng ta không thể tránh khỏi những ánh nhìn và đánh giá từ người khác.” Hắn cúi đầu, ánh mắt kiên định. “Nhưng ta muốn ngươi biết rằng, trong mắt ta, ngươi luôn là người đặc biệt nhất.”

An Cẩm cảm thấy trái tim mình ấm lên trước những lời nói chân thành của Vương Thừa Khải. Y không thể phủ nhận rằng, trong từng khoảnh khắc bên hắn, y tìm thấy được sự an ủi mà mình đang tìm kiếm bấy lâu nay. Nhưng y vẫn không thể quên được những rào cản giữa họ, những điều mà họ phải đối mặt trong thế giới đầy nghiệt ngã này.

“Vương gia, ta biết rằng tình yêu của ngươi dành cho ta là thật lòng,” An Cẩm nói, giọng y nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. “Nhưng ta không thể để bản thân mình trở thành gánh nặng cho ngươi.”

“Ngươi không phải gánh nặng, mà là nguồn ánh sáng.” Hắn nói, ánh mắt sáng rực. “Tình yêu là một hành trình, và ta sẽ cùng ngươi đi trên con đường đó. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.”

An Cẩm mỉm cười yếu ớt, nhưng trong lòng y lại dấy lên một nỗi hoài nghi. “Nhưng nếu có điều gì xảy ra… Nếu ngươi phải chọn giữa ta và quyền lực?”

“Không có gì có thể khiến ta từ bỏ ngươi.” Vương Thừa Khải khẳng định, đôi mắt hắn đầy sức mạnh. “Tình yêu chân thành sẽ luôn tìm ra con đường, An Cẩm.”

“Ta hy vọng là vậy.” Y đáp, cảm thấy một sự ấm áp lấp đầy không gian giữa hai người.

Thời gian trôi đi, mối quan hệ giữa An Cẩm và Vương Thừa Khải ngày càng sâu sắc hơn, nhưng nỗi lo âu trong lòng An Cẩm cũng không nguôi. Những ngày tháng tươi đẹp bên nhau đã tạo ra những kỷ niệm đáng trân trọng, nhưng y vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của những mối nguy hiểm đang rình rập.

Một buổi sáng nọ, trong lúc An Cẩm đang đọc sách tại thư phòng, Như Ý bước vào với vẻ mặt lo lắng. “Công tử, có chuyện không hay.”

“Chuyện gì vậy?” An Cẩm hỏi, sự lo lắng dâng lên trong lòng.

“Có tin đồn rằng một số quý tộc trong triều đang âm thầm bàn tán về mối quan hệ của ngài với Vương gia.” Như Ý đáp, ánh mắt đầy lo ngại. “Họ cho rằng đây là một mối liên kết không an toàn.”

An Cẩm cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực. Y biết rằng những tin đồn này có thể gây ra nhiều rắc rối không chỉ cho y mà còn cho Vương Thừa Khải. “Chúng ta không thể để những lời đồn thổi ảnh hưởng đến tình cảm của mình,” y nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an.

“Nhưng công tử nên cẩn thận. Những người đó có thể lợi dụng tình hình này để gây tổn hại cho ngài.” Như Ý khuyên răn, ánh mắt lo âu.

“Ta sẽ thận trọng,” An Cẩm hứa, nhưng y không thể ngăn được những suy nghĩ tiêu cực đang bao trùm tâm trí. Liệu mối quan hệ này có thực sự là một lựa chọn đúng đắn?

Vào buổi tối hôm đó, An Cẩm quyết định đến thăm Vương Thừa Khải tại phủ Vương gia. Y cần nói chuyện với hắn về những điều đang diễn ra trong triều. Khi bước vào, y cảm nhận được bầu không khí nặng nề, nhưng Vương Thừa Khải đã chờ sẵn, ánh mắt hắn hiện lên sự lo lắng.

“An Cẩm, có chuyện gì sao?” Hắn hỏi, giọng trầm và ấm.

“Ta nghe nói có tin đồn về chúng ta trong triều.” An Cẩm thẳng thắn, ánh mắt y không rời khỏi gương mặt của hắn. “Ngươi có nghĩ rằng điều này sẽ gây ra rắc rối cho cả hai chúng ta không?”

“Chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng là cảm xúc giữa chúng ta.” Vương Thừa Khải nói, nhưng An Cẩm cảm thấy có gì đó không ổn trong ánh mắt hắn.

“Ngươi có thực sự nghĩ vậy không?” Y hỏi lại, sự lo lắng trong lòng càng dâng cao. “Nếu như có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ phải đối mặt với điều gì?”

“Ta sẽ bảo vệ ngươi.” Vương Thừa Khải nhấn mạnh, nhưng trong ánh mắt hắn có chút nỗi buồn. “Mọi thứ sẽ ổn.”

Tuy vậy, trong lòng An Cẩm lại không thể yên tâm. Y cảm nhận được rằng, mọi thứ có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Tình yêu có thể đẹp, nhưng cũng có thể mang đến những nỗi đau mà y không thể lường trước.

Một vài ngày sau, một sự kiện lớn diễn ra trong triều. Triều đình tổ chức một buổi lễ để mừng ngày kỷ niệm thành lập kinh thành. An Cẩm và Vương Thừa Khải đều được mời tham gia. Đây sẽ là một dịp để các quý tộc thể hiện quyền lực và ảnh hưởng của mình, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để những kẻ ganh ghét lợi dụng.

Vào buổi lễ, không khí rộn ràng và lấp lánh, nhưng An Cẩm cảm thấy lòng mình như đang thắt lại. Y đứng bên cạnh Vương Thừa Khải, nhưng ánh mắt y không thể rời khỏi những người xung quanh, nơi mà những ánh nhìn sắc bén như dao đang hướng về phía họ.

“Mọi thứ sẽ ổn chứ?” An Cẩm hỏi, giọng y lộ rõ sự lo lắng.

“Đừng lo lắng, hãy để ta lo.” Vương Thừa Khải thì thầm, nắm chặt tay y như một lời hứa.

Nhưng không lâu sau đó, một sự cố bất ngờ xảy ra. Một quý tộc không vừa lòng với sự nổi bật của An Cẩm đã đứng lên phát biểu, chỉ trích rằng mối quan hệ giữa y và Vương Thừa Khải là không phù hợp, rằng nó chỉ làm suy yếu triều đình.

“Liễu An Cẩm không có địa vị trong triều, tại sao lại có thể nhận được sự quan tâm đặc biệt của Vương gia?” Người đó hùng hồn phát biểu, khiến không khí trở nên căng thẳng.

An Cẩm cảm thấy bối rối và xấu hổ, trong khi Vương Thừa Khải tỏ ra không hài lòng. Hắn đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào kẻ đã phát biểu.

“Người không có quyền phán xét tình cảm của ta!” Hắn quát, khiến cả hội trường im lặng. “An Cẩm là người ta yêu, và tình yêu không phân biệt thân phận hay quyền lực.”

Tiếng nói của Vương Thừa Khải như một tia chớp xé tan bầu không khí, khiến cho những người xung quanh cảm thấy sợ hãi. An Cẩm đứng bên cạnh, cảm thấy vừa vui mừng vừa hoang mang. Y biết rằng hắn đang bảo vệ mình, nhưng cũng cảm thấy nỗi lo lắng ngày càng lớn lên.

Khi buổi lễ kết thúc, Vương Thừa Khải đưa An Cẩm ra ngoài. “Đừng lo lắng về những gì đã xảy ra, An Cẩm. Chúng ta sẽ vượt qua.”

“Nhưng nếu điều này dẫn đến những rắc rối cho ngươi?” Y hỏi, ánh mắt đầy lo âu.

“Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.” Vương Thừa Khải nắm chặt tay y, ánh mắt hắn kiên định như ngọn lửa không bao giờ tắt.

An Cẩm cảm nhận được sức mạnh trong từng lời nói của hắn. Y biết rằng, dù có bất kỳ thử thách nào phía trước, họ sẽ cùng nhau vượt qua. Nhưng điều đó vẫn không thể xóa nhòa nỗi lo trong lòng y.

“Ta yêu ngươi, Vương gia.” An Cẩm nói, giọng y nhẹ nhàng nhưng chân thành. “Nhưng ta cũng sợ hãi.”

“Đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh.” Hắn đáp, ánh mắt sâu lắng nhìn vào y.

Khi ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, hai người đứng bên nhau, lòng tràn đầy những cảm xúc ngọt ngào nhưng cũng đầy lo âu. Tình yêu của họ đang chớm nở giữa những cơn bão tố của triều đình, và những thử thách đang chờ đón phía trước. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, họ sẽ không đơn độc trong cuộc hành trình này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro