Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Vòng Tay Tình Ái

Mặt trời đã lặn, ánh trăng bạc sáng rực lên khắp kinh thành, ánh sáng mềm mại như dải lụa phủ lên mọi thứ. Đại sảnh phủ Thừa tướng vẫn rộn ràng tiếng cười nói, nhưng không khí trở nên nặng nề khi Vương Thừa Khải tiến lại gần Liễu An Cẩm. Những ánh mắt xung quanh không khỏi dõi theo, tỏ vẻ vừa hâm mộ vừa lo lắng.

“Xin lỗi đã đến muộn.” Vương Thừa Khải cúi đầu, đôi mắt đen láy lấp lánh như những vì sao đêm. Hắn nhìn thẳng vào An Cẩm, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó trong ánh mắt y.

“Vương gia, không có gì.” An Cẩm cảm thấy bối rối, nhưng gắng giữ vẻ bình tĩnh, y mỉm cười, mặc dù trong lòng không khỏi lo âu. “Mời Vương gia dùng trà.”

“Chỉ cần được ở gần công tử là ta vui rồi.” Hắn cười nhẹ, âm thanh trầm thấp như tiếng thì thầm của gió.

An Cẩm cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, ánh mắt của hắn như một làn sóng cuốn y vào dòng chảy đầy mê hoặc. Y chưa từng gặp ai như Vương Thừa Khải, người khiến cho y vừa cảm thấy e dè vừa bị cuốn hút. Nhưng lý trí của y vẫn tỉnh táo, nhắc nhở y về sự nguy hiểm tiềm tàng trong sự cuốn hút này.

Lễ mừng sinh thần tiếp tục với các trò chơi, âm nhạc và những món ăn ngon miệng. Vương Thừa Khải luôn không rời khỏi bên An Cẩm, hắn đưa ra những câu chuyện thú vị về triều đình, làm cho bầu không khí xung quanh trở nên thân mật hơn. Dù vậy, An Cẩm vẫn cảm thấy như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa hai người, bởi hắn là Vương gia quyền lực, còn y chỉ là một công tử trong dòng tộc.

Giữa chừng tiệc, Liễu Quý Hồng đứng lên, giọng nói trầm ấm vang lên trong đại sảnh: “Chư vị, hôm nay không chỉ là ngày sinh thần của An Cẩm, mà còn là dịp để chúng ta mời gọi những mối quan hệ mới. Ta xin trân trọng giới thiệu đến quý vị, Vương Thừa Khải, người được Hoàng thượng tín nhiệm, là một trong những nhân vật quan trọng nhất trong triều đình.”

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, mọi người đều hướng về phía Vương Thừa Khải với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Hắn mỉm cười cúi đầu, không chút ngại ngần trước sự tôn kính của mọi người.

“Tạ ơn Thừa tướng.” Hắn lên tiếng, giọng nói không chút kiêu ngạo. “Ta chỉ mong sao có thể góp sức mình cho đất nước. Hơn nữa, được gặp Liễu công tử, ta cũng cảm thấy rằng đây là một trong những niềm vinh hạnh lớn nhất của mình.”

An Cẩm cảm thấy xấu hổ, má y ửng đỏ dưới ánh nhìn của mọi người. Mặc dù hắn không hề có ý định làm cho y cảm thấy xấu hổ, nhưng chính cái cách hắn nói, mang lại sự tôn trọng và ngưỡng mộ, lại càng khiến y cảm thấy như bị cuốn vào vòng tay của hắn.

Sau khi tiệc tàn, An Cẩm ra ngoài hít thở không khí trong lành. Màn đêm buông xuống, những ngôi sao bắt đầu xuất hiện, ánh sáng lung linh rực rỡ như những viên ngọc giữa bầu trời tối. Y đứng bên bờ hồ, lắng nghe tiếng nước vỗ về, tâm trí như lạc vào một thế giới riêng.

“Công tử, ngài đang tìm gì?” Giọng nói trầm ấm của Vương Thừa Khải vang lên từ phía sau.

An Cẩm giật mình, quay lại nhìn hắn. “Ta chỉ muốn chút yên tĩnh.”

“Yên tĩnh nơi này rất đẹp.” Hắn đứng bên cạnh y, ánh mắt không rời khỏi gương mặt thanh tú của An Cẩm. “Nhưng ta cảm thấy, vẻ đẹp của công tử còn lấn át tất cả.”

Y cảm thấy tim mình lại đập nhanh, nhưng cố gắng giữ vững tinh thần. “Vương gia, lời nói của ngài thật khiến ta xấu hổ.”

“Chẳng có gì phải xấu hổ cả.” Hắn cúi đầu, ánh mắt nồng nàn, “Người đẹp phải được khen ngợi.”

Một thoáng im lặng trôi qua, hai người đều chìm trong suy tư. An Cẩm cảm nhận được sự gần gũi kỳ lạ từ Vương Thừa Khải, nhưng lại không biết liệu mình có nên mở lòng hay không.

“Ngươi có từng nghĩ đến chuyện lập gia đình chưa?” Hắn hỏi, khiến An Cẩm thoáng ngạc nhiên. Y không ngờ hắn lại đề cập đến chuyện đó.

“Ta… Ta vẫn chưa nghĩ đến,” y đáp, giọng nói có chút lạc đi.

“Vậy sao không để ta giúp ngươi?” Vương Thừa Khải bất ngờ, ánh mắt đầy sắc lạnh nhưng cũng tràn ngập sự chân thành. “Ta có thể bảo vệ ngươi. Đưa ngươi ra khỏi cái lồng vàng này.”

An Cẩm cảm thấy lòng mình dậy sóng. “Nhưng… Vương gia, đó là cuộc sống của ta. Ta không thể rời bỏ gia đình mình.”

“Gia đình? Họ sẽ không bao giờ hiểu được những gì ngươi thực sự muốn.” Hắn tiến một bước gần hơn, ánh mắt như chạm vào sâu thẳm tâm hồn y. “Ngươi xứng đáng được sống theo cách mà ngươi muốn.”

Sự chân thành trong ánh mắt hắn khiến An Cẩm không khỏi chao đảo. Y cảm nhận được sự thu hút từ Vương Thừa Khải, nhưng cũng ý thức được sự nguy hiểm tiềm tàng trong mối quan hệ này. Liệu có phải đây chính là khởi đầu của một mối tình không thể tránh khỏi, hay chỉ đơn thuần là một ảo tưởng?

An Cẩm quyết định im lặng, trong lòng vẫn còn nhiều điều chưa rõ. Thế nhưng, từ giây phút này, cuộc sống của y đã thay đổi mãi mãi, khi Vương Thừa Khải bước vào thế giới của y, và những cơn sóng gió tình ái bắt đầu nổi lên. Mối quan hệ giữa họ sẽ là một hành trình đầy những điều bí ẩn, hạnh phúc và đau thương mà cả hai chưa thể lường trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro