Chương 10: Đánh Đổi Vì Tình Yêu
Trước mặt An Cẩm, người lạ với áo choàng đen đứng im lặng, đôi mắt sắc như dao đang nhìn thẳng vào y, chờ đợi một lời hồi đáp. Sự im lặng trong không gian càng khiến lòng y dậy sóng. Đánh đổi? Hy sinh bản thân? Lời nói như một lưỡi kiếm bén lướt qua tâm trí y. An Cẩm không phải kẻ ngây thơ, càng không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai trong hoàn cảnh này.
Y hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. "Ngươi nói rõ điều kiện của ngươi. Ta không phải kẻ dễ bị đe dọa."
Người lạ cười khẽ, giọng nói lạnh lùng thoát ra từ dưới lớp áo choàng: "Ngươi là người thông minh, Liễu An Cẩm. Ta biết ngươi sẽ không chấp nhận mà không hiểu rõ mọi thứ. Ta sẽ nói thẳng: điều kiện của ta rất đơn giản. Nếu ngươi muốn cứu Vương Thừa Khải, ngươi phải đồng ý... trở thành người của ta."
An Cẩm rùng mình, đôi mắt mở to. "Ngươi... ngươi nói gì?"
Người lạ không cười nữa, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc hơn. "Đúng vậy. Ta cần một người có nhan sắc và tầm ảnh hưởng như ngươi. Ngươi sẽ đứng về phía ta, giúp ta thực hiện những âm mưu trong triều. Đổi lại, ta sẽ bảo vệ ngươi và Vương Thừa Khải, đưa hắn trở lại vị trí của mình mà không gặp nguy hiểm. Nếu ngươi từ chối, hắn sẽ mất tất cả, và ngươi cũng không ngoại lệ."
An Cẩm cảm thấy như có hàng nghìn lưỡi dao đang cắt sâu vào trái tim mình. Trở thành người của hắn? Phản bội lại Vương Thừa Khải? Điều này không thể chấp nhận được. Nhưng nếu từ chối, liệu Vương Thừa Khải có thật sự bị đẩy vào ngõ cụt như người lạ kia nói không?
Ánh trăng len lỏi qua những khóm trúc, chiếu sáng gương mặt An Cẩm, phản chiếu rõ sự đấu tranh trong lòng y. Y cúi đầu, đôi tay siết chặt thành nắm đấm. Y biết rằng không thể dễ dàng tin tưởng kẻ này, nhưng cũng không thể bỏ qua lời cảnh báo. Giữa lúc ấy, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.
Y ngẩng đầu, ánh mắt trở nên kiên định hơn. "Ngươi muốn ta đứng về phía ngươi? Vậy ngươi phải cho ta bằng chứng. Ta không thể mù quáng theo lời ngươi mà không biết ngươi là ai và âm mưu của ngươi là gì."
Người lạ nở một nụ cười khẽ. "Ngươi quả thật thông minh, An Cẩm. Ta thích điều đó. Được, ta sẽ cho ngươi thời gian và bằng chứng ngươi cần. Hãy theo dõi triều đình trong vài ngày tới, ngươi sẽ thấy những gì ta có thể làm. Khi ngươi sẵn sàng, hãy đến tìm ta."
Hắn ném cho An Cẩm một tấm lụa đen với dấu ấn kỳ lạ, rồi quay lưng bước đi, biến mất giữa màn đêm u ám.
An Cẩm nhìn tấm lụa trong tay, lòng ngập tràn lo lắng và ngờ vực. Dù lời nói của kẻ lạ đầy ẩn ý, y không thể phủ nhận rằng kẻ này có thế lực và tầm nhìn xa. Nhưng điều đó cũng khiến y càng cảnh giác hơn.
---
Trở về phủ Thừa tướng, An Cẩm không tài nào ngủ được. Y ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài trời đêm, lòng đầy suy tư. Mỗi khi nghĩ đến việc Vương Thừa Khải có thể bị hãm hại, trái tim y đau nhói. Nhưng y biết rõ rằng bước đi sai lầm có thể khiến mọi thứ sụp đổ.
Những ngày sau đó, tình hình triều đình càng trở nên căng thẳng. Đúng như lời kẻ lạ đã nói, Vương Thừa Khải bị vây quanh bởi hàng loạt cáo buộc từ những kẻ thù chính trị, dù hắn vẫn giữ được thái độ bình tĩnh và kiên cường. Những người trung thành với hắn bị điều tra, một số thậm chí còn bị bắt giữ để tra hỏi.
An Cẩm theo dõi mọi chuyện, lòng càng thêm lo lắng. Y không biết mình có thể giữ im lặng và đứng ngoài bao lâu nữa. Nhưng y cũng biết rằng hành động vội vã có thể khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
---
Một buổi chiều, Vương Thừa Khải bất ngờ đến thăm phủ Thừa tướng. Gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như mọi khi, nhưng đôi mắt đã nhuốm màu mệt mỏi. Hắn không nói nhiều, chỉ ngồi cùng An Cẩm trong yên lặng một lúc lâu.
Cuối cùng, hắn lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng đầy kiên định: "Ta biết có nhiều điều khiến ngươi lo lắng. Nhưng ta muốn ngươi tin vào ta, An Cẩm. Ta không dễ bị khuất phục như họ tưởng. Cho dù có thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi."
An Cẩm nhìn sâu vào đôi mắt hắn, lòng trào dâng nỗi xúc động. Y muốn nói rất nhiều điều, nhưng mọi thứ như nghẹn lại trong cổ. Y chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt y ngấn nước.
Y biết rằng Vương Thừa Khải là người mạnh mẽ, nhưng y cũng biết rằng không thể đứng yên nhìn mọi thứ sụp đổ xung quanh họ. Dù thế nào, y cũng sẽ không để Vương Thừa Khải phải gánh chịu mọi đau khổ một mình. Quyết định của y đã rõ ràng.
---
Đêm đó, khi bóng tối phủ kín kinh thành, An Cẩm cầm tấm lụa đen với dấu ấn kỳ lạ trong tay, yên lặng rời khỏi phủ Thừa tướng. Y bước đi giữa con đường vắng, lòng đầy quyết tâm. Dù con đường phía trước còn nhiều điều mù mờ, nhưng y biết rõ một điều: y sẽ không ngồi yên để số phận điều khiển mình và người mình yêu.
Bước chân của An Cẩm dừng lại trước một khu rừng trúc quen thuộc. Không gian lạnh lẽo và tĩnh mịch, chỉ có ánh trăng nhợt nhạt soi sáng lối đi.
Phía trước, bóng dáng của người lạ xuất hiện, chờ đợi. "Ngươi đã quyết định rồi, phải không?" giọng nói của hắn vang lên, trầm thấp như cơn gió đêm.
An Cẩm gật đầu, ánh mắt kiên định. "Phải. Ta sẽ làm tất cả để bảo vệ người ta yêu."
Người lạ cười khẽ, đầy hài lòng. "Vậy thì bắt đầu thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro