Chương 1
Một buổi sáng mùa thu, không khí se lạnh dễ chịu lan tỏa khắp nơi. Những hàng cây ven lối đi đã chuyển mình sang sắc vàng, sắc đỏ rực rỡ, tạo thành một bức tranh thiên nhiên đầy mê hoặc. Lá khô nhẹ nhàng rơi xuống, phủ lên mặt đất một lớp thảm mềm mại, phát ra tiếng xào xạc khi học sinh bước qua.
Ánh nắng dịu dàng lọt qua những kẽ lá, chiếu xuống sân trường, tạo nên những vệt sáng lung linh trên những băng ghế đá cũ kỹ. Ở một góc khuất đằng sau sân trường, tôi – Tuệ Lan một học sinh lớp sáu đang bị một số bạn học khác bắt nạt, sau một khoảng thời gian học tập, do tính tôi hơi trầm lặng, nhút nhát hơn các bạn nên tôi thường là mục tiêu bị trêu chọc và bắt nạt, hằng ngày cô phải đối diện với mấy bạn cùng lớp đang xúm lại xung quanh.
Lúc đó tôi chỉ biết im lặng chịu đựng những ánh mắt lạnh lùng và những lời cười cợt từ họ, đôi vai khẽ run, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Tôi không biết tại sao mình luôn là mục tiêu bị trêu chọc và bắt nạt, chỉ vì sự khác biệt hay vì vẻ ngoài trầm lặng?
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Tôi vừa đến trường thì đã bị họ chặn lại, những một tiếng cười chế giễu vang lên từ phía sau.
– "Này, lại đây xem nào, học giỏi thế mà kiêu căng thế à?" – Một bạn nữ trong nhóm cười khẩy, giọng điệu đầy mỉa mai.
– "Hay là cậu nghĩ mình tốt hơn chúng tôi?" – Một người khác nói, đẩy nhẹ vai tôi.
– "Không nói gì à? Coi thường chúng tôi à?" – Một bạn trong nhóm tiếp tục, đẩy mạnh tôi khiến tôi lảo đảo.
Tôi ngước lên nhìn họ trong ánh mắt bất lực, lúc đó họ chuẩn bị ra tay trút giận lên tôi thì có thì có một giọng nói trầm lạnh cắt ngang.
– "Dừng tay".
Khi cả đám quay lại và tôi có ngước lên nhìn thoáng qua có một nam sinh, tôi nghĩ có thể là học sinh mới chuyển đến, cao 1m65, ngoại hình cao ráo, gương mặt điển trai nhưng nét mặt lạnh lùng, có vẻ rất khó gần, mái tóc đen bồng bềnh, đôi mắt sắc lạnh đeo thêm cặp kính tỏa ra sát khí đang đứng đó dùng ánh mắt sắc lạnh như đang cảnh cáo nhìn họ.
– “Không liên quan đến cậu, lo việc của mình đi." – Một bạn nữ trong nhóm tỏ vẻ khó chịu, nhưng có chút ngập ngừng trước ánh mắt của cậu. Cậu chỉ lạnh lùng, ánh mắt nhìn bọn họ rồi để lại một câu.
– “Cút”.
Thấy cậu không dễ chọc nên cả nhóm không dám nói thêm lời nào mà vội vã rời đi. Tôi vội ngước lên nhìn, đôi mắt vẫn ngấn nước kèm một vài tiếng nấc vang lên, không ngờ rằng giữa những người lướt qua mình mỗi ngày, lại có một người sẵn sàng dừng lại giúp đỡ. Tôi đứng dậy, nhặt lại chiếc cặp rồi phủi bụi, cậu ấy nhìn tôi, không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng cúi xuống nhặt những quyển sách của tôi đã bị họ đánh rơi, đặt vào tay tôi, rồi quay lưng rời đi. Nhưng với tôi, khoảnh khắc đó đã khắc sâu vào tim, như một ánh sáng bình minh sưởi ấm trái tim tôi, xua tan đi những ngày u ám, ảm đạm, tăm tối nơi trường học đầy lẻ loi.
Trong lớp học, không khí ồn ào nhanh chóng kết thúc nhường chỗ cho sự nghiêm túc khi giáo viên bước vào và thông báo.
-"Cả lớp! Hôm nay lớp 6A2 chúng ta có thêm một bạn học sinh mới chuyển đến mong các em sẽ giúp đỡ bạn ấy nhiều hơn nhé!".
Cả lớp đang xì xào, bàn tán, có vài ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài, lúc đó tôi cũng không quan tâm lắm. Đến khi cậu bước vào lớp thì tôi mới kinh ngạc phát hiện ra người vừa giúp đỡ tôi ở sau sân trường lại là cậu ấy, cậu bước vào lớp với dáng vẻ ung dung, lạnh lùng như khi ở sân trường.
-"Chào mọi người, tôi tên là Nguyễn Phạm Nhật Đăng, mong mọi người giúp đỡ trong thời gian sắp tới".
Sau khi nghe cậu ấy giới thiệu xong, giáo viên đã sắp xếp cậu ngồi bên cạnh tôi, lúc đó chỉ có bàn tôi là còn chỗ trống, cậu ấy nhíu mày, có vẻ không quan tâm lắm, nhún vai tỏ vẻ đồng ý. Khi cậu ấy bước đến bàn của tôi, lòng tôi vừa hồi hộp vừa lo lắng. Dù không dám nhìn thẳng vào cậu, tôi vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn sắc lạnh từ người bên cạnh. Nhưng rồi, khi ánh mắt cả hai chúng tôi vô tình chạm nhau, tôi lại nhận thấy một điều khác, phía sau vẻ ngoài lạnh lùng của cậu, có lẽ là một nỗi niềm mà cậu chưa bao giờ chia sẻ với bất kỳ ai.
Cả buổi học hôm đó, tôi thường khá rụt rè với mọi người nên cũng không dám bắt chuyện với cậu và cậu ấy cũng không lên tiếng mở lời nói chuyện, suốt buổi học, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng bút viết lên trên giấy sột soạt, tiếng giáo viên giảng bài và thi thoảng có tiếng xì xào của các bạn trong lớp, tôi thi thoảng có liếc nhìn trộm cậu ấy rồi vội vàng rời đi nơi khác, cứ như vậy buổi học hôm đó trôi qua nhanh chóng.
Sau sự việc ở sân trường, cậu không trực tiếp can thiệp vào cuộc sống của tôi nhưng luôn quan sát tôi từ xa. Cậu nhận ra rằng tôi thường ngồi một mình ở góc lớp, ăn trưa lặng lẽ trong căng tin và hay bị nhóm bạn cố tình gạt bỏ khỏi các hoạt động nhóm. Một lần, khi thấy tôi cố gắng vẽ bản đồ cho bài tập nhóm nhưng bị Mai chê bai, cậu đã chủ động đến giúp:
– “Nếu cậu thấy khó thì để tôi làm cùng. Đừng bận tâm lời họ nói.”
Từ đó, cậu bắt đầu trò chuyện với tôi nhiều hơn, dù chỉ là những câu hỏi ngắn gọn như “Hôm nay thế nào?” hay “Cậu cần giúp gì không?”. Mỗi khi tôi gặp khó khăn, cậu luôn âm thầm đứng phía sau hỗ trợ, khiến tôi dần cảm thấy an tâm và tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro