Những Mảnh Ghép Quá Khứ
Một tuần trôi qua kể từ lần cuối Dương Minh và An Nhiên trò chuyện. Cả hai đều đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng, cố gắng tìm hiểu ý nghĩa những giấc mơ kỳ lạ mà họ đã chia sẻ.
Dương Minh quyết định tìm đến người bạn thân của mình, Trần Khải, một nhà nghiên cứu tâm lý học. Trong căn phòng ngập sách, Khải ngồi khoanh tay nghe câu chuyện của Dương Minh với một ánh mắt đầy hứng thú.
“Cậu đang nói rằng cả hai người đều có giấc mơ trùng khớp, và thậm chí còn cảm thấy một mối liên kết từ trước? Điều này thật sự hiếm đấy,” Khải nói, rồi trầm ngâm. “Có lẽ cậu nên thử tìm hiểu về ‘ký ức tiềm thức’ hoặc một thứ gì đó tương tự.”
Dương Minh cau mày. “Ý cậu là sao?”
“Có một giả thuyết cho rằng con người, trong những kiếp trước, có thể lưu giữ một phần ký ức sâu trong tiềm thức. Khi gặp một người hoặc một sự kiện có liên quan, những ký ức ấy sẽ được đánh thức.”
Dương Minh lặng thinh. Anh không phải người tin vào những điều phi khoa học, nhưng những gì đang xảy ra với anh và An Nhiên không thể giải thích được bằng logic thông thường.
Phía An Nhiên
Trong khi đó, An Nhiên dành nhiều thời gian ở phòng vẽ hơn, cố gắng tái hiện lại những khung cảnh từ giấc mơ. Những bức tranh của cô ngày càng trở nên chi tiết hơn, như thể ký ức đang dần trở lại với cô.
Một buổi tối, khi đang sắp xếp lại các bức tranh, cô phát hiện một bức vẽ cũ bị kẹp trong cuốn sổ phác thảo từ nhiều năm trước. Bức tranh mô tả một người đàn ông đứng giữa một cánh đồng hoa trắng, ánh mắt anh tràn đầy nỗi buồn.
An Nhiên cầm bức tranh lên, tim cô đập mạnh. Đó chính là Dương Minh—một gương mặt mà cô không thể nhớ đã từng vẽ khi nào.
Cô quyết định gọi cho Dương Minh. Khi anh đến, cô đưa cho anh bức tranh.
“Bức tranh này...” Dương Minh nói, giọng anh lạc đi. “Tôi đã mơ thấy cảnh này từ rất lâu rồi.”
An Nhiên nhìn anh, lòng cô tràn đầy cảm giác hỗn loạn. “Tôi cũng không nhớ đã vẽ bức tranh này khi nào. Nhưng rõ ràng... có một thứ gì đó đã kết nối chúng ta từ trước.”
Manh mối từ quá khứ
Sau khi trò chuyện, cả hai quyết định đến thư viện thành phố để tìm kiếm thêm thông tin về các giấc mơ, những sự trùng hợp kỳ lạ, và những mối liên kết vượt thời gian.
Tại một góc khuất trong thư viện, An Nhiên tình cờ tìm được một cuốn sách cũ, với tiêu đề “Những Linh Hồn Gắn Kết: Hành Trình Qua Thời Gian”. Cuốn sách chứa những câu chuyện về những người yêu nhau nhưng bị chia cắt bởi định mệnh và chỉ có thể gặp lại trong những giấc mơ.
Khi đọc đến một trang mô tả về “cầu ánh trăng” – nơi linh hồn lạc lối có thể tìm đến để nhớ lại kiếp trước, cả hai đều sững người. Hình ảnh cây cầu giống hệt với những gì họ đã thấy trong giấc mơ.
“Chúng ta cần tìm hiểu về cây cầu này,” An Nhiên nói, ánh mắt cô sáng lên như vừa tìm thấy tia hy vọng.
Sợi dây định mệnh
Đêm đó, cả hai đều không ngủ. Trong lòng họ ngập tràn câu hỏi, nhưng cũng có một cảm giác chắc chắn hơn: họ đã không gặp nhau một cách ngẫu nhiên. Cả hai đều biết, quá khứ của họ đang từ từ lộ diện, và câu trả lời có lẽ đang nằm đâu đó, đợi họ khám phá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro