Cầu Ánh Trăng
Hôm sau, Dương Minh và An Nhiên quyết định tiếp tục tìm kiếm thông tin về “cầu ánh trăng.” Từ cuốn sách cũ ở thư viện, họ biết được rằng cây cầu này không chỉ xuất hiện trong các giấc mơ, mà còn được nhắc đến trong các truyền thuyết cổ xưa. Theo đó, cầu ánh trăng là nơi các linh hồn từng yêu nhau mãnh liệt nhưng bị định mệnh chia cắt có thể tái ngộ.
Truyền thuyết ghi lại rằng cây cầu không thuộc về thực tại, nhưng có thể được nhìn thấy ở một nơi nhất định vào những đêm trăng tròn, khi mặt nước tĩnh lặng phản chiếu bầu trời.
Manh mối đầu tiên
Dương Minh đề nghị họ đến một hồ nước lớn nằm ở ngoại ô thành phố, nơi thường có sương mù dày đặc vào những đêm trăng. An Nhiên nhớ rằng hình ảnh hồ nước trong giấc mơ của cô rất giống với nơi này.
Tối hôm đó, cả hai cùng đến hồ. Ánh trăng treo lơ lửng trên cao, chiếu sáng cả mặt hồ phẳng lặng như gương. Không gian yên tĩnh đến mức họ có thể nghe rõ tiếng gió nhẹ luồn qua những tán cây.
An Nhiên khẽ thì thầm: “Anh có nghĩ... chúng ta sẽ thấy được cây cầu không?”
Dương Minh không trả lời. Anh đứng lặng người, đôi mắt dán vào mặt hồ. Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tim anh, như thể anh đã từng đứng đây trước đây, nhưng không nhớ nổi khi nào.
Ký ức mờ ảo
Khi An Nhiên bước đến gần bờ hồ, cô bất giác nhìn thấy một bóng hình mờ ảo phản chiếu trên mặt nước. Đó không phải cô hay Dương Minh.
“Anh nhìn kìa!” Cô khẽ hét lên.
Dương Minh quay lại, và anh cũng nhìn thấy bóng hình đó. Một người đàn ông mặc áo dài màu trắng, đứng tựa vào cây cầu mờ nhạt trải dài trên mặt nước. Anh ta đang nhìn về phía họ, ánh mắt đầy đau thương.
An Nhiên đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói trong đầu. Những hình ảnh vụt qua trong tâm trí cô—cô nhìn thấy chính mình đứng trên cây cầu, mặc một bộ váy dài trắng muốt. Trước mặt cô là người đàn ông ấy, nhưng lần này gương mặt của anh ta hiện rõ hơn.
“Đó là anh!” Cô quay sang Dương Minh, giọng run rẩy.
Sự thật hé lộ
Trước khi Dương Minh kịp phản ứng, bóng hình trên mặt nước mờ dần và biến mất. Cây cầu cũng tan đi, như thể chưa từng tồn tại. Cả hai đứng im lặng một lúc lâu, cố gắng sắp xếp lại những gì vừa xảy ra.
“Chúng ta... có lẽ đã từng gặp nhau ở đây,” Dương Minh nói, giọng khẽ trầm. “Nhưng rõ ràng còn nhiều điều mà chúng ta chưa thể nhớ ra.”
An Nhiên nhìn anh, trong lòng dâng lên một cảm giác mơ hồ: nỗi đau, sự mất mát, nhưng cũng xen lẫn một chút hy vọng.
“Chúng ta cần tìm hiểu thêm về truyền thuyết này,” cô nói. “Nếu cây cầu thật sự tồn tại, nó chắc chắn còn nhiều bí mật hơn nữa.”
Một lời nhắc nhở trong giấc mơ
Đêm hôm đó, khi Dương Minh và An Nhiên trở về, cả hai đều có cùng một giấc mơ. Họ thấy mình đứng trên cây cầu ánh trăng, đối diện nhau. Dương Minh nói điều gì đó, nhưng âm thanh bị chặn lại, chỉ còn vang lên một câu nói nhỏ:
“Đừng quên... lời hứa của chúng ta...”
Cả hai choàng tỉnh cùng lúc, trái tim đập thình thịch. Họ biết rằng lời hứa đó là một mảnh ghép quan trọng, nhưng ký ức vẫn còn bị bao phủ bởi màn sương dày đặc.
Cả hai đều nhận ra rằng, càng tiến gần đến sự thật, họ càng cảm thấy định mệnh của mình không còn nằm trong tầm kiểm soát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro