Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ánh Mắt Định Mệnh

Dương Minh bước vào phòng triển lãm tranh trong một buổi chiều mưa nhẹ. Anh không có ý định ghé thăm, nhưng lời mời của một người bạn khiến anh tò mò. Căn phòng tràn ngập ánh sáng vàng dịu dàng, những bức tranh được trưng bày trên tường mang đầy sắc thái mộng mơ, như đang kể một câu chuyện mà anh không tài nào rời mắt.

Giữa không gian yên tĩnh ấy, anh chợt đứng sững lại trước một bức tranh. Trong bức họa, một người đàn ông đứng quay lưng giữa làn nước mờ ảo, ánh trăng chiếu rọi qua bóng dáng gầy. Nhưng điều khiến Dương Minh lạnh sống lưng là... người trong tranh chính là anh.

“Anh cũng thấy nó kỳ lạ đúng không?” Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Dương Minh quay lại, ánh mắt anh dừng lại ở một cô gái trẻ đang cầm bảng màu, tay còn vương chút sơn. Mái tóc cô đen nhánh, ánh mắt sâu thẳm như che giấu cả một đại dương đầy bí mật.

“Bức tranh này... là cô vẽ?” Anh ngập ngừng hỏi.

Cô gái gật đầu. “Đúng vậy. Anh có cảm thấy quen thuộc không? Tôi đã vẽ nó từ những mảnh ký ức trong giấc mơ.”

Câu trả lời của cô làm tim Dương Minh khẽ chùng xuống. Anh không tin vào chuyện trùng hợp. Giấc mơ mà cô nói giống hệt với những gì anh đã thấy. Một người đàn ông đứng dưới ánh trăng, bao quanh là bóng tối sâu thẳm, và một cảm giác mất mát không thể giải thích.

“Chúng ta... đã từng gặp nhau chưa?” Dương Minh cố gắng tìm câu trả lời, nhưng ngay cả anh cũng không rõ mình đang tìm điều gì.

An Nhiên nhìn anh, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên. "Tôi không nghĩ vậy... nhưng có điều gì đó về anh... giống như tôi đã biết từ rất lâu rồi."

Tối hôm đó, khi trở về nhà, An Nhiên mở cuốn sổ phác thảo của mình. Từ lâu, cô đã luôn ghi lại những hình ảnh xuất hiện trong giấc mơ. Nhưng giờ đây, những nét vẽ dường như có sức sống hơn, như thể chúng đang dẫn dắt cô đến một điều gì đó quan trọng.

Còn Dương Minh, anh ngồi trong phòng làm việc, ngắm nhìn những ký ức vụt qua trong đầu. Hình ảnh của cô gái ấy, người mà anh chưa từng gặp nhưng lại có cảm giác thân thuộc đến lạ lùng, cứ ám ảnh anh mãi.

Từ sâu thẳm trong tiềm thức, cả hai đều biết: Đây không phải là lần đầu họ gặp nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: