Chương 1: Khu sáng hoàn mỹ
Lyra ngồi trên ban công của biệt thự, ánh nắng buổi chiều nhạt chiếu xuống khu vườn dưới chân đồi. Từ đây, cô có thể nhìn thấy toàn cảnh của Khu Sáng: những tòa nhà trắng tinh, những con đường lát đá, hàng cây xanh mướt, và những con người đẹp đẽ, không tì vết, di chuyển chậm rãi dưới ánh mặt trời.
Mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng đối với Lyra, cảnh đẹp đó lại chỉ là một cái vỏ trống rỗng. Cô cảm thấy như đang mắc kẹt trong một giấc mơ mà không bao giờ tỉnh lại được. Từ khi sinh ra, cô đã được tôn sùng vì vẻ đẹp hoàn mỹ của mình. Cha mẹ cô tự hào, xã hội tán dương. Nhưng càng lớn lên, cô càng cảm thấy áp lực. Không ai hỏi cô cảm thấy thế nào, hay cô muốn gì. Mọi thứ chỉ xoay quanh việc cô phải giữ gìn vẻ đẹp đó và sống đúng theo chuẩn mực của Khu Sáng.

Lyra không thể thở nổi trong thế giới "hoàn hảo" này. Cô muốn trốn thoát, nhưng không biết đi đâu.
-Mình sống trong một nơi hoàn mỹ, nhưng tại sao trái tim lại nặng trĩu như thế? Phải chăng vẻ đẹp không phải là tất cả?
Nhiều đêm, Lyra không thể ngủ. Cô cảm thấy áp lực như một sợi dây vô hình bóp nghẹt tâm hồn mình. Có những lúc cô ước gì mình không quá đẹp, để không phải đối mặt với ánh nhìn soi xét của mọi người. Trong khi người khác khao khát được sống trong Khu Sáng, thì đối với Lyra, nó chẳng khác gì một nhà tù, nơi không có chỗ cho sự tự do và chân thật.
Một ngày nọ, như thường lệ, Lyra đi dạo quanh khu rừng nhỏ phía sau biệt thự để tìm chút không gian riêng tư. Rừng cây ở đây vốn rất đẹp, với những tán lá xanh ngát và tiếng chim hót vang vọng. Nhưng ngay cả khu rừng này cũng mang một vẻ đẹp hoàn mỹ đến lạnh lùng, khi đang dạo quanh khu rừng phía sau biệt thự, Lyra vô tình phát hiện một cánh cổng bằng đá cũ kỹ, ẩn sau những bụi cây rậm rạp. Cánh cổng này chưa bao giờ được nhắc đến trong bất kỳ câu chuyện nào cô từng nghe. Nó giống như một phần của thế giới bị lãng quên.
-Cánh cổng này... nó dẫn đi đâu? Tại sao lại bị giấu kỹ như vậy?
Sau khi phát hiện ra cánh cổng bí ẩn, Lyra trở về nhà với một nỗi băn khoăn khó tả. Cô quyết định nói chuyện với bố mẹ, nhưng trong lòng cô biết rằng họ sẽ khó hiểu được cảm xúc của cô.
Tối hôm đó, Lyra ngồi bên bàn ăn cùng bố mẹ trong căn phòng trang trí cầu kỳ, ánh đèn lấp lánh phản chiếu lên những bức tường màu ngọc trai. Cô thu hết can đảm để mở lời:
-Mẹ, bố... con có thể hỏi hai người một điều không?
Mẹ của Lyra đưa tay chỉnh lại khăn ăn và mỉm cười nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
-Tất nhiên, con yêu. Có chuyện gì sao?
Lyra nhìn xuống đĩa thức ăn của mình lòng mang đầy tâm trạng lo lắng.
-Con cảm thấy... mọi thứ ở đây đều hoàn hảo, nhưng con không hạnh phúc. Con thấy như mình đang sống trong một giấc mơ.
Bố của Lyra buông chiếc bánh mì đang ăn dở và ngẩng đầu lên nhìn cô ánh mắt mang một vẻ tức giận.
-Lyra, con thật sự không biết mình đang nói gì. Cuộc sống này là tất cả những gì con cần.
Cô ngẩng đầu lên lòng mang chút sợ hãi ngập ngừng nói.
-Nhưng con đã tìm thấy một cánh cổng đá trong rừng... Nó có vẻ dẫn đến một nơi khác.
Đôi mắt của bố Lyra bỗng tối sầm lại giọng ông quát lớn mang chút tức giận.
-Con không được đến gần nó. Đừng để những thứ bên ngoài làm con lạc lối.
Mẹ của Lyra đặt tay lên má cô, bà nói giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
-Con yêu, đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Hãy tập trung vào cuộc sống tuyệt vời mà con có.
Lyra cảm thấy có chút thất vọng. Cô biết rằng họ sẽ không bao giờ hiểu. Nhưng điều đó không làm giảm đi sự tò mò mà cánh cửa mang lại, cô quyết định sẽ khám phá nó vào ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro