Tập 3
Tối hôm đó, Ann nhận được tin nhắn từ quản lý:
"Hashtag #AnnCheer đứng top trending Twitter Thái. Các báo lá cải giật tít 'Cặp đôi mới đáng chờ đợi'. Có cần xử lý không chị Ann?"
Ann đọc tin nhắn ấy đến ba lần. Cuối cùng, chị chỉ trả lời: "Không cần. Để yên."
Tin nhắn được gửi đi, nhưng màn hình điện thoại vẫn còn sáng trong lòng bàn tay chị thêm vài nhịp. Ngón cái vuốt nhẹ mép viền kim loại, trơn lạnh, như thể cố níu giữ một cảm giác chắc chắn nào đó. Đèn trong phòng khách chỉ bật một bóng ở góc xa, đổ bóng Ann ngồi dựa vào sofa kéo dài tận mép tấm thảm. Bàn cà phê phía trước vẫn còn ly nước lọc chưa uống cạn, hơi nước đọng thành những vệt dài mờ mờ trên thân ly. Mọi thứ đều tĩnh lặng, đúng như Ann muốn. Và lẽ ra, phải luôn như vậy.
Ngày hôm sau, trường quay trở lại nhịp làm việc cũ. Ann vẫn với phong thái điềm tĩnh và chuẩn mực như mọi khi. Nhưng quản lý của chị, Suda, không giữ được vẻ thản nhiên ấy. Giữa lúc nhân viên kỹ thuật đang căn chỉnh ánh sáng cho cảnh quay buổi sáng, Suda kéo Ann ra một góc phía sau cánh gà.
"Chị không định nói gì à?"
Ann nhìn Suda, ánh mắt phẳng lặng.
"Về chuyện gì?"
"Về cái hashtag đó. Và những bài báo sáng nay."
"Tin đồn vớ vẩn. Không đáng."
"Nhưng nó đang lan nhanh." - Giọng Suda hạ thấp - "Không chỉ fan. Đối tác của chị cũng nhắn hỏi em rồi."
Ann im lặng một nhịp. Rồi chị thở ra chậm rãi.
"Vậy em muốn tôi làm gì?"
"Ít nhất cũng phải giữ khoảng cách với Cheer hơn. Truyền thông không kiểm soát được. Nếu để lâu, chị sẽ bị kéo vào mấy câu chuyện không đâu."
Suda nói câu này không phải vì trách móc hay lo ngại cho danh tiếng. Cô ấy theo Ann mười năm rồi, hiểu rất rõ Ann không dễ bị lung lay vì những lời đồn. Nhưng lần này, cảm giác khác. Cheer không phải kiểu diễn viên sẽ giữ khoảng cách như những người khác. Và Ann cũng không giống như đang muốn giữ khoảng cách.
Ann nhìn qua vai Suda, thấy Cheer đang nói chuyện với đạo diễn ở cuối hành lang. Dáng cô thẳng, hai tay đút túi quần, miệng nhếch lên khi cười, ánh mắt nghiêng nghiêng đầy bất cần quen thuộc. Và cũng quen thuộc... là cảm giác ánh mắt đó, dù không nhìn về phía mình, vẫn như đang nắm rõ từng suy nghĩ của mình.
Ann quay lại, đáp khẽ - "Tôi biết mình phải làm gì."
Suda nhìn chị thêm một nhịp, rồi gật đầu - "Em chỉ nhắc thôi."
Đến giờ quay. Cảnh hôm nay là cảnh June đưa Nara về nhà sau một đêm cả hai bị mắc kẹt ở vùng núi vì xe hỏng. Trong kịch bản, June cõng Nara vì cô bị trẹo chân. Một cảnh thân mật hơn hẳn những gì đã quay trước đó.
Ann đứng phía sau xe đẩy máy quay, quan sát ê-kíp chỉnh máy, rồi lật nhẹ kịch bản trong tay. Chị đã làm nghề hai mươi lăm năm, chưa từng cảm thấy ngại ngần với bất kỳ cảnh nào—nhưng hôm nay, khi nghe trợ lý trường quay nhắc micro đã gắn sẵn trên áo sơ mi, chị lại thấy cổ họng mình khô hơn bình thường.
Cheer tiến lại, vẻ mặt không chút căng thẳng - "Chị sẵn sàng chưa?"
Ann gập kịch bản lại, gật đầu - "Chỉ cần em đừng làm quá."
Cheer nhếch môi cười - "Chị bảo em đừng diễn thật quá hay là đừng thật quá?"
Ann quay sang, ánh mắt sắc hơn một chút - "Đừng đùa."
"Em không đùa." - Cheer đáp, giọng rất nhẹ, nhưng ánh mắt thì khó đoán.
"Vào vị trí."
"Camera rolling!"
"Action!"
June cúi người xuống, quay lưng về phía Nara -
"Lên đi."
Nara khựng lại một nhịp - "Không cần."
"Cần." - Cheer nói câu đó, không phải June.
Ann chậm rãi đặt tay lên vai cô, khẽ thở ra một hơi rất mỏng trước khi dịch người lên lưng Cheer. Động tác này, chị làm rất chậm, rất cẩn thận. Nhưng bàn tay của Cheer lập tức giữ chặt lấy cánh tay chị, rồi bế chị lên lưng như không có chút nặng nhọc nào.
Cả đoàn làm phim im lặng. Chỉ có tiếng bước chân Cheer trên nền sỏi vọng lại đều đặn.
"Em từng nói rồi," - Cheer khẽ nói - "Em không thích thứ gì dễ chịu quá mức."
Ann ngẩng đầu, lần này không còn là diễn nữa. Chị cảm thấy hơi thở của mình nông hơn khi nhìn nghiêng vào đường cong nơi xương quai xanh của cô gái kia. Và cũng lần đầu tiên, Ann thấy bản thân không phân biệt nổi, đâu là nhân vật Nara, đâu là chính mình.
"Cut!"
Đạo diễn lên tiếng, nhưng không ngay lập tức. Ông để cảnh đó kéo dài hơn cần thiết. Khi Cheer buông Ann xuống, cả hai đứng thẳng dậy. Ann quay đi trước, không nhìn lại.
Chiều hôm đó, khi đoàn phim nghỉ sớm, Ann ngồi trong xe, nhìn qua cửa kính. Ngoài sân, Cheer đang đứng bên xe mình, cởi áo khoác ném lên ghế lái, một tay cầm chai nước, tay kia bật điện thoại.
Ann nhìn một lúc lâu hơn cần thiết, rồi quay sang Suda - "Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy."
"Về cái gì?"
"Về chuyện khoảng cách."
Suda thở ra - "Chị chắc mình muốn làm chuyện đó không?"
Ann không trả lời. Chị chỉ mở cửa xe, bước ra.
Cheer ngẩng đầu khi Ann tiến lại gần - "Có chuyện gì sao?"
Ann đứng cách cô hai bước chân - "Tôi cần nói rõ với em."
Cheer không cười lần này - "Em nghe đây."
Ann ngừng một nhịp dài - "Giữa tôi và em, chỉ có công việc."
Cheer im lặng một lúc. Cô nhìn thẳng vào mắt Ann - "Và chị muốn nó luôn như thế?"
"Đúng."
Cheer gật đầu khẽ - "Được."
Ann siết chặt quai túi trong tay - "Em hiểu ý tôi chứ?"
"Em hiểu." - Cheer đáp, vẫn là chất giọng đó—rõ ràng, không mập mờ. Nhưng trong đôi mắt kia, có thứ gì đó... rất khác.
Ann quay đi sau đó, bước trở lại xe. Nhưng khi ngồi xuống, đóng cửa lại, chị thấy ngực mình nặng hơn thường lệ. Suda không nói gì, chỉ nhìn chị qua gương chiếu hậu. Còn Ann, chị không chắc mình vừa thắng, hay vừa thua.
Buổi tối hôm đó, Bangkok lặng lẽ đón một cơn mưa nhẹ, không ồn ào như trận mưa đầu mùa mấy hôm trước. Đèn đường loang nước, bóng xe cộ di chuyển chậm rãi như dòng chảy quen thuộc mà bất cứ ai cũng dễ dàng bỏ qua. Nhưng ở căn biệt thự nơi Ann sống, mọi thứ tĩnh lặng tuyệt đối.
Ann ngồi trong phòng làm việc, cửa kính mở hé, để hơi nước mưa lạnh lạnh len vào khoảng không vốn đã vắng tiếng người. Trên bàn là bản in hợp đồng mới từ một thương hiệu trang sức cao cấp, cùng với danh sách phỏng vấn của một tạp chí hạng A. Suda đã chuẩn bị đầy đủ, cẩn thận như mọi khi. Ann không có gì để phàn nàn. Và lẽ ra chị cũng không cần nghĩ thêm điều gì khác. Nhưng ngón tay chị dừng lại trên mặt bàn gỗ trơn nhẵn, như vô thức. Trong đầu Ann, câu nói hôm trước bất chợt vang lên.
"Nếu không thử bây giờ, sau này sẽ không còn cơ hội."
Cheer đã nói như vậy hôm buổi đầu tiên đọc kịch bản. Khi ấy Ann không cho rằng đó là gì quan trọng. Nhưng bây giờ, giữa một không gian tĩnh mịch như thế này, nó lại vang lên rõ ràng hơn cả tiếng mưa ngoài kia. Chị khẽ thở ra, đưa tay khóa màn hình, đặt điện thoại úp xuống bàn. Những gì cần nói, chị đã nói hết rồi. Khoảng cách, giới hạn, ranh giới giữa họ... chị đã dựng lại. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Thế nhưng, vì lý do nào đó, trong lòng Ann vẫn còn một khoảng lặng không tên. Nó không hẳn là trống rỗng, mà là thứ gì đó không xác định, âm ỉ như mặt nước yên mà sâu.
Đêm đó, Ann trằn trọc mãi không ngủ được. Chị bước xuống giường, đi chân trần ra ban công. Mưa ngừng từ lúc nào không hay. Trời Bangkok sau mưa mát dịu, ánh đèn cao áp từ xa mờ nhòe qua lớp hơi nước chưa kịp tan. Ann tựa tay vào lan can, ánh mắt xa xăm. Tiếng thông báo tin nhắn vang lên khẽ khàng, cắt qua suy nghĩ mông lung. Chị quay lại nhìn màn hình điện thoại sáng lên.
Tên người gửi: Cheer Thikamporn.
Ann ngập ngừng đúng một nhịp trước khi mở tin.
"Ngày mai em không đến."
Một dòng duy nhất. Không lý do, không giải thích.
Ann đứng yên, ngón tay khựng lại trên màn hình.
Chị chưa từng nghĩ mình sẽ bận tâm nếu một ai đó không xuất hiện. Nhất là một người mà chị đã dặn rõ "giữ khoảng cách". Chị định cất điện thoại đi. Nhưng cuối cùng, những ngón tay thon dài lại chạm nhẹ lên bàn phím.
"Vì sao?" - Tin nhắn gửi đi.
Một phút trôi qua.
Rồi năm phút.
Không có hồi âm.
Ann đặt điện thoại xuống bàn, mắt không chớp nhìn vào màn hình tối đen. Trái tim chị đập nhanh hơn mức bình thường, điều mà Ann Sirium ghét nhất là những gì vượt ngoài kiểm soát. Và lúc này, nó đang xảy ra.
Sáng hôm sau, đúng như tin nhắn, Cheer không có mặt trên trường quay. Cả đoàn làm phim vẫn làm việc bình thường, không ai nhắc nhiều. Chỉ có đạo diễn nhăn mặt vì lịch quay hôm nay phải đổi lại một chút.
Ann ngồi trong phòng hóa trang, stylist chỉnh lại mái tóc cho chị, tay rất nhẹ - "Chị Ann có mệt không?" – Stylist hỏi, giọng lo lắng khi thấy gương mặt chị phẳng lặng quá mức.
Ann không trả lời ngay. Chị nhìn mình trong gương một lúc lâu. Không có gì khác lạ. Nhưng sâu trong ánh mắt ấy, có một thứ không gọi tên được. Một thứ, mà có lẽ... là nỗi thiếu vắng lần đầu tiên Ann không biết phải lấp đầy ra sao.
Cuối ngày quay, Ann trở lại phòng hóa trang để tháo micro và chỉnh lại tóc trước khi rời đoàn. Không khí phim trường thưa dần tiếng người, các nhân viên kỹ thuật đã bắt đầu thu dọn thiết bị. Ngoài sân, ánh nắng cuối chiều đổ dài xuống bậc thềm đá cũ kỹ, vệt sáng vàng nhạt len vào khe cửa kính.
Suda bước vào, không cần gõ cửa, tay cầm điện thoại và tập hồ sơ lịch quay ngày mai. Cô đứng sau lưng Ann một lúc lâu, đợi stylist tháo xong kẹp tóc, mới khẽ nói:
"Cheer xin nghỉ ba ngày."
Ann nhìn mình trong gương, ngón tay vuốt nhẹ lên đường viền áo sơ mi, động tác không đổi.
"Lý do?"
Suda ngập ngừng một nhịp.
"Không có nói."
Ann im lặng. Stylist cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng, để không gian chỉ còn hai người họ. Ánh sáng từ đèn vàng trong phòng hóa trang chiếu thẳng vào viền mắt Ann, làm lộ rõ ánh nhìn sâu thẳm nhưng tuyệt đối điềm tĩnh.
"Chị có cần đổi lịch quay không?" Suda hỏi thêm.
Ann khẽ lắc đầu.
Suda gật đầu, không hỏi nữa. Cô quen việc không cần biết lý do của Ann, cũng không cần đưa ra lời khuyên khi chị đã quyết. Nhưng lần này, khi nhìn Ann thẳng lưng ngồi trước gương, ánh mắt xa xăm hơn thường lệ, Suda biết... đây không phải chuyện công việc đơn thuần.
Ann ở lại trong phòng thêm một lúc, tay vẫn chống nhẹ lên bàn trang điểm, mắt nhìn thẳng vào khung gương như soi chính mình qua một lớp không khí mờ đục.
Ba ngày.
Lý do cá nhân.
Lẽ ra không liên quan gì đến Ann Sirium. Nhưng lúc này, nó như một khoảng lặng bị kéo dài quá mức, khiến chị không thể không nhận ra sự bất an đang âm ỉ.
Ann rời phim trường khi trời sẩm tối, không thêm một ai trong xe riêng. Chị ngồi thẳng lưng, tay thả lỏng trên đùi, điện thoại im lặng nằm úp trên lòng bàn tay. Màn hình đen lặng, không thông báo mới. Tên Cheer Thikamporn nổi bật trong cuộc trò chuyện gần nhất, dòng chữ cuối cùng nằm yên như một khoảng lặng không tên. Chị nhìn vào đó thêm một lúc nữa, rồi khẽ thở ra, ánh mắt dời đi, chậm rãi mà dứt khoát. Không có hồi âm. Cũng không cần hồi âm. Ann tựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ. Gương mặt hoàn hảo đến mức khiến bất cứ ai cũng tin rằng, chị chưa từng bận lòng về điều gì suốt ngày hôm nay. Dù sao, khoảng cách... vẫn nằm nguyên vẹn ở đó. Và đó là điều chị muốn.
Ngày quay hôm sau, Bangkok trở lại cái nắng gắt quen thuộc. Không khí trên trường quay vẫn tất bật và khẩn trương như mọi khi. Với Ann Sirium, đó chỉ là một ngày làm việc bình thường khác—hoặc ít nhất, chị tự nhủ như vậy. Chị đến đúng giờ, sớm hơn lịch hẹn năm phút, bước ra từ chiếc xe quen thuộc với dáng vẻ không một nếp nhăn. Tóc búi cao chỉnh chu, giày cao gót nhấn nhịp đều đều trên nền gạch. Ánh mắt Ann lướt một vòng không gian như thói quen kiểm soát mọi thứ trong tầm mắt. Bình tĩnh. Chuẩn xác.
Quản lý Suda theo sát phía sau, đưa lịch trình và các ghi chú cần thiết - "Trưa nay đạo diễn muốn bàn thêm cảnh cảm xúc. Anh ấy muốn đẩy sớm tiến độ mạch nhân vật."
Ann khẽ gật đầu, mắt không dừng lại lâu ở bất cứ đâu - "Được. Tôi sẽ xem thêm kịch bản trong giờ nghỉ."
Suda mím môi, không nói gì thêm. Cô biết rõ, Ann không cần nhắc nhở những chuyện đó. Nhưng có vẻ chính cô đang bất an thay cho người phụ nữ trước mặt—quá tĩnh lặng để khiến người khác yên tâm.
Buổi sáng quay cảnh nội thất, những phân đoạn không có Cheer. Ann diễn xuất trọn vẹn, không có lấy một khuyết điểm. Từng ánh mắt, nhịp thở, từng câu thoại được đẩy ra đúng cảm xúc nhân vật, đúng nhịp phim, không thừa một hơi. Khi đạo diễn xem lại footage, ông chỉ gật đầu hài lòng, không cần take lại.
Nhưng khi ống kính máy quay tắt, khi Ann trở về vị trí nghỉ ngơi, một thoáng bất động ngắn ngủi trong ánh mắt chị khiến Suda thoáng cau mày. Chỉ là một khoảnh khắc. Không hơn. Nhưng với Suda, người theo Ann mười năm, đó là khác biệt.
Giữa giờ nghỉ, Ann ngồi một mình ở khu vực dành riêng cho diễn viên chính. Ly trà Earl Grey đặt trên bàn, đã nguội quá nửa. Suda tiến lại, đưa thêm bản kịch bản sửa mới, nhưng Ann chưa vội cầm.
"Đạo diễn muốn chị xem thêm cảm xúc của Nara khi đối diện June. Ông ấy cho rằng chemistry giữa hai nhân vật có thể lên cao trào sớm hơn."
Ann ngước mắt, ánh nhìn phẳng lặng.
"Ông ta có nói lý do không?"
"Ông ấy bảo... có cảm giác Nara đang giữ quá chắc. Cần một cú chệch nhịp nhẹ."
Ann khẽ nhướng mày, rồi thở chậm - "Không cần phải sửa. Tôi biết lúc nào nên lệch nhịp."
Suda im lặng. Cô biết Ann không lệch nhịp bao giờ. Trừ phi... Ann muốn thế.
Buổi chiều, đoàn phim chuẩn bị cho một cảnh ngoại thất. Địa điểm là khu vườn phía sau căn biệt thự cổ, nơi June từng đưa Nara ra ngoài sau một trận hoảng loạn. Lịch quay đã được điều chỉnh, chỉ có cảnh quay một mình Ann. Cả đoàn hoạt động trơn tru. Nhưng một vài ánh mắt lén liếc về phía Ann khi biết Cheer chưa quay lại. Có những lời xì xào, nhưng không ai dám nói ra trước mặt chị. Ann không bận tâm. Hoặc ít nhất, bề ngoài là như vậy. Chị hoàn thành cảnh quay nội tâm của mình chỉ sau hai lần take. Đạo diễn khen ngợi sự ổn định và chiều sâu trong ánh mắt nhân vật Nara, rồi chuyển sang dặn dò bộ phận hậu cần sắp xếp máy móc.
Cuối ngày, khi Ann chuẩn bị rời phim trường, điện thoại trong túi xách rung nhẹ. Tin nhắn từ Suda.
"Đối tác hãng trang sức muốn sắp xếp thêm buổi gặp riêng vào cuối tuần. Chị có cần lùi lại không?"
Ann nhìn màn hình điện thoại lâu hơn bình thường. Cuối cùng, chị trả lời - "Không cần. Cứ để nguyên."
Ann rời phim trường sớm hơn mọi khi, xe lướt qua những con phố đang dần lên đèn. Trong khoang xe yên tĩnh, Ann dựa nhẹ vào ghế da mềm, ánh mắt hướng ra ngoài cửa kính. Dòng xe chạy chậm trên đại lộ, đèn pha phản chiếu qua những vệt nước còn sót lại sau cơn mưa đêm trước. Chị nhắm mắt lại, lòng bàn tay buông thõng, không cầm lấy thứ gì. Bỗng nhiên, Ann cảm giác như thiếu mất điều gì đó. Hay là ai đó. Ann không chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro