Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chúng ta quên rồi sao?

Bước vào phòng mình, anh ngồi phịch xuống ghế sofa, nhìn vào khoảng không vô định và giọng nói cậu bé ấy vang vọng trong ký ức, rõ ràng như vừa mới ngày hôm qua. Hình ảnh đôi mắt nâu đen sáng lấp lánh, ánh lên sự ngây thơ và hồn nhiên, gương mặt bầu bĩnh đỏ hồng vì chạy nhảy dưới nắng hè. Đứa bé ấy đã đứng trước mặt cậu, đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay cậu, ánh mắt tràn ngập hy vọng.

— "Bống ơi, nếu tớ đi thật xa, cậu sẽ vẫn nhớ tớ chứ?"
— "Ngốc quá! Cậu là Pháp Kiều của tớ mà! Dù cậu có đi đâu, tớ cũng sẽ luôn nhớ cậu!"

Đăng Dương khẽ nhắm mắt, cảm giác nhói đau nơi lồng ngực khi ký ức đó hiện về. Hình ảnh đứa bé cười tươi và cái ôm thật chặt trước khi chia xa... Mọi thứ đều rõ ràng như mới ngày hôm qua. Vậy mà giờ đây, khi đứng trước mặt anh, Pháp Kiều lại xa cách như một người hoàn toàn xa lạ.

— "Không... không thể nào..." – Đăng Dương thì thầm, đôi mắt ánh lên vẻ mơ hồ. Anh cảm nhận được sự quen thuộc trong ánh mắt của Pháp Kiều, nhưng tại sao... tại sao lại có cảm giác cậu ấy đang cố tình chối bỏ tất cả?

— "Trần tổng, anh ổn chứ?"

Giọng nói của trợ lý vang lên, kéo Đăng Dương trở về thực tại. Anh giật mình, nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường thấy.

— "Không có gì. Cậu về trước đi, tôi muốn yên tĩnh một mình."

Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo sự mệt mỏi khó che giấu.

Trợ lý cung kính gật đầu rồi rời đi, để lại Đăng Dương trong phòng. Anh nhìn ra khung cửa sổ lớn, nơi ánh nắng chiều đang dần tắt sau những toà nhà cao tầng.

— "Pháp Kiều... em thực sự quên rồi sao...?" – Giọng nói trầm thấp thoát ra từ đôi môi mấp máy. Trái tim anh thắt lại khi nhớ đến đôi mắt lạnh lùng, xa cách ấy. Đó không phải là đôi mắt của "Pháp Kiều" mà anh từng biết.

Đăng Dương cắn chặt môi, đôi bàn tay siết chặt đến mức run rẩy. Hình ảnh cậu bé có đôi mắt sáng lấp lánh, nụ cười ngọt ngào như ánh nắng buổi sớm lại hiện lên rõ mồn một trong tâm trí anh.
Cậu bé đó... là Nguyễn Thanh Pháp. Là Dâu mà anh đã từng yêu thương và bảo vệ như một phần của chính mình.

Nhưng tại sao... tại sao bây giờ lại trở nên xa cách và lạnh lùng đến vậy? Đăng Dương thẫn thờ nhìn xuống sàn nhà lạnh lẽo, cảm giác đau đớn dâng lên trong lòng ngực.

— "Kiều... Là em thật sao?"

Nỗi sợ hãi mơ hồ len lỏi vào tâm trí anh – sợ rằng nếu mình hỏi, mọi thứ sẽ hoàn toàn tan vỡ, và người trước mặt sẽ càng rời xa anh hơn.

— "Nếu thật sự là em... tại sao lại giả vờ như không quen biết anh?" – Đăng Dương đau đớn tự hỏi, ánh mắt đượm buồn.

Anh đã chờ đợi ngày gặp lại Kiều suốt bao nhiêu năm qua, không lúc nào là không nhớ đến cậu bạn nhỏ với nụ cười rạng rỡ ấy. Nhưng giờ đây, người trước mặt lại xa cách đến mức khiến anh cảm thấy như hai người xa lạ chưa từng tồn tại trong ký ức của nhau.

Đăng Dương cười nhạt, đôi mắt u buồn:
— "Chẳng lẽ... em thực sự đã quên anh rồi sao?"

Nhưng nếu đã quên... tại sao ánh mắt em lại chất chứa nỗi buồn như vậy khi nhìn anh?

Đăng Dương siết chặt nắm tay, cảm giác trái tim vỡ vụn từng mảnh khi nghĩ đến điều đó. Anh không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đứng lặng người nhìn về hướng Pháp Kiều vừa rời đi, mong rằng lần sau gặp lại... em sẽ không còn giữ khoảng cách với anh như hôm nay.

Ở một nơi khác...
Pháp Kiều đứng lặng trước cửa sổ lớn, đôi mắt nâu đen đượm buồn nhìn về phía chân trời xa xăm. Ánh hoàng hôn đỏ rực phản chiếu lên gương mặt góc cạnh của cậu, tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ nhưng cũng thật cô đơn.

— "Trần Đăng Dương... cậu thực sự đã quên tớ rồi sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, mang theo sự tủi thân khó che giấu. Cậu mỉm cười cay đắng, bàn tay vô thức chạm lên ngực trái, nơi trái tim đang thổn thức vì nỗi nhớ nhung không thể nói thành lời.

- "Em vẫn chưa thể buông bỏ quá khứ, phải không?"

Giọng nói trầm ổn vang lên sau lưng, kéo Pháp Kiều khỏi dòng suy nghĩ miên man. Cậu giật mình quay lại, đôi mắt nâu đen hiện lên sự bất ngờ khi thấy Anh Tú đứng đó, ánh mắt dịu dàng đầy thấu hiểu.

— "Anh cả ... sao giờ này anh lại ở đây?"

Pháp Kiều lắp bắp, cố gắng che giấu sự bối rối trong đôi mắt. Nhưng Anh Tú chỉ khẽ cười, tiến lại gần và đặt tay lên vai cậu:

— "Dâu à... em đã che giấu nỗi đau này đủ lâu rồi. Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Nếu muốn khóc, cứ khóc đi..."

Lời nói ấm áp như dòng suối mát lành làm tan chảy lớp vỏ bọc cứng rắn của Pháp Kiều. Đôi vai gầy khẽ run lên, đôi mắt đỏ hoe như muốn bật khóc nhưng lại cố kìm nén.

— "Em không khóc... Em không yếu đuối như vậy..."

Giọng nói của Pháp Kiều run rẩy, đôi bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Cậu không muốn anh mình thấy mình yếu đuối, càng không muốn ai biết rằng cậu vẫn đang đau khổ vì người đã quên mình.

Anh Tú khẽ thở dài, nhẹ nhàng kéo Pháp Kiều vào lòng, để cậu dựa vào bờ vai vững chãi của mình.

— "Em ngốc quá... Anh biết em đã chịu đựng rất nhiều, nhưng em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh đâu. Anh luôn ở đây... luôn bên cạnh em, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa."

Pháp Kiều cắn chặt môi, những giọt nước mắt nóng hổi cuối cùng cũng rơi xuống, thấm ướt vai áo của Anh Tú. Cậu khóc như một đứa trẻ, để mọi nỗi đau dồn nén suốt 19 năm qua tuôn trào không kiềm chế.

— "Em nhớ cậu ấy... Em đã chờ đợi... chờ đợi rất lâu... nhưng cậu ấy lại quên em rồi..."

Giọng nói của Pháp Kiều nghẹn ngào, đôi vai gầy run lên bần bật. Cậu đã nghĩ rằng mình có thể mạnh mẽ đối diện với quá khứ, nhưng khi thực sự đứng trước mặt Đăng Dương, cậu mới nhận ra mình yếu đuối biết bao.

Anh Tú không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi cậu. Anh hiểu rõ hơn ai hết nỗi đau của Pháp Kiều, bởi anh đã chứng kiến cậu lớn lên với một trái tim đầy vết sẹo.

— "Em đã mong đợi điều gì chứ... Đăng Dương đã quên em rồi... cậu ấy không còn nhớ gì nữa..."

Pháp Kiều bật khóc nức nở, như muốn trút hết mọi nỗi đau trong lòng.

— "Đừng nói vậy... Có lẽ Đăng Dương không cố ý... Có thể cậu ấy đã trải qua chuyện gì đó mà em không biết..."

Anh Tú an ủi, dù trong lòng cũng cảm thấy xót xa.

— "Em không muốn biết... Không muốn đối diện nữa... Em muốn quên cậu ấy... Nhưng... em không làm được..."

Pháp Kiều nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ.

Anh Tú siết chặt vòng tay ôm lấy cậu, đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ kiên định:

— "Không sao cả... Nếu em không thể quên, thì hãy nhớ. Anh sẽ ở bên cạnh em, dù em có chọn cách nào đi nữa."

Pháp Kiều khẽ nấc lên, trái tim đau nhói nhưng cũng cảm thấy ấm áp khi biết rằng mình không cô đơn trên con đường đối diện với quá khứ.

Ở nơi xa xăm, dưới bầu trời hoàng hôn đỏ rực, một lời hứa cũ kỹ vẫn còn vang vọng...
"Dương ơi, cậu nhất định phải nhớ tớ đấy nhé!"

Nhưng lời hứa ấy, liệu có còn ý nghĩa khi người đã quên, còn kẻ vẫn mãi khắc ghi...?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro