HẸN MỘT MAI
Tôi từ nhỏ đã sống với ông bà để ba mẹ có thể yên tâm đi làm. Chiều thứ sáu họ sẽ về thăm tôi và tặng tôi những món quà. Từ căn phòng trọ nhỏ hẹp của ba mẹ về quê cũng hàng trăm cây số, ấy vậy mà tuần nào họ cũng kiên trì về thăm tôi.
Trong trí nhớ của tôi, mỗi lần tôi ngủ thiếp đi ba mẹ tôi sẽ sửa soạn để đi lên Bình Dương tiếp tục công việc làm ăn. Cuộc sống ấm no, không lo cái ăn cái mặc là thứ mà ba mẹ tôi cố gắng từng ngày.
Suy cho cùng, lúc đó tôi cũng chỉ là một đứa trẻ hai tuổi. Có lúc tôi òa khóc lên và hỏi mẹ tôi rằng :" mẹ nghĩ con không nhớ mẹ hả?". Rồi hai mẹ con ôm nhau mà khóc.
Ba mẹ tôi cố gắng làm để có thể đón tôi lên sống cùng. Tôi biết rằng mình sẽ sống trong căn phòng trọ nhỏ hẹp, nóng nực vào mùa hè. Nhưng tôi vẫn rất vui vì có lẽ...được sống cùng ba mẹ.
Một năm sau, ba mẹ tôi mua được một căn nhà ở đó. Căn nhà chỉ bốn mét vuông, chẳng rộng tí nào. Phòng khách chỉ để một cái ti vi nho nhỏ trên kệ tủ hơi mục.
Tôi háo hức đi học mẫu giáo với những người bạn mới. Tôi mong rằng chúng sẽ không tệ với tôi như bọn ở quê. Chỉ vì tôi ăn kém và hay ói mà cô giáo và lũ trẻ lại bày xích tôi. Cô từng chỉ thẳng mặt tôi và nói : " Đừng có mà chơi với con này, nghe chưa?"
Nhưng có lẽ mọi thứ không như tôi mong muốn. Học ở trường mới, tôi vẫn bị cô lập như cũ. Chẳng có ai thèm nói chuyện, chúng giành đồ chơi với nhau và đưa cho tôi những mẫu đồ chơi vỡ nát. Lúc đó tôi chỉ muốn ném vào người chúng nó, dù có bể trán tôi cũng chịu.
Tôi có bao giờ ói vào người chúng đâu mà chúng cư xử với tôi như thể tôi đã nôn vào người chúng hàng trăm lần vậy. Mong là sau này có gặp lại nhau cũng như người dưng nước lã.
Tuy ở trường tệ là vậy nhưng ở nhà tôi vẫn có bạn bè. Họ không như lũ ở trường, chúng nhường tôi hơn một chút. Không cho tôi chạy nhiều vì không biết chừng nào tôi sẽ xĩu.
Lên cấp một, tôi được mẹ kèm cặp. Vì hi vọng vào tôi quá nhiều nên mẹ tôi rất nghiêm khắc với tôi. Lũ trẻ trong xóm rủ tôi đi chơi thú nhún, mẹ tôi lúc nào cũng từ chối vì tôi bận học. Những lần tôi được đi chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Gần sáu năm tôi ở Bình Dương, trên trường tôi chẳng có nổi một người bạn. Cuối cùng tất cả chỉ là mối quan hệ xã giao mà thôi.
Lên cấp hai, tôi học tệ đi. Theo tôi cảm thấy như thế, tôi bị điểm kém. Để rồi nhận lại là sự trách phạt, cũng chẳng có gì đáng trách. Vì tôi tệ thật mà... Nhưng sau lần đó, tôi bắt đầu đi học thêm nhiều môn hơn. Tôi ép mình vào khuôn khổ, tôi lấy thời gian học thêm để khiến cho đầu óc mình bớt suy nghĩ.
Và rồi, tôi gặp được em. Em xuất hiện chẳng hoành tráng như bộ phim ngôn tình thường chiếu. Chỉ là từ từ đi vào cuộc sống của tôi, mà đến tôi cũng không biết. Tôi nhận ra em học cùng trường cấp hai với tôi.
Em tên An Khuê, em học không giỏi bằng tôi. Nhưng em có ước mơ trở thành nhà giáo. Một nghề đáng quý biết chừng nào. Em luôn miệng nói em sẽ trở thành cô giáo ra sao, sẽ đối xử với học sinh như thế nào. Tôi cũng cầu chúc cho em đạt được như nguyện ý.
Lên lớp tám, tôi nhận ra tôi thích em. Tôi thấy sợ hãi chính bản thân mình. Một người con gái lại thích người con gái khác. Tôi cố gắng nhìn kĩ mình trong gương, soi lại bản thân mình. Tôi có sai ở chỗ nào không? Sao tôi lại đi thích con gái cơ chứ.
Tôi ôm đầu mình, ngồi sát vào tường. Tôi muốn chui rúc vào tủ quần áo để thử xem mình có bị điên rồi hay không? Nếu ba mẹ tôi mà biết tôi " bệnh hoạn" thế này ba mẹ tôi sẽ như thế nào chứ?
Tôi từng nghĩ rằng ba mẹ tôi sẽ đánh tôi một trận nhừ tử, xong sau đó sẽ mua đủ loại thuốc về cho tôi uống.
Có thể là bùa, hoặc những thứ không có nhãn với công hiệu là :" chữa trị dứt điểm bệnh đồng tính". Họ sẽ không bỏ qua cách nào để khiến tôi trở lại " bình thường". Càng nghĩ tôi càng thấy sợ hãi hơn nữa. Tôi tự nhủ phải dứt bỏ đoạn tình này. Tôi không muốn người ta châm chọc, càng không muốn ba mẹ bị cười chê.
Nói thì dễ, làm mới khó. Làm sao từ bỏ được khi mà tôi trót thích em quá nhiều. Tôi ganh tị với bạn trai của em, đáng lẽ tôi là người bên cạnh em trước. Tôi mới xứng đáng, tên đó chỉ là lời trót đầu môi. Hắn đã khiến em khóc nhiều lần thì sao có thể làm em hạnh phúc được chứ, em ơi?
Tôi cố gắng tránh mặt em nhiều nhất có thể, vì tôi nghĩ càng tránh thì tình cảm càng phai. Nhưng mà lại bị phản tác dụng, tôi đi kể với bạn tôi về xu hướng tính dục của mình. Bạn tôi thở dài, giống như những lời khuyên vô bổ trước đó. Khuyên tôi nên từ bỏ, sau này lấy chồng sinh con.
Những lời nói này tôi nghe muốn nhàm tai rồi. Bỏ một người dễ như thế thì nhạc sĩ sáng tác toàn bài vui, chứ cần gì ảo não về thất tình. Đúng là nhảm nhí. Cuối năm lớp chín, tôi lấy hết can đảm tỏ tình em, tôi không hi vọng em đáp trả. Tôi chỉ cầu em không ghê tởm tôi
- Tôi thích cậu... từ lâu rồi
An Khuê đứng thẫn người ra một lúc, rồi hỏi lại
- Cậu... cậu đang đùa hả? Con gái làm sao có thể thích nhau được chứ. Nghe thôi đã thấy kinh tởm.
- Thật sự là như vậy sao?
- Ừ... Vừa không duy trì được nòi giống, xã hội dè biểu, ai lại ngu đến độ như vậy.
- À... ừ
- Nếu cậu thích tớ giống như bạn bè thì tớ sẽ tha thứ cho cậu. Nếu còn về thứ tình cảm kia, thì mình nên nghỉ chơi đi.
- Nghỉ chơi đi... nghỉ đi...
Khuê nhìn tôi với vẻ mặt không thốt nên lời. Tôi nhìn em, cười khổ. Đúng là con ngu, tự nhiên đâm đầu vào, tự tay hủy đi tình bạn. Tôi cũng muốn khóc, nhưng chẳng sao khóc được. Tôi leo lên xe đạp chạy lốc cốc về nhà, ở nhà mẹ tôi đã ngồi ở trên ghế. Vẻ mặt đăm chiêu lại, dự cảm trong lòng tôi dâng lên.
Chuyện tồi tệ nhất đã đến, tôi run run bước vào trong nhà. Mẹ tôi bước tới tát cho tôi một bạt tay.
- Tao đẻ mày ra làm con gái đàng hoàng. Sao bây giờ lại nam không ra nam, nữ không ra nữ thế này?
- Chỉ là rung động cùng giới thôi. Tất cả mọi thứ đều bình thường, chỉ khác là cùng giới thôi.
- Tao không cấm mày yêu đương, nhưng mày nhìn xem mày đã làm gì đây hả? Yêu con gái, nhìn thôi là đã tởm rồi.
Mẹ tôi đi vào trong nhà bếp, đem ra cây chổi, kêu tôi quỳ xuống. Từng nhát đánh vào người tôi, cả người tôi run rẩy lên. Tôi bật khóc vì đau, mẹ tôi vừa đánh vừa chửi
- Tao đánh cho mày chết. Mày không phải con tao. Con gái tao không bệnh hoạn, biến thái như vậy. Con gái tao sau này sẽ thành đạt lấy chồng, sinh con. Không phải loại ái nam ái nữ như mày.
- Cuối cùng là mẹ muốn con hạnh phúc cho con, hay là cho mẹ?
- Hạnh phúc cho mày, thể diện cho tao và ba của mày.
- Đừng bao giờ nhắc
Tôi cứ lẩm nhẩm hai từ " thể diện", tôi mỉm cười rồi ngất xĩu. Khi tôi tỉnh dậy thấy chân mình đã bị xích vào thành giường. Mẹ tôi đẩy cửa bước vào, trên tay cầm lọ thuốc, kêu tôi mau uống đi
- Đây là thuốc gì
- Thuốc trị đồng tính
- Đồng tính có phải là bệnh đâu mẹ
Mẹ tôi không nghe tôi nói, bà tiến lại bóp miệng tôi trút hai viên thuốc vào. Cứ lẩm bẩm "xin trời phật phù hộ cho Châu Ánh nhà con khỏi bệnh. Tôi đảm bảo rằng tôi chẳng có bệnh hoạn gì hết. Cuối cùng tình yêu lại bị ngăn cách bởi giới tính. Từ khi nào lại như vậy.
Cứ như vậy suốt ba tháng, mẹ tôi cứ bắt tôi uống đủ mọi loại thuốc. Từ Đông tới tây, từ thuốc Bắc đến thuốc Nam. Đến những lá bùa mà tôi nghĩ chỉ trên truyền hình mới có. Vì uống quá nhiều loại không rõ nguồn gốc nên cơ thể tôi ngày càng suy kiệt, tôi thường hay nôn ra máu.
Mẹ tôi lại cứ nghĩ vì tôi " bệnh hoạn" nên trời đất mới trừng phạt. Một ngày nọ, tôi đang tập chạy thể dục thì tôi thấy choáng váng, cả đầu đau như búa bổ. Tôi ngã xuống nền xi măng lạnh lẽo, tôi không biết ai đã đưa tôi vào viện.
Nhưng khi tôi tỉnh lại, tôi nghe bạn tôi kể bác sĩ đã la mẹ tôi vì cho tôi uống ba thứ thuốc linh tinh. Mà giờ dạ dày tôi đã bị loét, mẹ tôi bần thần. Nắm cánh tay bác sĩ nói chỉ vì muốn tốt cho tôi. Mẹ tôi chỉ muốn tôi là một con người "bình thường", như vậy cũng là quá đáng hay sao?
Bác sĩ chỉ nhìn mẹ tôi rồi lắc đầu, có lẽ mẹ tôi đau khổ lắm. Ai mà không muốn con cái mình "bình thường". Nhưng bình thường và bất thường khác nhau ở điểm nào? Tình yêu, cảm xúc hay là giới tính? Mẹ tôi chỉ mong muốn tôi đi làm, lấy chồng, sinh con. Nhưng đó là mong muốn của mẹ, chứ không phải của tôi.
Tôi biết bản thân mình sẽ không bao giờ được mẹ chúc phúc, vì con người như tôi làm gì đáng được hạnh phúc. Giây phút đó, tôi ép mình vô khuôn khổ. Tôi tự trấn tỉnh lại mình, tôi ép mình phải trở thành một cô gái bình thường.
Nhưng cứ đến dịp Tết đến thăm họ hàng tôi lại nghe thấy tiếng xì xào bàn tán :" Con Ánh nó đồng tính, đúng là bà Diễm sinh ra loại quái vật", " Sẽ chẳng có đứa con gái nào lại yêu con gái cả", " Đúng là nghiệp chướng, nên kêu con mình né xa ra không là sẽ bị lây bệnh đồng tính"
...
Tôi biết mẹ tôi đã nghe thấy tất cả, bàn tay bà siết chặt lại. Tôi chỉ im lặng quan sát tất cả, có lẽ nếu quay lại được khi ghi sổ đầu thai. Tôi sẽ ghi trên đó là tôi muốn trở thành một cô gái " bình thường" như mọi người.
Tôi cứ sống với những lời dè bỉu, những lời miệt thị tới khi lớn. Tôi từng chuyển nhà tận ba lần, vì không chịu nổi sự dị nghị của thiên hạ. Những ánh mắt khinh thường suốt năm tháng ấy, có lẽ tôi không bao giờ quên....
Năm tôi hai mươi lăm tuổi, tôi lấy một người đàn ông theo kế hoạch coi mắt của mẹ tôi...
Năm tôi hai mươi bảy tuổi, tôi có một đứa con gái
Năm tôi ba mươi tuổi, tôi bắt đầu kiếm công việc thêm để làm. Tôi chỉ muốn gặp con gái tôi, tôi luôn cảm thấy sợ " chồng" tôi.
Năm tôi ba mươi lăm tuổi, tôi thú nhận với người chồng của tôi rằng tôi không thích đàn ông. Thay vì những cái tát, anh chỉ nhìn tôi sau đó ôm tôi vào lòng. Vỗ lưng tôi vài cái, khẽ nói:" bao năm qua, vất vả cho em rồi". Tôi khóc nấc lên như một đứa trẻ, không phải là lời sỉ vả, cũng chẳng phải đòn roi. Lần đầu tiên trong đời, tôi nghe một lời động viên tôi.
Anh càng siết chặt tôi hơn, một người bên tôi mười năm còn chấp nhận việc này. Vậy tại sao một người bên tôi hơn ba chục năm lại cảm thấy ghê tởm tôi cơ chứ. Sau ngần ấy năm, lần đầu tiên tôi ngồi bên chồng của mình, kể cho anh nghe những chuyện tôi đã trải qua. Anh chăm chú lắng nghe, đôi lúc khẽ cười. Một người bạn mà tôi cần sau bao năm, tôi cứ ngỡ đến chết chẳng có ai lắng nghe tôi.
- Ngày đầu tiên em và anh gặp nhau, anh thấy em cứ né né anh.
- Tại sợ thôi, nhưng mà mười năm qua thì em thấy anh là người tốt. Em cũng không thể nào giam cầm anh ở bên em. Chẳng có hạnh phúc, chỉ hoài phí và chôn vùi thôi anh à.
- Thế còn Trâm thì sao em?
- Em sẽ cố thêm năm năm nữa, em sẽ nói với mẹ một lần nữa. Em mong sau hơn hai mươi năm, mẹ sẽ chấp nhận em.
- Anh cũng mong em hạnh phúc. Anh càng mong con chấp nhận em.
- Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh. Nếu một ngày em không còn ở đây. Anh hãy nuôi Trâm nên người, nói với nó em yêu nó nhiều lắm. Chắc nó sẽ hận em, mãi mãi không tha thứ cho em đâu anh à.
- Đừng nói thế, con là em dứt ruột đẻ ra. Sao mà con hận em được.
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng dạ dày tôi vẫn chịu cơn đau từ những thứ thuốc không rõ ngày đó. Nói hồi nhỏ tôi không giận mẹ tôi là nói dối, nhiều năm đã qua vậy rồi tôi chỉ mong mẹ hiểu tôi một chút, dù chỉ là nhỏ nhất.
Trong năm năm tôi thử gặp những cô gái trên những app hẹn hò khác nhau. Tôi chẳng thể quen và yêu thương một ai. Tôi và chồng cũng đã li hôn trong âm thầm. Không có tình cảm thì đây chính là giải thoát cho nhau, là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Đến năm thứ sáu, ba mươi tết tôi tâm sự với con mình tôi là người trong giới. Thay vì con tôi trách móc hay giận dữ vì tôi khác với mọi người. Con bé ôm chầm lấy tôi, xoa lưng tôi như ngày xưa tôi làm cho nó.
- Khổ cho mẹ quá, mẹ đã trải qua những ngày tháng kinh khủng đấy như thế nào vậy?
- Con không hận mẹ sao?
- Tại sao phải vậy, mẹ là mẹ của con. Con có thể hận mẹ được sao? Ba với mẹ đều có quyền được hạnh phúc. Hồi nhỏ con cứ nghĩ ba mẹ giận nhau nên mới không thân mật được với nhau. Nhưng mà ba mẹ đâu có cãi nhau chuyện gì, nên con nghĩ là không phải.
Đôi vai tôi run lên, tôi khóc. Tôi không biết nói gì hơn... con bé chấp nhận tôi. Nó còn cầu mong tôi hạnh phúc... Vậy chắc mẹ của tôi cũng sẽ chấp nhận... phải không?
Hai năm trước, anh Quang đã đi tiếp bước nữa. Tôi biết anh và cô gái đó rất hạnh phúc, tôi đi dự hôn lễ của anh. Cô gái của anh thật sự rất tuyệt. Vậy là con của tôi có thêm người mẹ để yêu thương, tôi cũng phần nào yên tâm rồi.
Mùng mười tết năm tôi bốn mươi mốt tuổi, tôi về thăm mẹ. Giống như hai mươi sáu năm trước, tôi ngồi xuống ghế sofa, nói
- Con và anh Quang đã li hôn. Anh Quang cũng đã có vợ
- Tại sao con lại li hôn? Không phải rất hạnh phúc sao?
Tôi hít một hơi thật sâu
- Con đã nói với mẹ là con không hề có tình cảm gì với con trai. Bao nhiêu thứ thuốc mẹ bắt con uống chỉ là dạ dày con tổn thương thôi, mẹ hiểu không?
- Không... không...không thể nào...
- Mẹ... mẹ ơi....
- Rõ ràng là cô đã có chồng có con, sao căn bệnh này của cô mãi vẫn chưa khỏi vậy hả? Tôi đã tạo ra thứ nghiệp gì mà sao con tôi vẫn không khỏi vậy hả ông trời ơi?
- Đó không phải là bệnh mà mẹ...
- Cô ra khỏi nhà tôi ngay... đi ngay đi. Cái mặt bệnh hoạn này...
Bà đẩy tôi ra khỏi cửa rồi đóng sầm lại. Tôi nói trong vô vọng, tôi cầu xin mẹ tha thứ cho tôi. Tôi quỳ trước nhà, dập đầu mà khóc. Tôi đã làm hết mọi thứ mà mẹ mong muốn rồi, từ việc cố gắng học hành đến lấy chồng sinh con. Đến cuối cùng tôi chỉ mong một lời chấp nhận về con người thật của tôi thôi mà. Tôi quỳ ở đó hai giờ đồng hồ, tôi bước đi trên con đường. Hóa ra sau bao nhiêu năm mẹ vẫn là không tha thứ cho tôi.
Qua ngày mai, mới sáng sớm tôi nghe được cuộc điện thoại mẹ tôi đã mở van khí gas rồi tự tử. Tôi tát chính mình, cơn đau này cho tôi biết đây là sự thật. Là tôi đã hại chết mẹ tôi, tôi ép bà đến đường cùng. Là tôi khiến mẹ tôi tuổi già mà còn đau khổ vì tôi.
Tại sao tôi cứ chăm chăm vô việc tôi được chấp nhận làm gì. Có tha thứ hay không thì bây giờ còn ý nghĩa gì đâu chứ. Mẹ tôi đã bỏ tôi rồi, tóc tôi đã bạc rồi mà còn suy nghĩ thiếu chín chắn đến vậy. Tôi khóc như một đứa trẻ, ai đưa gì tôi cũng chẳng thèm ăn. Tôi nhốt mình trong phòng, con gái và vợ chồng anh Quang lo lắng cho tôi.
Tôi chẳng ăn uống gì suốt một tuần, tôi gầy đi thấy rõ. Tối nào tôi cũng mơ về mẹ, về thời ba mẹ tôi chạy từ căn phòng trọ eo hẹp tặng tôi những món quà. Chạy hàng trăm cây để đưa cho con gái, sao tôi lại có thể đối xử với mẹ tôi như vậy chứ? Mẹ tôi đã dành một đời nuôi tôi, đến cuối cùng tôi lại tự mình hại mẹ. Đã vậy tôi còn giận mẹ không hiểu cho tôi...
Tôi đứng lên, mở cửa ngoài ban công ra. Gió thổi vào mặt tôi, lạnh buốt từng cơn. Tôi khẽ rùng mình, tôi quỳ xuống lạy ba lạy rồi gieo mình xuống. Tôi biết cái chết của tôi mãi sẽ không luân hồi, mãi không thể đầu thai chuyển kiếp. Nhưng tôi sẽ đi khắp chốn để tìm mẹ tôi nói lời xin lỗi. Cho dù là có mất bao lâu đi chăng nữa...
Cứ như vậy suốt ba tháng, mẹ tôi cứ bắt tôi uống đủ mọi loại thuốc. Từ Đông tới tây, từ thuốc Bắc đến thuốc Nam. Đến những lá bùa mà tôi nghĩ chỉ trên truyền hình mới có. Vì uống quá nhiều loại không rõ nguồn gốc nên cơ thể tôi ngày càng suy kiệt, tôi thường hay nôn ra máu.
Mẹ tôi lại cứ nghĩ vì tôi " bệnh hoạn" nên trời đất mới trừng phạt. Một ngày nọ, tôi đang tập chạy thể dục thì tôi thấy choáng váng, cả đầu đau như búa bổ. Tôi ngã xuống nền xi măng lạnh lẽo, tôi không biết ai đã đưa tôi vào viện.
Nhưng khi tôi tỉnh lại, tôi nghe bạn tôi kể bác sĩ đã la mẹ tôi vì cho tôi uống ba thứ thuốc linh tinh. Mà giờ dạ dày tôi đã bị loét, mẹ tôi bần thần. Nắm cánh tay bác sĩ nói chỉ vì muốn tốt cho tôi. Mẹ tôi chỉ muốn tôi là một con người "bình thường", như vậy cũng là quá đáng hay sao?
Bác sĩ chỉ nhìn mẹ tôi rồi lắc đầu, có lẽ mẹ tôi đau khổ lắm. Ai mà không muốn con cái mình "bình thường". Nhưng bình thường và bất thường khác nhau ở điểm nào? Tình yêu, cảm xúc hay là giới tính? Mẹ tôi chỉ mong muốn tôi đi làm, lấy chồng, sinh con. Nhưng đó là mong muốn của mẹ, chứ không phải của tôi.
Tôi biết bản thân mình sẽ không bao giờ được mẹ chúc phúc, vì con người như tôi làm gì đáng được hạnh phúc. Giây phút đó, tôi ép mình vô khuôn khổ. Tôi tự trấn tỉnh lại mình, tôi ép mình phải trở thành một cô gái bình thường.
Nhưng cứ đến dịp Tết đến thăm họ hàng tôi lại nghe thấy tiếng xì xào bàn tán :" Con Ánh nó đồng tính, đúng là bà Diễm sinh ra loại quái vật", " Sẽ chẳng có đứa con gái nào lại yêu con gái cả", " Đúng là nghiệp chướng, nên kêu con mình né xa ra không là sẽ bị lây bệnh đồng tính"
...
Tôi biết mẹ tôi đã nghe thấy tất cả, bàn tay bà siết chặt lại. Tôi chỉ im lặng quan sát tất cả, có lẽ nếu quay lại được khi ghi sổ đầu thai. Tôi sẽ ghi trên đó là tôi muốn trở thành một cô gái " bình thường" như mọi người.
Tôi cứ sống với những lời dè bỉu, những lời miệt thị tới khi lớn. Tôi từng chuyển nhà tận ba lần, vì không chịu nổi sự dị nghị của thiên hạ. Những ánh mắt khinh thường suốt năm tháng ấy, có lẽ tôi không bao giờ quên....
Năm tôi hai mươi lăm tuổi, tôi lấy một người đàn ông theo kế hoạch coi mắt của mẹ tôi...
Năm tôi hai mươi bảy tuổi, tôi có một đứa con gái
Năm tôi ba mươi tuổi, tôi bắt đầu kiếm công việc thêm để làm. Tôi chỉ muốn gặp con gái tôi, tôi luôn cảm thấy sợ " chồng" tôi.
Năm tôi ba mươi lăm tuổi, tôi thú nhận với người chồng của tôi rằng tôi không thích đàn ông. Thay vì những cái tát, anh chỉ nhìn tôi sau đó ôm tôi vào lòng. Vỗ lưng tôi vài cái, khẽ nói:" bao năm qua, vất vả cho em rồi". Tôi khóc nấc lên như một đứa trẻ, không phải là lời sỉ vả, cũng chẳng phải đòn roi. Lần đầu tiên trong đời, tôi nghe một lời động viên tôi.
Anh càng siết chặt tôi hơn, một người bên tôi mười năm còn chấp nhận việc này. Vậy tại sao một người bên tôi hơn ba chục năm lại cảm thấy ghê tởm tôi cơ chứ. Sau ngần ấy năm, lần đầu tiên tôi ngồi bên chồng của mình, kể cho anh nghe những chuyện tôi đã trải qua. Anh chăm chú lắng nghe, đôi lúc khẽ cười. Một người bạn mà tôi cần sau bao năm, tôi cứ ngỡ đến chết chẳng có ai lắng nghe tôi.
- Ngày đầu tiên em và anh gặp nhau, anh thấy em cứ né né anh.
- Tại sợ thôi, nhưng mà mười năm qua thì em thấy anh là người tốt. Em cũng không thể nào giam cầm anh ở bên em. Chẳng có hạnh phúc, chỉ hoài phí và chôn vùi thôi anh à.
- Thế còn Trâm thì sao em?
- Em sẽ cố thêm năm năm nữa, em sẽ nói với mẹ một lần nữa. Em mong sau hơn hai mươi năm, mẹ sẽ chấp nhận em.
- Anh cũng mong em hạnh phúc. Anh càng mong con chấp nhận em.
- Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh. Nếu một ngày em không còn ở đây. Anh hãy nuôi Trâm nên người, nói với nó em yêu nó nhiều lắm. Chắc nó sẽ hận em, mãi mãi không tha thứ cho em đâu anh à.
- Đừng nói thế, con là em dứt ruột đẻ ra. Sao mà con hận em được.
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi đã nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng dạ dày tôi vẫn chịu cơn đau từ những thứ thuốc không rõ ngày đó. Nói hồi nhỏ tôi không giận mẹ tôi là nói dối, nhiều năm đã qua vậy rồi tôi chỉ mong mẹ hiểu tôi một chút, dù chỉ là nhỏ nhất.
Trong năm năm tôi thử gặp những cô gái trên những app hẹn hò khác nhau. Tôi chẳng thể quen và yêu thương một ai. Tôi và chồng cũng đã li hôn trong âm thầm. Không có tình cảm thì đây chính là giải thoát cho nhau, là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai.
Đến năm thứ sáu, ba mươi tết tôi tâm sự với con mình tôi là người trong giới. Thay vì con tôi trách móc hay giận dữ vì tôi khác với mọi người. Con bé ôm chầm lấy tôi, xoa lưng tôi như ngày xưa tôi làm cho nó.
- Khổ cho mẹ quá, mẹ đã trải qua những ngày tháng kinh khủng đấy như thế nào vậy?
- Con không hận mẹ sao?
- Tại sao phải vậy, mẹ là mẹ của con. Con có thể hận mẹ được sao? Ba với mẹ đều có quyền được hạnh phúc. Hồi nhỏ con cứ nghĩ ba mẹ giận nhau nên mới không thân mật được với nhau. Nhưng mà ba mẹ đâu có cãi nhau chuyện gì, nên con nghĩ là không phải.
Đôi vai tôi run lên, tôi khóc. Tôi không biết nói gì hơn... con bé chấp nhận tôi. Nó còn cầu mong tôi hạnh phúc... Vậy chắc mẹ của tôi cũng sẽ chấp nhận... phải không?
Hai năm trước, anh Quang đã đi tiếp bước nữa. Tôi biết anh và cô gái đó rất hạnh phúc, tôi đi dự hôn lễ của anh. Cô gái của anh thật sự rất tuyệt. Vậy là con của tôi có thêm người mẹ để yêu thương, tôi cũng phần nào yên tâm rồi.
Mùng mười tết năm tôi bốn mươi mốt tuổi, tôi về thăm mẹ. Giống như hai mươi sáu năm trước, tôi ngồi xuống ghế sofa, nói
- Con và anh Quang đã li hôn. Anh Quang cũng đã có vợ
- Tại sao con lại li hôn? Không phải rất hạnh phúc sao?
Tôi hít một hơi thật sâu
- Con đã nói với mẹ là con không hề có tình cảm gì với con trai. Bao nhiêu thứ thuốc mẹ bắt con uống chỉ là dạ dày con tổn thương thôi, mẹ hiểu không?
- Không... không...không thể nào...
- Mẹ... mẹ ơi....
- Rõ ràng là cô đã có chồng có con, sao căn bệnh này của cô mãi vẫn chưa khỏi vậy hả? Tôi đã tạo ra thứ nghiệp gì mà sao con tôi vẫn không khỏi vậy hả ông trời ơi?
- Đó không phải là bệnh mà mẹ...
- Cô ra khỏi nhà tôi ngay... đi ngay đi. Cái mặt bệnh hoạn này...
Bà đẩy tôi ra khỏi cửa rồi đóng sầm lại. Tôi nói trong vô vọng, tôi cầu xin mẹ tha thứ cho tôi. Tôi quỳ trước nhà, dập đầu mà khóc. Tôi đã làm hết mọi thứ mà mẹ mong muốn rồi, từ việc cố gắng học hành đến lấy chồng sinh con. Đến cuối cùng tôi chỉ mong một lời chấp nhận về con người thật của tôi thôi mà. Tôi quỳ ở đó hai giờ đồng hồ, tôi bước đi trên con đường. Hóa ra sau bao nhiêu năm mẹ vẫn là không tha thứ cho tôi.
Qua ngày mai, mới sáng sớm tôi nghe được cuộc điện thoại mẹ tôi đã mở van khí gas rồi tự tử. Tôi tát chính mình, cơn đau này cho tôi biết đây là sự thật. Là tôi đã hại chết mẹ tôi, tôi ép bà đến đường cùng. Là tôi khiến mẹ tôi tuổi già mà còn đau khổ vì tôi.
Tại sao tôi cứ chăm chăm vô việc tôi được chấp nhận làm gì. Có tha thứ hay không thì bây giờ còn ý nghĩa gì đâu chứ. Mẹ tôi đã bỏ tôi rồi, tóc tôi đã bạc rồi mà còn suy nghĩ thiếu chín chắn đến vậy. Tôi khóc như một đứa trẻ, ai đưa gì tôi cũng chẳng thèm ăn. Tôi nhốt mình trong phòng, con gái và vợ chồng anh Quang lo lắng cho tôi.
Tôi chẳng ăn uống gì suốt một tuần, tôi gầy đi thấy rõ. Tối nào tôi cũng mơ về mẹ, về thời ba mẹ tôi chạy từ căn phòng trọ eo hẹp tặng tôi những món quà. Chạy hàng trăm cây để đưa cho con gái, sao tôi lại có thể đối xử với mẹ tôi như vậy chứ? Mẹ tôi đã dành một đời nuôi tôi, đến cuối cùng tôi lại tự mình hại mẹ. Đã vậy tôi còn giận mẹ không hiểu cho tôi...
Tôi đứng lên, mở cửa ngoài ban công ra. Gió thổi vào mặt tôi, lạnh buốt từng cơn. Tôi khẽ rùng mình, tôi quỳ xuống lạy ba lạy rồi gieo mình xuống. Tôi biết cái chết của tôi mãi sẽ không luân hồi, mãi không thể đầu thai chuyển kiếp. Nhưng tôi sẽ đi khắp chốn để tìm mẹ tôi nói lời xin lỗi. Cho dù là có mất bao lâu đi chăng nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro