Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngày mưa

Tiếng mưa ngày càng to và sấm cũng vậy. tôi ngồi thu mình trong 1 góc ở trong côi nhi viện, xung qoanh các bạn ngủ hết còn mình tôi

"miumiu" tôi thầm nói với chú cún màu vàng nhạt của tôi. tôi đã tìm thấy nó ở phía sau vườn hoa hồng. thật may là cô Jane không bắt tôi bỏ chú cún đi, nó thật tội nghiệp, và có lẽ tôi cũng vậy. Tôi không phải người ở đây...tôi khác bọn họ, khi mà người trong vương quốc này có một mái tóc vàng óng ả, đen mềm mượt, nâu nhẹ nhàng. khi tôi có một màu xanh lơ.

hừ, tôi ghét mái tóc này!!đôi lúc tôi muốn cạo nó đi nhưng mà không thể, chán nản!! ngày này qua ngày khác tôi chỉ biết ôm miu và thầm nghĩ có 1 cặp đôi nào đó đến và đưa tôi đi? nhưng có lẽ điều đó quá xa vời đối với tôi. tôi không chịu được, ngày nào cũng nhận được sự châm chọc từ bọn họ

" mày không phải con tao, mày là con quỷ"

trong đầu tôi văng vẳng tiếng nói của mẹ tôi. phải, đó là mẹ tôi, người đã sinh ra tôi và cũng đã ruồng bỏ tôi. liệu ai có thể chấp nhận con quỷ như tôi, tại sao ông trời làm như vậy với tôi?

bầu trời vẫn tối, bây giờ là 6 giờ sáng rồi. nhưng trời vẫn mưa và mặt trời không thể chiếu xuống nhưng tia nắng ấm áp. tôi để miu bé nhỏ trong chiếc tạp dề của mình, nhón chân lên và nhìn về phía cổng

" 1 chiếc Bugatti Veyron ?" tôi tự hỏi tại sao mà chiếc xe trang trọng như thế lại ở trước cổng cô nhi viện nghèo nàn này

người đan ông buốc xuống xe. nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ khí chất của ông ta, lạnh lùng. nhưng...thoạt nhìn rất trẻ, tầm 25 trở xuống. anh ta đeo chiếc kính thư sinh, âu phúc lịch lãm. tôi thấy cô Jane cúi người khi ông ta đi tới, ông ta quay sáng và bắt gặp ánh mắt như nhìn thấy sinh vật lạ của tôi. tôi giật mình và cúi xuống thật nhanh. chắc do tôi cúi xuống nhanh và mạnh đã khiến phần đầu của miu đập mạnh vào thành cửa sổ. miu ẳng lên tiếng, mắt miu đỏ ngầu. tôi sợ đến mức nước mắt sắp chảy ra. để đôi chân trần của mình chạy thật nhanh ra ngoài.

" cô...cô jane!!" tôi hốt hoảng, và có vẻ như vì giật mình cô jane cũng đã hốt hoảng theo tôi. cô cúi xuống nhìn tôi

" có chuyện gì vậy" cô nhìn tôi

"miu...miu..." tôi sợ tới mức không thể nói được. gương mặt tôi trắng bệch, mắt đỏ ngầu giàn dụa nước mắt

cô jane cũng như hiểu được, cô bế miu về phía phòng y tế và cô Rany xoa mặt tôi

" không sao mà, miu không sao mà" sau đó nhìn bàn chân trầy xước của tôi

tôi cảm thấy mình như không chạm đất nữa, tôi được bế lên! anh ta nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, một mạch bế tôi về căn phòng phía cuối hành lang. khoan, không phải căn phòng này bị cấm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro