
10-14
10
Gần đây tôi luôn gặp phải Diệp Trừng.
Sau khi anh trai đi công tác trở về, anh ấy dẫn tôi đi tham gia một bữa tiệc.
Nói là có bạn cùng tuổi với tôi, có thể quen biết một chút.
Tôi không ngờ lại là Diệp Trừng.
"Xin chào, Hà Thanh Thanh." Diệp Trừng nhiệt tình chào tôi.
Tôi cũng gật đầu với anh ta.
Giữa người trưởng thành với nhau sau khi uống vài chén rượu, lại bắt đầu nói chuyện làm ăn.
Diệp Trừng nhìn ra tôi đối với những việc này không có hứng thú, anh ta lại gần tôi, thì thầm nói: "Ở đây không thú vị, không bằng chúng ta ra ngoài chơi đi."
Tôi vui vẻ gật đầu, sau đó lén lút ra ngoài với cậu ta.
"Em muốn đi đâu chơi?"
Gió lạnh làm tóc trên trán Diệp Trừng bay bay, anh ta nghiêng đầu hỏi tôi.
Thật ra tôi muốn đi tìm Khương Sầm, cả ngày hôm nay tôi đã không được gặp anh rồi.
Nhưng trong nháy mắt lại nghĩ tới dáng vẻ lần trước của Khương Sầm khi đưa tôi về nhà.
Tôi dùng sức chớp mắt: "Tôi.....Tôi muốn đi quán bar."
"Hả?" Diệp Trừng tỏ vẻ rất kinh ngạc
Kỳ thật không trách Diệp Trừng kinh ngạc, bởi vì từ nhỏ tôi đã bệnh tật ốm yếu cho nên rất ít khi ra cửa, càng không có thời kỳ phản ngịch gì.
Điều lớn mật duy nhất tôi làm chính là trốn ra khỏi nhà sau đó thích Khương Sầm.
"Không đi à?"
"Đi, bây giờ đi luôn." Diệp Trừng nâng khóe miệng.
Đây là lần đầu tiên tôi tới quán bar, rất mới mẻ, cũng rất kích thích.
Ánh đèn nhiều màu chiếu lên người tôi, theo hơi cồn dâng lên, thần kinh cũng ngày càng hung phấn.
Lúc này tôi chỉ muốn ném hết những gì phiền lòng đi.
Cho nên lúc Diệp Trừng nhận điện thoại, thấy đầu bên kia truyền đến giọng Khương Sầm, tôi bắt đầu không khống chế được chính mình.
"Là điện thoại của Khương Sầm à?" Tôi nghe thấy bản thân hỏi Diệp Trừng.
"Là cậu ấy, em có gì muốn nói với cậu ấy à?"
Tôi có chút choáng váng, duỗi tay lấy di động, lớn tiếng nói: "Khương Sầm, tôi không muốn thích anh nữa, tình yêu con mẹ nó đều cút hết đi."
Đợi đến khi tôi cúi đầu nhìn di động, điện thoại đã bị Khương Sầm cắt đứt.
11
Hiện tại tôi đang đứng ở cửa nhà Khương Sầm, hận bản thân tối qua uống rượu say.
Tôi ở trong long lặp lại những lời muốn giải thích, Khương Sầm đột nhiên đã trở lại.
Những lời trong long này tôi lập tức quên mất hết.
Khương Sầm dường như một chút cũng không ngạc nhiên khi thấy tôi, anh bình tĩnh mở cửa phòng.
Tôi đi theo Khương Sầm vào phòng, trong lòng lo lắng.
"Lời hôm qua đều là lời say rượu nói nhảm, anh đừng tin, được không?"
"À?" Khương Sầm xoay người cười như không cười nhìn tôi:
"Nhưng mọi người đều nói, lời khi say là lợi thật."
Tôi lập tức sốt ruột: "Nhưng lời em nói đều không phải thật, em.......em thích anh, thật sự thích anh."
Khương Sầm không nói gì, như là đang tự hỏi tính chân thật của câu này.
Tôi vừa muốn nói thêm gì đó, nước mặt lại lăn xuống, tôi sợ Khương Sầm không tin tôi.
Khương Sầm không ngờ tôi sẽ khóc, anh luống cuống tay chân lấy khan giấy lau nước mắt cho tôi.
"Em đừng khóc, tôi tin em, thật sự tin em."
"Đừng khóc, xin em đấy."
Tôi khụt khịt hai cái, quyết định được một tấc lại muốn tiến them một thước: "Ngày 20 tháng 5, anh đi xem phim với em cơ."
Khương Sầm nhìn tôi, trầm mặc hai giây nói: "Được."
Sớm biết khóc có ích như vậy, tôi đã sớm khóc rồi.
Tôi vừa lau nước mắt vừa nghĩ.
12
Trước ngày 20 ba ngày, tôi đã đặt xong vé xem phim.
Tôi cố ý đặt suất chiếu lúc 7 giờ tối, để có thể về nhà với Khương Sầm sau khi kết thúc phim,
Đặt xong vé, ba ngày sau đó tôi đều nhắn tin nhắc Khương Sầm, sợ anh quên mất ngày 20 tháng 5.
Tới ngày đó, tôi cố ý thay một chiếc váy dài mới, tóc đen nhu thuận buộc sau lưng.
"Đừng quên chúng ta có hẹn xem phim hôm nay đó." Tôi không nhịn được vui mừng gửi tin nhắn cho Khương Sầm.
Chỉ là tôi không chờ được tin nhắn của Khương Sầm, cũng không chờ được anh tới.
Tôi đứng ở cửa rạp chiếu phim, trời không biết đã tối từ bao giờ, mây đen che đậy trăng tròn, gió lạnh cũng bắt đầu thổi đến.
Tôi không gọi điện thoại cho Khương Sầm, cũng không nhắn tin hỏi tại sao anh chưa tới.
Tôi không biết là tại sao, có lẽ là tôi sợ hãi nhận được đáp án.
Từng giọt mưa rơi xuống, có một cái ô che trên đỉnh đầu tôi: "Hà Thanh Thanh, chúng ta có duyên thật, em cũng đi xem phim à?"
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, vậy mà lại là Diệp Trừng.
"Em đang đợi người khác à?" Diệp Trừng tiếp tục hỏi.
Tôi nhìn về phía xa, cũng không thấy thân ảnh của Khương Sầm, vì vậy lắc đầu nói: "Không có."
Diệp Trừng cũng không nghi ngờ: "Hay là chúng ta cùng vào xem?"
"Được, cũng không thể lãng phí vé xem phim được."
Phim là tôi cố ý chọn một bộ phim tình cảm, nói về một đôi tình nhân trải qua muôn vàn khó khăn mới có thể ở bên nhau.
Rõ ràng là một bộ phim ấm áp, nhưng tôi lại không nhịn được muốn khóc.
Diệp Trừng không hỏi tôi tại sao lại khóc, mà lấy khăn giấy ra đặt vào lòng bàn tay tôi.
Chỉ là khi Diệp Trừng đưa tôi về nhà có nói một câu: "Việc hoặc đồ làm em không vui, vậy thì nên học cách buông tay thôi."
13.
Sau ngày đó, tôi giống như ngày trước mà đối xử với Khương Sầm, giả bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Lúc anh trai nói cho tôi, mẹ của Khương Sầm đã chữa bệnh xong, tôi rất vui vẻ.
"Anh ơi, Khương Sầm biết chuyện này chưa?"
"Chưa biết, mấy ngày nữa anh để người đưa mẹ Khương Sầm trở lại."
Tôi nhanh chóng gật gật đầu, hận không thể lập tức liền bay đến bên cạnh Khương Sầm, nói chuyện tốt này cho anh.
Tôi nghĩ, nếu mẹ anh hết bệnh rồi, có phải anh sẽ tha thứ cho tôi không?
Vì thế tôi thử nhắn tin cho Khương Sầm: "Anh đang làm gì?"
Khương Sầm rất nhanh đã trả lời tôi: "Đang đi học."
"Em có việc muốn nói với anh." Tôi kích động nhắn lại.
Vài phút sau Khương Sầm trả lời tôi: "Chuyện gì?"
Sau khi nhận được tin nhắn này, tôi bỏ điện thoại vào trong túi, bởi vì tôi muốn chinh miệng nói việc này cho anh.
Tôi để tài xế đưa tôi đến trường, sau đó tìm thời khóa biểu của Khương Sầm, biết anh hiện tại đang ở phòng học.
Lúc tôi đến trường, vừa vặn là lúc chuông báo tan học vang lên, tôi liếc mắt một cái đã thấy Khương Sầm trong đám người.
Tôi theo bản năng muốn gọi anh, lại đột nhiên nhìn thấy một cô gái bên cạnh anh, nhìn thấy cô ta duỗi tay muốn chỉnh lại mũ cho Khương Sầm.
Tôi giật mình, yết hầu không thể phát ra thanh âm nào.
Anh lóa mắt như vậy, không chỉ tôi nhìn thấy anh, mà tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy anh.
Mà tôi, diện mạo bình thường lại bệnh tật ốm yếu.
Nếu không phải do mẹ anh bệnh nặng, có lẽ tôi và anh cả đời không đều không có bất kì sự giao thoa nào.
14
Cuối cùng tôi lựa chọn nhắn tin cho Khương Sầm: "Bệnh của bác gái đã khỏi hẳn, mấy ngày nữa sẽ trở về."
"Thật sao?"
Cách màn hình nhưng tôi cũng cảm nhận được Khương Sầm kích động như thế nào.
"Thật đó, em không lừa anh."
Ngày mẹ Khương Sầm trở lại, tôi gọi điện thoại để anh tới bệnh viện.
Khương Sầm tới rất nhanh, tôi vốn muốn đi qua nói chuyện với anh, do dự một chút cuối cùng tôi cũng không qua.
Hôm nay là ngày vui, tôi không muốn để anh nhìn thấy tôi mà không vui.
Khương Sầm bước nhanh vào phòng bệnh, cách cửa kính, tôi nhìn thấy mẹ Khương Sầm vỗ bờ vai anh, giống như chim nhỏ lạc đường đã tìm được lối ra.
Tôi nhìn cảnh tượng này, trong lòng càng thêm khó chịu.
Không thể không thừa nhận, tôi chính là gông xiềng vây ở trên người anh.
Nhưng là tôi vừa ra khỏi bệnh viện, trước mắt lập tức tối sầm, giây tiếp theo tôi liền ngã xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro