Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Ngày hôm sau, Hiểu Tinh có cuộc hẹn với Trương Dạ Nguyệt. Sau khi nhận lời mời tối hôm qua, cô cảm thấy một chút ngập ngừng nhưng vẫn quyết định đến. Cô đã nghĩ, chỉ một ly cà phê thôi, rồi họ sẽ lại đi trên con đường riêng của mình.

Quán cà phê mà Trương Dạ Nguyệt chọn nằm ở một góc yên tĩnh trong thành phố, nơi mà không khí thanh bình, khác hẳn với sự ồn ào ngoài kia. Hiểu Tinh đến sớm, nhìn quanh một lượt, rồi tiến vào quán. Cô chọn một góc nhỏ bên cửa sổ, ánh sáng dịu nhẹ xuyên qua những chiếc rèm trắng tinh.

Một lúc sau, Trương Dạ Nguyệt xuất hiện, cô bước vào quán với nụ cười quen thuộc, ánh mắt vẫn toát lên vẻ nhẹ nhàng và tự tin. Dù chưa từng gặp nhau lâu, Hiểu Tinh cảm thấy như có sự quen thuộc nào đó từ cô gái này. Một chút gì đó ngọt ngào pha lẫn sự kiên cường mà cô gái ấy luôn cố gắng giấu đi.

"Chị đến rồi à," Trương Dạ Nguyệt mỉm cười, tiến lại bàn và ngồi đối diện Hiểu Tinh. "Cảm ơn chị đã nhận lời."

Hiểu Tinh gật đầu, cởi áo khoác và đặt xuống ghế. "Không có gì đâu, em mời chị mà."

"Thực sự em muốn cảm ơn chị, nếu không có chị, chắc em không thể thoát khỏi tình huống hôm qua," Trương Dạ Nguyệt nói nhẹ nhàng, nhìn vào mắt Hiểu Tinh, không giấu được chút cảm kích trong ánh mắt.

Hiểu Tinh nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, rồi mỉm cười. "Đó là công việc của chị mà, em đừng nói vậy. Chỉ là một tai nạn thôi."

"Đúng vậy, nhưng em biết không, chị là người duy nhất không bỏ em lại khi tất cả mọi người đều hoảng loạn." Trương Dạ Nguyệt nhìn thẳng vào Hiểu Tinh, ánh mắt ấy có vẻ sâu lắng hơn. "Chị là người duy nhất làm em cảm thấy mình không cô đơn."

Hiểu Tinh có chút bối rối. Cô không quen với những lời cảm ơn sâu sắc như vậy. Cảm giác lạ lẫm này khiến cô không biết phải đáp lại thế nào. Chỉ đơn giản là một tai nạn, nhưng tại sao lại có một cảm giác đặc biệt khi nghe những lời này?

Cả hai im lặng một lúc, không khí trôi qua nhẹ nhàng, có phần thoải mái hơn so với những lần gặp trước. Cả Hiểu Tinh và Trương Dạ Nguyệt đều không nói gì thêm, chỉ đơn giản là thưởng thức ly cà phê và cảm nhận sự bình yên của khoảnh khắc.

Sau một lúc, Trương Dạ Nguyệt cất lời. "Em đã xuất viện rồi. Giờ em lại tiếp tục với công việc của mình." Cô hơi cúi đầu, tựa vào ghế với một vẻ hơi mệt mỏi nhưng vẫn giữ được sự kiên cường. "Em học luật, năm nhất rồi. Mỗi ngày đều bận rộn."

Hiểu Tinh nhìn Trương Dạ Nguyệt, ánh mắt ngạc nhiên. "Em học luật à? Vậy thì tốt quá, chắc hẳn sẽ rất bận rộn đấy."

"Vâng, em không biết học luật khó đến thế nào. Nhưng em thích. Em muốn trở thành luật sư, giúp đỡ mọi người. Dù thế nào đi nữa, em sẽ không từ bỏ." Trương Dạ Nguyệt nói, giọng điệu kiên định nhưng cũng không thiếu phần mệt mỏi.

Hiểu Tinh mỉm cười, gật đầu. "Chị nghĩ em sẽ làm được. Nếu đã quyết định rồi, thì chắc chắn sẽ thành công."

Trương Dạ Nguyệt ngẩng lên, nở một nụ cười nhẹ. "Cảm ơn chị, chị thật tốt."

Bầu không khí lại rơi vào sự yên tĩnh. Cả hai không nói gì thêm, chỉ đơn giản là ngồi đó, lắng nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán và sự ồn ào từ bên ngoài. Một lúc sau, Trương Dạ Nguyệt đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Chị, em đi trước đây." Cô nói, đôi mắt nhìn Hiểu Tinh một cách nghiêm túc. "Cảm ơn chị một lần nữa. Em sẽ không quên những gì chị đã làm cho em."

Hiểu Tinh đứng dậy, cúi đầu một cách lịch sự. "Chúc em học tốt. Đừng quên chăm sóc bản thân."

Trương Dạ Nguyệt gật đầu, rồi quay lưng bước đi. Hiểu Tinh đứng đó, nhìn theo bóng dáng của cô gái ấy một lúc lâu. Cô không biết mình cảm thấy gì trong khoảnh khắc này. Có lẽ chỉ là sự quan tâm đơn thuần, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng có một sự kết nối nào đó giữa họ, dù chưa rõ ràng.

Ngày hôm sau, Hiểu Tinh trở lại công việc, Trương Dạ Nguyệt tiếp tục học tập. Cả hai không gặp nhau thêm lần nào nữa, nhưng trong lòng mỗi người vẫn âm ỉ cảm giác về nhau. Họ trở lại với công việc của mình, cuộc sống cứ thế tiếp diễn, và khoảng cách giữa họ dường như dần trở lại bình thường.

Nhưng đôi khi, trong những phút lặng yên, cả Hiểu Tinh và Trương Dạ Nguyệt đều cảm nhận được một điều gì đó đặc biệt, một sợi dây vô hình kết nối giữa họ. Dù rằng chỉ mới là những ngày đầu gặp gỡ, nhưng ai cũng biết rằng cuộc sống không bao giờ là những khoảnh khắc đơn giản.

Và rồi, giống như những con đường khác, họ tiếp tục bước đi trên con đường của mình, mỗi người theo một hướng riêng, nhưng không bao giờ quên những khoảnh khắc đã qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro