Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Trương Dạ Nguyệt, Bạch Hiểu Tinh không thể tránh khỏi cảm giác băn khoăn. Cô đã làm tất cả những gì có thể để cô gái ổn định, nhưng những câu hỏi vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu. Liệu mình có làm đúng? Liệu có điều gì khác mình có thể làm tốt hơn?

Chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, một tai nạn bất ngờ, nhưng nó đã khiến Hiểu Tinh cảm thấy như thể mình đã đón nhận một phần trách nhiệm mà mình không thể từ chối.

Cô quay lại phòng làm việc, cố gắng tập trung vào các ca bệnh đang chờ. Nhưng tâm trí cô vẫn quay cuồng, những hình ảnh về Trương Dạ Nguyệt cứ hiện lên trong đầu. Cô gái ấy có vẻ yếu đuối, nhưng lại toát lên một vẻ mạnh mẽ kỳ lạ. Hiểu Tinh không thể giải thích được cảm giác này, nhưng nó cứ tồn tại, âm ỉ trong lòng cô.

Thỉnh thoảng, trong lúc nghỉ ngơi, cô lại vô thức nhìn vào điện thoại, hy vọng nhận được thông báo từ đồng nghiệp về tình trạng của Trương Dạ Nguyệt. Mặc dù cô không thể thừa nhận, nhưng cô đã bắt đầu cảm thấy sự quan tâm đặc biệt dành cho cô gái này.

Một buổi chiều, khi ca trực của Hiểu Tinh kết thúc, cô quyết định ghé qua phòng bệnh của Trương Dạ Nguyệt lần nữa. Cô không biết mình đang làm gì, chỉ đơn giản là cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ phải kiểm tra tình hình của cô ấy. Khi bước vào phòng, Hiểu Tinh thấy Trương Dạ Nguyệt đang nằm im lặng, đôi mắt khép hờ, nhưng khuôn mặt không còn nhợt nhạt như trước. Có lẽ cô gái đã khỏe lên nhiều, nhưng vẫn chưa đủ sức nói chuyện.

"Chị lại đến à?" Trương Dạ Nguyệt lên tiếng, giọng nói khẽ khàng nhưng đã có sự tỉnh táo hơn.

"Ừ, chị đến kiểm tra em một chút," Hiểu Tinh trả lời, bước đến gần giường bệnh. Cô nhìn vào các chỉ số trên màn hình, rồi lại quay sang Trương Dạ Nguyệt, ánh mắt lặng lẽ.

"Em cảm thấy thế nào? Có đỡ hơn không?" Hiểu Tinh hỏi.

Trương Dạ Nguyệt khẽ gật đầu, rồi đưa tay lên sờ vết thương trên trán. "Vết thương này đau một chút, nhưng không sao. Cảm ơn chị đã cứu em."

Hiểu Tinh chỉ cười nhẹ, nhìn Trương Dạ Nguyệt với ánh mắt đầy sự quan tâm. "Không có gì đâu. Đó là công việc của chị mà."

Cả hai im lặng trong một lúc, không khí trong phòng trở nên khá yên tĩnh. Trương Dạ Nguyệt nhìn ra cửa sổ, ánh mắt có vẻ mơ màng. Hiểu Tinh không biết phải nói gì thêm. Dù cô cảm thấy có một sự kết nối nào đó giữa họ, nhưng cô cũng biết đây chỉ là một sự việc bình thường trong công việc của một bác sĩ. Cô không thể để mình bị cuốn vào những cảm xúc không cần thiết.

"Em sẽ ổn thôi, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại," Hiểu Tinh nói, rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi. "Chị sẽ để em nghỉ ngơi."

Trương Dạ Nguyệt chỉ gật đầu, đôi mắt vẫn dõi theo Hiểu Tinh. Trước khi bước ra khỏi phòng, Hiểu Tinh dừng lại một chút, nhìn lại cô gái đang nằm trên giường. Cô không thể giải thích lý do, nhưng lại cảm thấy một chút gì đó lạ lùng trong lòng.

Khi đã rời khỏi bệnh viện, Hiểu Tinh lái xe về nhà, nhưng đầu óc vẫn không thể tĩnh lại. Cô không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là những hình ảnh của Trương Dạ Nguyệt cứ quay cuồng trong tâm trí. Chị không thể phủ nhận là mình có một cảm giác lo lắng, nhưng lại không muốn cho phép bản thân bị cuốn theo cảm xúc đó.

Cả buổi tối, Hiểu Tinh chỉ loay hoay với công việc, không thể tập trung vào một việc gì thực sự. Cô liên tục kiểm tra điện thoại, nhưng không nhận được tin nhắn nào từ bệnh viện về tình trạng của Trương Dạ Nguyệt. Cảm giác bất an ấy lại nổi lên trong lòng cô.

Khi đêm dần khuya, Hiểu Tinh quyết định nhắn tin cho đồng nghiệp của mình, yêu cầu cập nhật về tình trạng của bệnh nhân. Tuy nhiên, trước khi cô nhấn gửi, cô lại dừng lại. Một phần trong cô biết rằng đó chỉ là một bệnh nhân bình thường, một tình huống khẩn cấp đã qua, và bây giờ cô chỉ cần tiếp tục công việc của mình.

Nhưng điều gì đó vẫn không ngừng thúc giục cô. Cô không thể từ chối cảm giác ấy, dù là chỉ là một chút quan tâm vô hình. Cô thở dài, rồi nhấn gửi tin nhắn cho đồng nghiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro