Chap 3
Trương Dạ Nguyệt dần dần tỉnh lại, ánh sáng mờ ảo của bệnh viện len lỏi qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt cô. Cảm giác đầu tiên mà cô cảm nhận được là đau đớn, như thể mỗi tế bào trong cơ thể đều bị xé toạc. Nhưng một cảm giác khác, ấm áp và an toàn, cũng dần bao phủ lấy cô. Cô khẽ cử động tay, nhận ra mình không thể tự mình đứng dậy được.
"Em tỉnh rồi à?" Giọng nói trầm ấm của Bạch Hiểu Tinh vang lên, nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy sự quan tâm. Trương Dạ Nguyệt quay đầu, nhìn thấy Hiểu Tinh đang ngồi bên cạnh giường, khuôn mặt cô vẫn toát lên vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt ấy lại chứa đầy sự chăm sóc.
Trương Dạ Nguyệt nhíu mày, cố gắng mở mắt ra. Cảm giác mệt mỏi khiến cô chỉ muốn nhắm lại, nhưng có điều gì đó khiến cô không thể. Cô nhìn Hiểu Tinh, rồi khẽ hỏi: "Chị... là ai?"
Hiểu Tinh cười nhẹ, không có chút gì là căng thẳng hay gượng gạo. "Chị là người đã cứu em hôm qua. Em bị tai nạn, may là chị kịp đến."
Trương Dạ Nguyệt nhìn Hiểu Tinh, đôi mắt có chút mơ hồ, nhưng sự lo lắng trong đó là không thể giấu diếm. "Cảm ơn chị... Chị đã cứu em sao?" Giọng cô yếu ớt, nhưng từng từ đều như chạm vào trái tim Hiểu Tinh.
"Đúng vậy, em không sao rồi," Hiểu Tinh đáp, ánh mắt không rời khỏi Trương Dạ Nguyệt. "Em đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Ngưng một lúc, Hiểu Tinh ngập ngừng rồi tiếp: "Em bị thương không nặng, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại."
Cả phòng bệnh vẫn yên lặng, ngoài những tiếng bước chân của nhân viên y tế thỉnh thoảng vang lên. Trương Dạ Nguyệt khẽ hít một hơi dài, nhưng rồi lại cảm thấy mệt mỏi, muốn nằm lại. Cô nhìn Hiểu Tinh, có một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng mình.
"Chị..." Trương Dạ Nguyệt nhẹ nhàng gọi. Hiểu Tinh quay sang, ánh mắt cô lặng lẽ nhưng kiên định. "Em... có thể hỏi chị một câu được không?"
Hiểu Tinh gật đầu, khuôn mặt không chút thay đổi. "Đương nhiên rồi."
"Chị nghĩ gì về việc cứu người lạ như em?" Trương Dạ Nguyệt ngập ngừng, như thể câu hỏi ấy đã nằm trong lòng cô từ lâu.
Hiểu Tinh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cô mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời: "Chị chỉ làm những gì chị có thể. Cứu người là trách nhiệm của bác sĩ mà. Em là bệnh nhân, chị chỉ làm nhiệm vụ của mình thôi."
Trương Dạ Nguyệt cảm thấy một cơn xúc động lạ lùng chạy qua cơ thể. Lời nói của Hiểu Tinh tuy nhẹ nhàng, nhưng lại khiến trái tim cô như được xoa dịu. Cô cảm nhận được sự ấm áp trong từng lời, trong ánh mắt của người phụ nữ này.
"Chị không sợ à?" Cô lại hỏi, giọng cô lộ rõ sự nghi ngờ.
Hiểu Tinh nhìn cô, đôi mắt kiên định, nhưng có một chút gì đó dịu dàng ẩn chứa trong đó. "Sợ cái gì?"
"Sợ em sẽ không thể sống sót." Trương Dạ Nguyệt đáp, trong ánh mắt lộ vẻ bất an.
Hiểu Tinh lắc đầu nhẹ. "Chị không sợ. Em mạnh mẽ hơn em nghĩ đấy."
Im lặng bao trùm không gian một lúc. Trương Dạ Nguyệt không biết sao, nhưng cảm giác an yên lại lạ lùng tràn ngập trong lòng cô. Một cảm giác mà cô chưa từng có, dù trước đây có vô số lần gặp phải những tình huống tương tự.
"Em muốn cảm ơn chị." Trương Dạ Nguyệt nói, ánh mắt thành thật.
"Không cần đâu, chỉ cần em khỏe lại là được." Hiểu Tinh nhẹ nhàng đáp, nhưng sự ấm áp trong giọng nói ấy khiến Trương Dạ Nguyệt cảm thấy sự quan tâm không thể tả.
Sau một hồi im lặng, Trương Dạ Nguyệt chợt nhìn thấy một cử động nhẹ từ Hiểu Tinh. Cô ấy đứng dậy, nhắc nhở Trương Dạ Nguyệt: "Em cứ nghỉ ngơi đi, chị sẽ về trước. Nếu em cần gì, cứ gọi."
Trương Dạ Nguyệt gật đầu, nhưng rồi lại khẽ gọi khi Hiểu Tinh quay lưng. "Chị..."
Hiểu Tinh quay lại, đôi mắt nhìn Trương Dạ Nguyệt với một ánh nhìn nhẹ nhàng, nhưng tràn đầy sự kiên định. "Có chuyện gì sao?"
"Chị sẽ quay lại chứ?" Trương Dạ Nguyệt hỏi, giọng có chút ngập ngừng, như thể không dám tin vào điều mình vừa nói.
Hiểu Tinh hơi ngạc nhiên, nhưng cô mỉm cười đáp: "Chắc chắn rồi. Chị không bỏ em đâu."
Trương Dạ Nguyệt cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng cô vẫn không thể hiểu nổi cảm xúc kỳ lạ trong lòng mình. Có phải đó là sự biết ơn? Hay là sự kết nối không thể giải thích giữa cô và Hiểu Tinh?
Cô khẽ nhắm mắt lại, mặc cho những câu hỏi vẫn quay cuồng trong đầu. Một cảm giác ấm áp, một cảm giác an toàn mà cô chưa từng cảm nhận được trước đây đang bao trùm lấy cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro