Chap 2
Mưa vẫn không ngừng rơi, từng hạt nước nhỏ li ti bắn lên mặt đường, tạo thành những vệt sáng mờ nhạt dưới ánh đèn đường. Không khí ẩm ướt như bao trùm lên tất cả mọi thứ, làm cho cảnh vật trở nên mờ ảo, đầy u buồn. Trên con đường đông đúc, xe cộ vẫn nối đuôi nhau chạy, nhưng trong lúc này, mọi thứ như dừng lại khi chiếc xe cứu thương lao đi qua, hướng về bệnh viện.
Bên trong chiếc xe, Bạch Hiểu Tinh ngồi sát bên cạnh cô gái, mắt không rời khỏi người bệnh nhân mà mình vừa cứu. Trương Dạ Nguyệt nằm im trên cáng, làn da trắng bệch, đôi mắt khẽ mở nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn tỉnh lại. Hiểu Tinh kiểm tra lại các vết thương của cô, lòng cảm thấy có chút lo lắng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô biết nếu mình không bình tĩnh, cô gái này cũng sẽ cảm thấy hoảng loạn.
Mưa vẫn rơi rả rích, tiếng còi xe cứu thương xé toạc không gian yên ắng. Hiểu Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng những chiếc ô tô mờ nhạt trong màn mưa. Trong lòng cô, một cảm giác khó tả dâng lên. Cô không biết mình đã từng cứu bao nhiêu người, nhưng lần này, lần cứu người này, lại có gì đó khác biệt. Đó là một cảm giác kỳ lạ, như thể định mệnh đã đưa cô và Trương Dạ Nguyệt lại gần nhau.
Trương Dạ Nguyệt, cô gái mà Hiểu Tinh chỉ mới gặp lần đầu, nhưng trong mắt cô, lại có điều gì đó khiến cô không thể rời mắt. Đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt, nhưng trong đó vẫn có một sự kiên cường lạ thường. Hiểu Tinh không thể hiểu được tại sao cô lại cảm thấy như vậy, nhưng chắc chắn là cô sẽ không bỏ cuộc. Cô phải cứu cô gái này, bất kể phải làm gì.
Khi xe cứu thương đến bệnh viện, các nhân viên y tế nhanh chóng đẩy cô gái vào phòng cấp cứu. Hiểu Tinh theo sát, không rời mắt khỏi người bệnh nhân. Cô giúp bác sĩ và y tá ổn định tình hình, sau khi các vết thương đã được xử lý sơ bộ.
"Chị có thể đi ra ngoài được rồi, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi tình trạng của cô ấy." Một bác sĩ thông báo với Hiểu Tinh, ánh mắt lướt qua cô gái nằm trên giường bệnh.
Hiểu Tinh gật đầu, nhưng lòng cô không thể an tâm. Cô quay lại nhìn Trương Dạ Nguyệt một lần nữa, và trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của họ vô tình giao nhau. Hiểu Tinh nhìn thấy sự yếu ớt và cũng là sự mạnh mẽ trong ánh mắt đó. Đôi mắt của Trương Dạ Nguyệt, dù đang mờ dần vì thuốc an thần, vẫn không giấu được nỗi lo lắng.
Hiểu Tinh rời khỏi phòng cấp cứu, bước ra hành lang bệnh viện. Cô đứng yên một lúc, ngẫm nghĩ về những gì vừa xảy ra. Một lần nữa, trong đầu cô lại vang lên câu hỏi: "Đây có phải là định mệnh?"
Cô không có câu trả lời, nhưng trái tim cô lại có một cảm giác mà cô không thể lý giải được. Đó là một sự kết nối khó tả, một sự đồng điệu giữa cô và Trương Dạ Nguyệt, dù họ chỉ mới gặp nhau có một lần.
Cảm giác đó cứ lớn dần trong lòng cô, và một phần nào đó, cô tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục giúp cô gái này, không chỉ là bác sĩ cứu người, mà có thể là một ai đó đặc biệt trong cuộc đời cô.
Lúc này, Hiểu Tinh rút điện thoại ra, định gửi tin nhắn cho đồng nghiệp để báo cáo về ca cấp cứu. Nhưng khi vừa mở màn hình, cô lại thấy một tin nhắn mới. Là tin nhắn từ bệnh viện, thông báo về tình trạng của Trương Dạ Nguyệt.
Cô nhẹ nhàng thở dài, tay siết chặt chiếc điện thoại. Dù công việc luôn là ưu tiên hàng đầu của cô, nhưng đối với Trương Dạ Nguyệt, cô cảm thấy một trách nhiệm lớn lao hơn. Hiểu Tinh nhắn lại: "Cảm ơn đã cập nhật. Tiếp tục theo dõi."
Sau khi hoàn tất những công việc cần thiết, Hiểu Tinh quay lại phòng bệnh. Cô nhìn thấy Trương Dạ Nguyệt đã được đẩy vào một giường bệnh khác, các thiết bị y tế đang hoạt động xung quanh cô. Trương Dạ Nguyệt dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, đôi môi mím chặt như đang cố chống lại sự yếu đuối trong cơ thể.
Hiểu Tinh lại gần, ngồi xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng nhìn cô gái một lần nữa. "Em sẽ ổn thôi. Chị sẽ ở đây." Giọng cô dịu dàng, ấm áp, như một lời hứa không lời.
Chỉ có tiếng máy móc và tiếng mưa ngoài cửa sổ là đồng hành cùng hai người lúc này. Không gian bệnh viện vắng vẻ, chỉ có sự yên lặng bao trùm, nhưng trong lòng Hiểu Tinh lại có những suy nghĩ dâng lên, không thể dừng lại.
Trương Dạ Nguyệt, cô gái mà Hiểu Tinh vừa mới gặp, lại trở thành một phần trong suy nghĩ của cô. Liệu cô có thể tiếp tục cứu cô ấy không? Hay đây chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua trong cuộc sống của cả hai?
Hiểu Tinh không thể trả lời những câu hỏi ấy, nhưng có một điều cô biết chắc chắn: định mệnh đã kéo họ lại gần nhau, và dù có thế nào, cô sẽ không để cô gái này phải đối mặt với sự cô đơn hay đau đớn một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro