Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 19: Trống vắng.


- Bây giờ chiều rồi, tao vs mày sẽ về nhà tao, Thanh Thanh ở nhà có nấu cơm và cả cháo cho mày nữa hôm nay mày ăn ít quá, tao lo..... - thằng Hoàng lo lắng cho tôi đến không cầm lòng được.

- tao tự lo cho mình được mà, chở tao về nhà đi!! - tôi nói mà mắt nhìn qua khung kính nhìn đường phố về đêm với 1 nỗi buồn xa xăm.

Thằng Hoàng chẳng nói gì cả chỉ im lặng tập trung lái xe, khi đến cổng chung cư tôi xuống xe nhìn nó gật đầu kiểu như tạm biệt và bảo nó về đi, rồi quay lưng bước đi.....
vừa bước đi tôi vừa ngẫm nghĩ lẽ nào Linh Phụng đã rời xa tôi thật rồi ?! có tí xúc động, nước mắt chực chờ ở khóe mắt như muốn chực chờ để rơi xuống nhưng tôi nhanh chóng kìm nén cảm xúc và cố gắng bình tâm để tỉnh táo lại.... mở cửa bước vào nhà đóng cửa lại, đi thẳng đến phòng khách quăng chùm chìa khóa lên bàn 1 cách không quan tâm tôi ngã người ra ghế sofa tư thế thoải mái nhất, đặt tay lên trán tôi lại miên man suy nghĩ thì có tiếng chuông cửa, mệt mỏi tôi đứng dậy đi ra mở cửa thì thấy thằng Hoàng, ngạc nhiên sao nó chưa về nên tôi hỏi nó thì nó đã nhanh hơn tôi, nói:

- tao thấy mày ở 1 mình thật không an tâm tí nào, nên tao đi mua ít đồ ăn rồi quay lại,....

Vừa nói nó vừa đi vào nhà, nó biết thế nào tôi cũng sẽ nói phiền nó rồi Thanh
Thanh ở nhà lo lắng cho nó nên nó lại nhanh miệng:

- nảy tao cũng gọi cho Thanh Thanh rồi cô ấy còn nói tao cứ ở lại với mày ít hôm, cô ấy ở nhà 1 mình được không sao. - vừa nói nó vừa bày đồ ăn ra bàn ở phòng khách cho tôi:

- mày ăn đi, kẻo lát nó nguội.

- tao thấy miệng nhạt nhẽo quá không muốn ăn cái gì hết! - tôi ngã người ra sau ghế.

Nhìn bộ dạng của tôi bây giờ chắc chắn nó cũng đang bực tôi lắm nhưng nó vẫn nhẹ giọng nhìn thẳng mắt tôi nói:

- mày làm sao vậy ?! tao biết mày đang buồn lắm vì cả ngày hôm nay tao với mày không có tung tích gì của Linh Phụng hết nhưng mà mày cũng phải ăn chứ, mày không ăn thì mày sẽ không đủ sức đi tìm Linh Phụng đâu! tao với mày chơi với nhau từ hồi còn học lớp 1 lớp 2 đến bây giờ cũng đã mười mấy năm rồi chắc mày cũng hiểu tính tao, tao xem mày như anh em ruột thịt của tao và tao sẽ không tha thứ.....

"It feels like nobody ever knew me until you knew me. Feels like nobody ever loved me until you loved me" tiếng nhạc chuông từ điện thoại của thằng Hoàng vang lên nó nhanh tay bắt máy:

- alo anh nghe!

.....

Nó nói hoàn toàn đúng, cả tôi hiện tại tôi còn chán ghét cái bộ dạng này của mình cơ mà nói chi nó, chắc là nó đã quen nhìn tôi trong bộ dạng vui tươi riết nên nó quen rồi, nhìn tôi ủ rủ nó không thích cũng phải thôi, thấy nó lo lắng cho tôi đến thế tôi cũng thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi được 1 người bạn tốt như thế, liếc mắt nhìn sơ qua các món trên bàn toàn là các món tôi thích, cách bày trí cũng khá bắt mắt, mặt dù nhàm chán không muốn ăn nhưng dù sao thì tôi vẫn phải đi tìm Linh Phụng để hỏi cho ra lẽ vì cớ gì mà bỏ tôi ra đi.....nghĩ thế tôi lấy đũa gắp thức ăn cho vào miệng cùng lúc đó nó vẫn đang nói chuyện điện thoại...

- Sao?! chú mày nói sao đàn em của chú mày nhìn thấy Linh Phụng ở nghĩa trang zzzzz hả ?! - nghe nó nói đến đây tôi dừng đũa chăm chú lắng nghe mà tâm trạng của tôi và cả nó không khỏi phấn khởi.

-............

- rồi rồi! mày cứ cho người đi thăm dò cho anh đến khi biết chính xác Linh Phụng ở đâu thì gọi điện báo cho anh.

-........

- ừ....à....cho người theo dõi tên Đỗ Mạnh Long tgđ tập đoàn Đỗ Gia cho anh...

-........

- đó là chuyện của anh! mày không cần hỏi nhiều chỉ cần làm tốt, anh sẽ thưởng hậu hỉnh hiểu chưa?!

-.......

- rồi vậy thôi!

Thằng Hoàng vừa kết thúc cuộc nói chuyện điện thoại tôi lập tức hỏi nó ngay:
- sao rồi có tin tức gì của Linh Phụng hả ?!

- ừ......tụi thằng Hào gọi cho tao nói là sáng này có người nhìn thấy Linh Phụng đến nghĩa trang zzzz.

- chắc là cô ấy đến đó để thăm mộ của Linh Phương. - tôi nói rồi chợt cả tôi và thằng Hoàng hiểu ra 1 điều.

- Linh Phụng chưa rời khỏi thành phố. - tôi và nó cùng đồng thanh nhưng âm phát ra không to và mỗi người đều chạy theo 1 dòng suy nghĩ riêng.

Thấy tôi cứ ngẫn ngơ suy nghĩ nên nó nói:

- thôi! ăn cơm đi. người xưa có câu "có thực mới vực được đạo" nên ăn đi ăn no vào nhiều khi minh mẫn tìm ra được nhiều cách để tìm Linh Phụng hơn. - nó cười rồi gắp ít cá cho vào chén tôi.

- ừ....mày cũng ăn đi, toàn món tao thích, hôm nay mày cũng vất vả rồi nên mày cũng ăn nhiều chút đi không là tao ăn hết đó, lát mày đói ráng chịu đừng có nữa đêm chạy về nhà kiu Thanh Thanh dọn cơm cho mày ăn nha! - tôi nói đùa mà không cười [kiểu như Hồ Quang Hiếu không cảm xúc á]

Nó biết tôi đùa với nó nên nó cũng vui vẻ ăn nhưng nó chợt khực lại rồi la lớn:
- NHÀ MÀY CÓ CAMERA???!

- ừ....mày mới biết.... ?! - chính tôi cũng khựng lại, cả ngày hôm nay cả tôi và nó đều rối đến xém nữa quên 1 chi tiết quan trọng như thế này, chính là chiếc camera này, phải! nó ghi lại tất cả mọi thứ khoảnh khắc trong nhà tôi, nhất định tôi sẽ tìm ra được thứ gì đó, nhìn thằng Hoàng thấy nó cũng đang nhìn tôi, gật đầu hiểu ý tôi đi vào phòng lấy laptop ra phòng khách mở máy lên xem...   

Vì đây là căn hộ chung cư cao cấp nên mọi thứ ở đây cũng thuộc diện "cao cấp" cả những cái camera được lắp đặt trong từng nhà cũng vậy, có thể kết nối trực tiếp đến máy tính cá nhân của từng hộ gia đình vì vậy mà muốn xem lại những tình tiết diễn ra trong cái đêm Linh Phụng bỏ đi cũng không gì khó khăn lắm.....tôi nhè nhẹ lướt những ngón tay trên bàn phím máy vi tính để đăng nhập rồi sao đó lại bấm bấm tìm ngày tháng và cuối cùng tôi dừng lại click chuột vào cái ngày đó sự việc của ngày hôm đó diễn ra trước mắt tôi và cả thằng Hoàng.....thấy có vẻ lâu nóng lòng nên tôi tua nhanh, bỗng thằng Hoàng la lên:

- ê ê, mày bấm cho nó chạy bình thường đi....

Nghe nó nói vậy tôi liền làm theo, hình ảnh Linh Phụng xuất hiện trên màn hình lúc đó là 4:03' sáng lúc đó tôi vẫn đang say giấc, nhìn dáng vẻ cô ấy thật mệt mỏi mặc dù chỉ xem qua camera nhưng tôi vẫn cảm nhận được đôi mắt của cô ấy u uất 1 nỗi buồn không tên nào đó....cô ấy thức dậy nhưng vẫn không làm gì cả chỉ ngối đó nhìn tôi, nhìn tôi thật lâu. tôi liếc mắt nhìn thì lúc đó đã 4:33' bỗng cô ấy đứng dậy nhẹ mở cửa đi ra ngoài, tôi tiếp tục theo dõi bằng cách trở lại màn hành chính ở đây hiển thị ra nhiều góc camera trong nhà tôi click chuột vào camera ở góc bếp thì thấy cô ấy xuống bếp mở tủ lạnh uống nước, kế tiếp là đi vào nhà vệ sinh 1 lát sau thì cô ấy bước ra, đi thẳng đến phòng của cô ấy, tôi lại trở lại màn hính chính chọn góc camera trong phòng cô ấy, quả nhiên tôi nghĩ không sai cô ấy về phòng là thu dọn quần áo và 1 những đồ vật cần thiết cho vào 2 cái vali loại vừa , đến 5:00 thì xong hết mọi thứ cô ấy thay 1 bộ đầm màu tím trông thật buồn, kế tiếp cô ấy mag vali ra ngoài phòng khách để, rồi lại di chuyển vào phòng của tôi, tôi vẫn nhanh nhẹn thao tác cũ để có thể theo dõi tiếp....cô ấy đứng đó nhìn tôi khoảng vài ba phút rồi nhẹ nhàng đi đến hôn lên môi tôi 1 nụ hôn......chời ơi! tại sao tôi lại không biết cơ chứ, tôi ngủ rất tỉnh cơ mà, nếu lúc đó tôi tỉnh dậy chắc chắn tôi sẽ níu giữ cô ấy ở lại...vài giọt lệ trên khóe mi của cô ấy rơi xuống, nhưng rất nhanh cô ấy đã nhanh chóng gạt dòng lệ đi xoay người đi thẳng ra bên ngoài mà không quay lại nhìn tôi, xem đến đây tôi thừ người bất giác thả người ra phía sau ghế sofa vẫn là câu hỏi cũ:
"tại sao cô ấy lại bỏ tôi mà ra đi chứ??! nhưng sau khi xem lại những tình tiết của đêm hôm đó thì tôi chắc chắn rằng: "Linh Phụng ra đi là vì lý do nào đó!!" nhìn thấy độ của cô ấy không muốn rời xa tôi không muốn rời xa ngôi nhà này, chắc hẳn phải có 1 lý do nào đó to lớn lắm cô ấy mới có thế quyết định từ bỏ tôi ra đi không 1 lời từ biệt. Có lẽ cô ấy sợ không đủ can đảm nói ra trước mặt tôi nên mới chọn cách lẳng lặng như vậy.

Trong lúc tôi vẫn đang miên man suy nghĩ thì thằng Hoàng đi đến phía sau tivi lấy ra 1 cây bút đến đứa cho tôi:

- Phong.....cô ấy.......

Lời nói không rõ ràng của nó làm tôi chú ý, tôi mở mắt nhìn nó ngồi đối diện thì thấy cây bút nó đặt trên bàn tôi thắc mắc:

- cây bút này......thì có việc gì ?!

- mày nên nhìn kĩ cây bút này đi chứ, đầu này của nó là bút viết được còn đầu này
có công dụng như 1 chiếc máy chụp ảnh, ghi âm thu nhỏ vậy đó...mày không nhớ trong lần đi triển lãm thế giới công nghệ tao với mày từng xem qua cây bút này à ?!
Nghe thằng Hoàng nói vậy tôi cũng cầm cây bút lên xem thử 1 hồi thì tôi cũng nhớ qua rõ là tôi đã từng thấy cây bút này trong buổi triển công nghệ,...nhưng lúc này tôi không quan tâm nhiều đến nó lắm, trong vô thức tôi bấm phải cái nút nhỏ bên đầu trên của cây bút đột nhiên có tiếng người nói:

" Anh à! khi anh nghe được đoạn ghi âm này thì có lẽ em đã không còn ở nơi này nữa, thời gian qua thật sự em cảm ơn anh rất nhiều! cảm ơn anh vì đã cho em biết thật lòng yêu 1 ai đó là như thế nào !! Em biết là anh cố gắng nhiều lắm chứ, cố gắng tốt với em hơn, cố gắng để trái tim anh yêu em!! nhưng anh à! anh đừng tự gượng ép chính bản thân mình, em hiểu mà, trong lòng của anh mãi chỉ có 1 mình chị của em thôi....mặc dù chị ấy không còn nữa, em là người đến sau! em biết điều đó chứ, em đã từng có suy nghĩ sẽ cố gắng giúp anh quên chị em và yêu em 1 cách thật tâm nhưng đến cuối cùng em vẫn thất bại anh à! những quan tâm của anh em đều nhớ hết, những lúc như vậy em rất vui nhưng em cảm nhận được nó không thật anh à! anh làm điều đó như 1 nghĩa vụ mà anh tự đặt ra cho chính bản thân mình phải hoàn thành bởi anh cảm thấy có lỗi với em vì cái đêm định mệnh đó! Chắc anh cũng nhận ra được phần nào là chị em mượn xác của em để cái chuyện đó được diễn ra và như 1 vỡ kịch chị em bắt anh phải có trách nhiệm với em nhưng em không cần đâu !! Thứ em cần là trái tim của anh, tình cảm thật của anh chứ không phải 2 chữ gọi là trách nhiệm.....thật sự!! em chẳng hiểu anh nghĩ gì nhưng em đã không hài lòng khi nghe anh nói, anh sẽ không trả thù tên Đỗ Mạnh Long nữa, thật sự em rất giận anh!! Có thể nói anh là 1 người rộng lượng tha thứ cho kẻ đã từng gây ra tổn thương cho người anh yêu thương rất nhiều, đã mấy năm trôi qua nỗi hận trong anh có thể nguôi ngoai nhưng là người làm em như em thì không thể nào tha thứ cho hắn! Em muốn hắn phải có 1 kết cục thật bi thảm, thật bi thảm gấp trăm lần ngàn lần những gì mà hắn đã gây ra cho chị em trước đó....Em là 1 kẻ xấu xa tâm không thiện luôn tràn ngập lòng hận thù....anh đừng đi tìm em, bởi em sẽ rất thẹn khi gặp anh !! Chào anh! người em luôn yêu, hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe tự chăm sóc cho bản thân khi không có em ở bên và nhớ là cố gắng sống cho thật tốt, rồi sẽ có 1 cô gái tốt hơn em đến bên cạnh anh chăm sóc, lo lắng cho anh tốt hơn em thôi!! "
Nghe xong mà nước mắt tôi rơi hồi nào tôi cũng chả hay, chỉ nhè nhẹ dùng tay gạt đi những dòng lệ trên má mình, phải! cô ấy nói đúng, xem ra cô ấy nhì thấu hết tâm tư của tôi rồi, tôi nghĩ mình làm tốt nhưng cuối cùng thì cô ấy cũng nhận ra tất cả những điều đó cũng chỉ vì 2 chữ trách nhiệm gắn lên trong não của tôi thôi bởi sau đêm đó tôi thấy mình là người có lỗi!!

Thằng Hoàng chẳng nói gì nó chỉ im lặng nhìn tôi rồi thở dài như vẻ nó cũng bế tắc....đột nhiên tôi nhớ lại nên hỏi nó:

- làm sao mày biết cô ấy ghi âm trong cây bút này?!

- là đoạn cuối camera ghi lại đó, cô ấy đi đến đặt cây bút lên trên bàn để tivi rồi sau đó đứng nhìn xung quanh nhà lần cuối rồi xách vali rời khỏi. Lúc đó gần 6:00 sáng rồi!!

- nhưng tại sao tao không biết ?! tối hôm đó tao với mày uống đâu có nhiều đâu, làm sao mà tao lại ngủ say như vậy được chứ ?!

- trong đoạn ghi âm cô ấy nói vậy rồi mày có ý định tiếp tục tìm cô ấy nữa không ?!

Nghe thằng Hoàng hỏi nhưng thật sự tôi chẳng biết phải trả lời nó như thế nào, chẳng lẽ tôi nói là không tìm cô ấy nữa, nhưng nếu tôi vẫn muốn tiếp tục đi tìm cô ấy thì vì lý do gì chứ ?! rõ ràng tôi không xác định được là tôi có yêu cô ấy hay không mà?! trái tim tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng....chẳng biết phải trả lời thế ào nên tôi thành thật:

- tao cũng không biết nữa mày à!

- nếu như trái tim mày thật sư có cô ấy thì tao nghĩ mày nên đi tìm cô ấy đi, tao tin rằng với tình yêu của mày sẽ cảm hóa được cơn hận thù đang sôi sục trong lòng của cô ấy!! còn nếu không yêu cô ấy thì mày cũng nên.....

Tôi im lặng nghe thằng Hoàng, câu cuối tuy nó lấp lửng nhưng tôi hiểu ngụ ý của nó, nó đúng là đứa bạn tốt nhất của tôi. Chuyện của tôi mà như chuyện của nó, cách hành xử của nó cũng rất đúng đắn có lẽ lần này tôi nên nghe nó:

- ừ! tao hiểu rồi! cảm ơn mày.....- sực nhớ đến thức ăn còn trên bàn nên tôi nói tiếp:

- tao với mày dọn dẹp thức ăn này đi rồi còn ngủ nữa!!

Thằng Hoàng chỉ "ừ" 1 tiếng rồi sau đó tôi và nó nhanh chóng dọn dẹp trả lại vị trí sạch sẽ như ban đầu, đứng trước cửa phòng, tôi do dư không biết có nên vào trong ngủ hay không ?! nhưng vào đó chắc chắn tôi sẽ lại nhớ đến Linh Phụng mất, thôi!! cách tốt nhất là ra phòng khách ngủ trên ghế sofa ngủ thì hơn dù gì thằng Hoàng cũng ngủ bên ghế bên kia, có người vẫn bớt cô đơn hơn. nghĩ thế nên tôi liền quyết định ngủ ở ghế sofa. Mặc dù cái ghế khá mềm mại nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn không ngủ được, có lẽ đêm nay sẽ rất dài đối với tôi bởi thiếu đi hơi ấm và mùi hương quen thuộc từ 1 ai đó.....  

  Nằm miên man suy nghĩ về những chuyện đã qua, rồi chợt tôi thiếp đi lúc nào cũng không hay....Trong đêm tối gió cứ thổi mà lòng người cứ nóng!!  

---oOo---
Ở 1 ngôi nhà nọ trên lang cang, cũng có 1 cô gái tay cầm ly rượu, lưng ngồi dựa vào tường, đầu hơi ngửa ra phía sau đụng tường, mắt hướng về những vì sao trên trời, ánh mắt buồn thăm thẳm như hẳn cô ấy đang chất chứa rất nhiều tâm sự mà chưa thể tỏ lòng cùng ai.... gió cứ thổi phất phơ phất phơ làm tóc của cô gái như muốn bay theo những làn gió đó nhẹ nhàng đưa tay lên khẽ vuốt tóc mình cô gái tự nhiên mỉm cười.... rồi sau đó đưa ly rượu lên nhấp khẽ 1 ít. Nụ cười đó đẹp nhưng lại thiếu đi sự hoàn thiện.... Cô ấy đang cười đời ?! hay đang cười chính bản thân cô ấy ?! Chắc là cả hai....

Đêm nay thật lạnh!! Trên bầu trời xa xôi kia nơi mà những vì sao vẫn đang ngự trị, ở đó là nơi những gì tinh tú nhất sẽ được ở lại, hẳn chị của cô gái đó cũng đang dõi theo từng bước đi của cô em gái bé nhỏ của mình và cả người mà cô ấy yêu thương nữa!!

-----
- Phong.....phong.....dậy đi !! - tiếng của ai đó vừa gọi vừa lay người tôi, nhẹ mở mắt nhìn thì thấy người đó không ai khác là thằng Hoàng....rồi sau đó tôi cũng dậy nhặt cái mềm nằm lăn lóc ở dưới đất gấp lại ngay ngắn rồi đi vào WC làm vscn... còn thằng Hoàng ở ngoài thì làm điểm tâm sáng cho cả tôi và nó, bất giác đi ra tôi nhìn nó hỏi:

- mày là đàn ông con trai sao lại thích vào bếp nấu ăn ?!

- đơn giản là vì tao thích cái cảm giác tụ tay mình nấu đồ ăn cho những người mình yêu thương thưởng thức....cái cảm giác đó nó ấm áp lắm. - nó nói mà miệng cười
tươi như hoa là tôi biết nó cũng đang tưởng tượng trong đầu rồi.

- ừ.....vậy chắc Thanh Thanh yêu mày lắm nhỉ ?! - trong câu nói của tôi có tí ghen tỵ vs nó.

- mày nói đúng rồi ! thật ra ngày đó tao cũng không thích lắm nhưng từ khi về ở chung nhà với cô ấy 1 phần muốn lấy lòng cổ nên tao tập nấu ăn, lúc đầu thì tệ hại lắm nhưng dần cũng khá hơn và bây giờ thì....tuyệt vời! - nó nói 1 cách đây tự hào, cũng phải thôi! Có bao nhiêu phái mạnh làm được như nó mặc dù cái việc nấu ăn cũng khá đơn giản nhưng có được mấy người chịu lăn vào bếp vì vợ vì con vì gia đình??? chịu để bột mì dính vào mặt, chịu bị dầu bắn mỗi khi bỏ những cái bánh vào chiên?! Thật sự tôi còn kém cỏi quá, tôi chẳng biết làm gì cả.....từ giặt đồ, rửa chén, lau nhà, tôi cái gì cũng không biết, lúc trước khi ở đây những cái đó đều do Linh Phụng 1 tay làm hết, chỉ có lâu lâu tôi lọt sọt được 1 ngày, tôi cũng biết nấu ăn nhưng chỉ biết nấu 1 số món gọi là tàm tạm ăn được thôi chứ cũng chưa chắc ngon lắm,..... nhìn quanh căn nhà đột nhiên tôi thấy nó dơ 1 cách lạ thường, dù gì cũng đã mấy ngày trôi qua rồi kể từ ngày Linh Phụng đi vẫn chưa có ai dọn dẹp nó mà....

- mày không định nói chuyện này cho ba mẹ mày biết à ?! - thằng Hoàng hỏi tôi, trên tay cầm 2 dĩa thức ăn còn nóng hổi bốc mùi thơm phức làm cắt dứt dòng suy nghĩ của tôi.

- nói cho ba mẹ tao biết rồi cũng chẳng giải quyết được chuyện gì đâu mày à! - tôi nhàn nhạt nói.

- còn công ty của mày thì sao?!

- tao đã bàn giao lại cho anh Cường tạm thời quản lý giúp tao 1 thời gian rồi!!

- còn về việc của Linh Phụng.....?!

Tôi có hơi ngượng trước câu hỏi cuối của nó,....sau 1 đêm suy nghĩ thì tôi cũng đã sáng suốt hiểu ra 1 vài vấn đề....nên quay sang trả lời nó:

- tao muốn tìm cô ấy về, dù cho tình cảm của tao dành cho cô ấy là gì đi chăng nữa thì tao vẫn phải đi tìm cho bằng được cô ấy về nói lý lẽ cho đàng hoàng rồi nếu cô ấy vẫn muốn bỏ đi thì lúc đó ta sẽ không ngăn cản....tao không thể phụ lòng chị của cô ấy cũng như không thể làm tổn thương cô ấy được nữa.....

Chẳng hiểu từ lúc nào mà tôi đổi cách xưng hô từ gọi tên "Linh Phương" thành
"chị" của cô ấy nữa.

Nghe tôi nói như vậy....thằng Hoàng khoái chí vỗ vai tôi nói:

- mày như thế mới là bạn của tao....tao ủng hộ mày!!

- mày đã có cách gì để tìm cô ấy chưa ?!

- rồi....nhiều nữa là đàng khác.

- mày nói thật?! - thằng Hoàng nghi ngờ.

- ừ.....là thật!

- vậy bây giờ chúng ta nên làm gì ?!

- tao sẽ phái thêm người theo dõi tên Đỗ Mạnh Long, trong đoạn ghi âm Linh Phụng có nhắc đến hắn, chắc chắn hắn sẽ đi gặp cô ấy để giải quyết vấn đề này vấn đề là sớm muộn thôi!! tao nghĩ có thể cô ấy sẽ tìm mọi cách để gặp mặt hắn....giờ cho người theo sát hắn 24/24 chắc chắn sẽ tìm ra được Linh Phụng, mặt khắc tao sẽ cho người đến nhà của cô ấy giám sát biết đâu vô tình cô ấy sẽ quay về ngôi nhà đó thì sao ?!

- chẳng phải hôm trước tao có nghe đài là hắn sắp bị bắt sao?! nhưng sao đến hôm nay vẫn không có nghe tin tức gì nhỉ ?!

- mày nói tao cũng mới để ý.....tâp đoạn Đỗ Gia giàu có lại quen biết rộng như vậy làm sao trong tích tắt những vụ làm ăn bê bối của cái già đình đó bị phanh phui ngay chính tao đây cho thám tử điều tra cũng chỉ là trên thông tin mật chứ cũng không hề có bằng chứng nên vì vậy mà lúc đó tao đã không thể tố cáo gia đình hắn....nhưng bây giờ ngẫm nghĩ lại thì thật có nhiều chuyện tao thấy có nhiều điều lạ. - vẻ mặt tôi hơi nghiêm nghị và tập trung suy nghĩ...

- mày nói tao cũng mới thấy lạ!! Với quyền lực của Đỗ Gia đâu phải nói muốn có bằng chứng là có đâu, thế mà lại có người gửi đơn tố cáo hắn rồi công an dựa vào bằng chứng mới vào cuộc điều tra, nhưng chuyện gì liệu có liên quan gì đến Linh Phụng không ?! - thằng Hoàng cũng trâm tư suy nghĩ rồi mảy may nghi ngờ mà nhìn tôi hỏi.

- tao cũng không biết, cách tốt nhất là nên cho mấy tên đàn em đi dò thám tin tức thì vẫn hơn. - nghĩ vậy tôi liền lấy điện thoại ra tìm số thì co 1 số điện thoại gọi đến....cũng chính là người tôi cần gọi.

- alo anh nghe đây!

-.........
- cái gì ?!
-......
- rồi rồi....đợi anh xíu, - tôi đưa hiệu cho thằng Hoàng lấy điện thoại ra ghi lại cái gì đó.
-.......

- địa chỉ số 1014/13, Đường Tân Kỳ Tân Qúy.... rồi rồi anh cảm ơn!! em nhớ theo sát cho anh bây giờ anh sẽ đến đó ngay....còn nữa anh còn việc này cần em giúp em cho người tìm hiểu xem vì sao mà tập đoạn Đỗ gia bị cảnh sát điều tra, ai là người cung cấp bằng chứng cho phia cảnh sát?!
-........
- ừ....ừ.....làm tốt!! anh chuyển khoản thêm cho mấy đứa...
-....
- ừ bye em!

Tôi vừa tắt máy thì thằng Hoàng hỏi ngay:

- có chuyện gì sao ?!

- thằng Hòa nói là tìm được Linh Phụng rồi, cô ấy đang ở cái địa chỉ này nè, tao vs mày thay đồ lẹ đi, tao muốn đến đó liền... - nói xong tôi chạy về phòng thay quần áo trong 1'30s sau đó nhanh chóng cùng thằng Hoàng rời khỏi nhà mà tâm trạng vừa vui vừa nôn nóng cũng như còn giận chuyện cô ấy bỏ tôi đi.... tôi suy nghĩ thật nhiều câu để có thể bắt chuyện với cô ấy...... để cô ấy không bị ngượng ngùng mà chạy trốn tôi lần nữa!! nghĩ đến như vậy tôi cảm thấy vui và tôi đang tự vẽ ra viễn cảnh hạnh phúc cho mình.....mà tôi quên mất 1 điều viễn cảnh đau khổ sẽ là như thế nào ?! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: