one
"Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá
Ánh sáng tuôn dần các lối đi.
Tôi với người yêu qua nhè nhẹ
Im lìm không dám nói năng chi ." ( xuân diệu )
Đêm nay trăng sáng tỏ lòng tôi, ngồi nghĩ về người, nhớ nhung da diết chẳng thể nguôi
Tôi không biết tỏ lòng thế nào để giảm bớt cảm giác bùi ngùi mãi không thôi khi tôi vô tình đọc được một chuyện tình bi ai được tác giả cẩn thận miêu tả qua từng dòng chữ
Thắc mắc bám riết lấy tôi mãi không thôi ôi tình yêu là gì ? Tại sao khi người ta có thể bất chấp có được và có thể dễ dàng buông bỏ nó ?
Vậy trước lúc rời bỏ anh có nhớ bản thân từng mong mỏi nó đến thế nào? Hỡi anh ơi tình đầu là tình dang dở, thế nên chẳng trách người đành tâm hững hờ..
Vốn dĩ anh ta không ham vinh hoa, từ bỏ mọi thứ phồn hoa ở đất hà thành trở về vùng quê miền tây nghèo dạy học, gặp được người mình yêu muốn che chở cả đời nhưng cơn sóng dữ vô tình xô hết những giấc mơ anh dự tính, cuốn theo ý định ban đầu, mà đời trớ trêu thay cơn sóng lại là do cha mẹ anh mang đến, họ muốn đập tan mối tình chớm nở nơi tim và lời thề son sắt anh dành cho người anh yêu.
Vốn có thể cùng nhau ở lại nhưng sao anh không tiếp tục cố gắng hay anh ơi anh đặt chữ hiếu làm đầu, cũng đúng thôi đó đa, đâu ai nhẫn tâm phủi tay quên sạch công dưỡng dục của đấng sinh thành để cùng người mình hứa hẹn trăm năm bên nhau ?
Tình lỡ làng, tiếc nuối gặm nhấm đôi tim những con người trẻ còn non dại, điêu đứng vì tình, khi gặp lại vẫn bồi hồi thổn thức không yên.
Tôi khóc
Tôi tiếc cho em, tiếc cho người, tiếc cho chuyện tình dang dở tuổi đôi mươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro