Chương 4
Mười một giờ ba mươi sáng.
Trên chiếc giường lớn êm ái, chủ nhân căn phòng 1019 mơ màng thức giấc. Một tay anh bận rộn tìm cách tắt điều hoà, tay còn lại giữ chăn cuốn quanh bụng, đi tới chỗ tắt quạt. Phawin là tuýp không thích mặc đồ ngủ, một phần vì bản thân anh là tạng người dễ bốc hỏa, một phần vì yêu thích cái cảm giác áp làn da trần trụi xuống lớp ga trải giường. Nếu được hỏi cái gì là thứ đắt giá nhất trong căn phòng này, Win sẽ tự tin trả lời 'chính là cái giường đó'.
"Không còn gì ăn được cả?"
Anh lầm bầm mở chiếc tủ lạnh trống trơn, may mắn tìm được ít thịt nguội cùng vài quả trứng còn sót lại. Vì vậy anh quyết định làm trứng tráng.
"Dậy đi!!!"
Người đàn ông trẻ nhón chân, chọt người trên giường, gọi dậy một cách thân thiện hết sức có thể. Kể từ ngày đồng ý cho con mèo lười biếng kia ăn nhờ ở đậu phòng mình, cho tới giờ cậu ta nghiễm nhiên trở thành chủ nhà như thế. Cũng bắt đầu từ buổi thực hành kiểm tra thành tích của câu lạc bộ bơi hôm ấy, cánh cửa phòng Win đã không còn khoá trái. Mỗi tối, anh còn ngồi đó, đợi tiếng gõ cửa vang lên cùng với sự xuất hiện của thằng nhóc miệng cứng lòng mềm, ôm theo chăn gối, xin được vào phòng anh ngủ nhờ. Điều quan trọng hơn cả là khi ngủ, cậu ta không bao giờ chịu an phận mà một mình chen lấn, chiếm gần trọn cái giường, cuộn chăn và đặt lưng là ngủ như chết, khiến cho chủ nhân đích thực là Win đây, bên cạnh cậu ta rúm ró ở một góc giường bé tẹo.
Thế nên, nói về ga-lăng, nếu Win là số hai thì không ai số một.
Phó chủ tịch câu lạc bộ bơi thầm mắng bản thân thiếu nghị lực.
Mỗi lần cố gắng đẩy cậu ta ra xa lấy chút không gian rộng rãi cho mình, gương mặt Team liền lập tức nhăn lại, ra chiều ngủ không được ngon giấc. Chỉ cần có thế sẽ khiến Phawin dừng động tác, vô duyên vô cớ đầu hàng.
Được rồi, thoải mái mà ngủ đi, anh mày không phiền nữa, na!
Win từng chủ động đưa chìa khóa cho Team để cậu có thể tự do vào phòng, nhưng Team từ chối. Cậu không muốn tự tiện vào phòng anh khi vắng mặt chủ nhân. Đó là lý do giải thích cho việc ngay cả khi kim đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng, gã đàn anh này vẫn ngồi đợi cậu.
"Tới cho muộn vào!"
"Học nhóm với Parm." Team ngáp dài đáp lại.
Cậu ta vẫn tiếp tục lăn lộn trên giường cho tới khi đàn anh phải dùng chân chọt lần nữa, đánh thức một cách thân thiện. Chiều hôm nay, câu lạc bộ bơi sẽ diễn ra vòng loại nội bộ để chọn thành viên đại diện cho trường thi đấu với đối thủ là Đại học K. Kết quả của vòng loại sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới quyết định của huấn luyện viên trong việc lựa chọn vận động viên cho đội tuyển bơi quốc gia. Hiển nhiên, việc này làm cho không khí ở câu lạc bộ vô cùng sôi động, đồng thời cũng gia tăng áp lực cạnh tranh giữa các thành viên.
Team biết rõ, trước ngày thi đấu, cậu nên nghỉ xả hơi cả ngày nhưng cậu không thể tập trung tinh thần nên chỉ còn cách lôi kéo Parm làm gia sư tiếng anh cho mình. Dù sao thì việc học tiếng anh sẽ giúp cậu tạm thời quên đi cuộc đua. Team ở lại căn hộ của Parm cho tới quá nửa đêm, khi trở về nhà, dù đã cố gắng lăn lộn, cậu vẫn không thể ngủ. Cuối cùng lại ôm chăn ôm gối lên gõ cửa phòng đàn anh.
Lạ là, gã đàn anh chưa ngủ.
Đèn trong phòng vẫn sáng, còn có tiếng ti vi ồn ào. Team chỉ nghĩ tới khả năng bạn bè của anh vừa mới dời khỏi đây chứ không dám tự cao tự đại cho rằng Win đang đợi mình.
... Nhưng cũng phải thừa nhận, cậu đã hi vọng, nếu người này thực sự nghĩ đến cậu thì dù chỉ một chút thôi cũng đủ tốt rồi...
Sau khi ngủ đủ giấc, tinh thần thư thái, ác mộng cùng sự căng thẳng cũng tự động biến mất không dấu tích, cậu nhóc tận hưởng bữa sáng đơn giản với trứng tráng, thịt nguội, bánh mì và sữa tươi.
"Hôm nay mấy giờ học?"
Phawin mặc lên người chiếc áo phông, xỏ quần bò cất giọng hỏi. Hôm nay anh không có lớp nhưng có hẹn cùng huấn luyện viên chuẩn bị một vài công việc vào buổi chiều.
"Một giờ chiều."
Team trả lời trong lúc cài khuy áo. Tới giờ thậm chí cậu đã có chỗ để quần áo riêng trong ngăn tủ.
"Vậy cùng tới trường đi."
Win nhặt chiếc chìa khoá của đứa con cưng cùng với ví tiền, nhét chúng vào túi quần rồi ném cho Team bộ mặt nhăn nhó giục cậu nhanh lên.
"Không đi, anh lái xe như ăn cướp."
Người chưa thích ứng được với tốc độ lái xe của Phawin lắc đầu từ chối.
"Chiều tối mày còn tới câu lạc bộ thi đấu? Đằng nào chúng ta chẳng cùng về?"
"Nhưng không phải bằng xe mô tô. Không thích cỗ máy kim loại đó." Team khẳng định lần nữa quyết định của mình.
Phawin thở dài. Lần đầu tiên trong cuộc đời, anh lấy chiếc chìa khoá đứa con cưng yêu dấu từ trong túi quần để lại về chỗ cũ rồi đứng trước mặt đàn em chìa tay ra trong sự khó hiểu của đối phương.
"Khoá xe?" Win làm động tác ra hiệu muốn Team đưa chìa khoá.
"..." Chủ nhân chiếc xe ô tô khựng lại.
"Nhanh!" Win giục thêm lần nữa.
"Ủa xe em, em lái."
"Ngồi ghế phụ khiến anh say xe, mắc ói."
Team trợn mắt, lầm bầm vài câu rồi cũng đồng ý giao chìa khoá xe vào tay người khác. Cậu bực mình vì bản thân phải ngồi ghế phụ trong khi rõ ràng chủ nhân của chiếc xe là cậu ta chứ không phải gã đàn anh này. Thế nhưng rảnh rỗi ngồi không, chẳng phải khó chịu vì đối diện với giao thông ùn tắc, Team lôi điện thoại ra chơi game, khoé môi hạnh phúc tự mình mấp máy. Chớp mắt đã được gã đàn anh thối đưa tới trường, thả trước toà nhà của khoa kinh tế.
"Coi nào, còn được đưa tới trường nha!"
Cô gái tinh nghịch xoay bím tóc mỉm cười, ánh mắt lấp lánh sáng bừng như phát hiện điều thú vị. Vừa mới đây thôi, Manow sém hét toáng lên vì sung sướng khi thấy người bạn thân nhất của mình bước ra khỏi xe. Dù không kịp để ý lái xe là ai, nhưng chỉ cần một cú liếc mắt, cô đã biết, người đó là con trai.
"Xe mình mà."
Team đặt mông ngồi cạnh hai người bạn, đáp lại câu hỏi của Manow. Hôm nay bọn họ có tiết học ở hội trường lớn với tấm bảng rộng và bàn ghế rất dài nên họ có thể tuỳ tiện chọn chỗ ngồi theo ý thích. Giảng viên còn chưa tới, sinh viên đa phần tranh thủ lôi điện thoại ra bấm, đăng nhập mạng xã hội màu xanh quen thuộc, viết vài dòng trạng thái...
Manow nhướng mày "Ái chà, vậy ai lái?"
"Hia Win."
Manow cẩn thận suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Chúa ơi, với đàn anh trong chính câu lạc bộ cơ đấy! Cô nàng vô cùng tự tin vào trực giác của mình, sao có thể bỏ lỡ chuyện hay như vậy.
"Ủa, sao hai người đi cùng nhau?"
Parm nãy giờ ngồi cạnh yên lặng lắng nghe câu chuyện cảm thấy có gì đó không đúng.
"Vì tụi mình cùng ký túc. Mình tầng chín, ảnh tầng mười. Lúc đầu Hia Win muốn mình đi cùng xe mô tô với anh ấy, đương nhiên mình không đồng ý, vậy nên ảnh phải xuống nước và đi ô tô cùng mình."
Cái người mới sáng hôm nay còn khó ở giờ tâm trạng lại vô cùng dễ chịu, suýt nữa quên mới đó trong ô tô, cậu đã thoải mái như thế nào.
Manow và Parm đồng loạt nhìn nhau như có cùng một câu hỏi: Nếu một người không thích đi xe máy và người còn lại không thích lái ô tô, vậy thì tại sao không mỗi người một xe? Hà cớ gì nhất định phải đi chung xe như vậy?
"Mình cũng có câu hỏi Parm? Quan hệ của hai người đến đâu rồi?"
Team đưa màn hình điện thoại tới trước mặt cậu bạn. Bức hình chụp Parm đang đứng nói chuyện với chủ tịch câu lạc bộ bơi, anh Dean, bên cạnh xe ô tô. Nhìn thấy khuôn mặt đứa bạn thân đỏ dần lên, khóe môi cong nhẹ, máu lầy lội của Team nổi lên.
"Tiến triển tốt ha? Trước còn không dám bắt chuyện kia mà."
"Hey!!! Tiến triển cái gì chứ!!"
Parm huých khuỷu tay vào bạn trước khi cậu ta nằm bò ra, gác đầu lên đùi Parm.
"Buồn ngủ chết được."
Parm đảo mắt, dửng dưng chẳng buồn nhúc nhích, chấp nhận để đứa bạn thân chiếm đùi mình làm gối đầu. Câu lôi điện thoại chơi game, miệng lẩm nhẩm theo tiếng nhạc, nhún vai trước sự ồn ào của mấy cô nàng hủ nữ xung quanh, trong khi Manow âm thầm nở một nụ cười cực kỳ tinh quái.
Cô nàng nhảy thuyền.
Manow dám cá, mình chắc chắn phải tới câu lạc bộ bơi thường xuyên hơn để diện kiến Hia của Team mới được.
Nhân tiện, cái đó gọi là trực giác, mà trực giác của cô nàng thì chưa bao giờ sai cả.
Ngay lúc này câu lạc bộ bơi lội đang rất náo nhiệt. Những thành viên không tham gia thi đấu đảm bảo công tác chuẩn bị, sắp xếp đường đua; số khác lập bảng chi tiết ghi thành tích. Ai cũng muốn được đại diện thi đấu với trường Đại học K, bởi đây là cuộc thi được công nhận bởi liên đoàn Bơi lội quốc gia.
Trước câu lạc bộ, căn phòng không phải ở phòng thay đồ cũng không phải khu tủ đựng đồ gắn biển không phận sự miễn vào: chủ tịch, phó chủ tịch, huấn luyện viên và một đàn anh năm tư tóm tắt nhiệm vụ một cách nghiêm túc.
"... Cuối tháng này là ngày Hội trường đúng không?" Huấn luyện viên lật qua lật lại tập tài liệu để đưa ra quyết định.
"Trước hôm đó còn có thêm buổi kiểm tra lần hai nữa." Phawin đánh dấu vào ngày tháng cho mọi người nhìn rõ.
"Chúng ta có ba tuần để luyện tập trước khi cuộc đua với trường Đại học K bắt đầu."
"Thầy sẽ bàn về lịch huấn luyện sau khi có kết quả cụ thể thành tích."
Huấn luyện viên gấp sổ sách, vỗ vai ba chàng trai mỉm cười.
"Xong rồi, mấy đứa chuẩn bị hồ bơi tới đâu rồi?"
"Đợi chút, em ra kiểm tra". Dean lên tiếng nhận nhiệm vụ, nhưng huấn luyện viên lắc đầu.
"Thầy kiểm tra cho. Tụi em cầm tài liệu gửi lên trường, thầy đi trước."
Ông xếp lại tập giấy, thấy ánh mắt ba đứa học trò đồng loạt thở dài liền lắc đầu cười rồi đi ra khỏi phòng họp.
Dean, đội trưởng hơi ngượng nghịu, đưa tay gãi đầu, tay kia đưa phần còn lại của ngân quỹ cho Win, đội phó và cũng là bạn thân của anh kiểm lại. Về phần chi tiết vòng đấu, Dean giao cho Prug, thành viên năm cuối giúp đội sắp xếp.
"Nếu lần này có kết quả tốt, ngân sách của cả đội sẽ được tăng thêm."
Phawin lật đống giấy tờ, lướt một lượt qua con số những hạng mục trên danh sách, vừa lật vừa bấm máy tính với tốc độ chóng mặt khiến hai người còn lại chỉ biết nhìn theo thán phục.
Làm việc với những con số, họ nên để cho chuyên gia.
"Ờ, nói nghe, nếu chúng ta thắng có nên đưa tụi nhỏ đi nghỉ xả hơi một chuyến như phần là phần thưởng không? Tao sẽ nói trước với người nhà tao cho. Phòng khu nghỉ dưỡng Kanchanaburi còn trống, đến đấy chơi khá ổn, không bị mệt. Giá cả hữu nghị."
Lên kế hoạch du lịch, cũng nên để cho Win bao thầu.
Dean rũ mắt ngẫm nghĩ một chút rồi đá chân Win hỏi.
"Vụ đi chơi ở Kanchanaburi, được mang người nhà đi cùng không?"
Mặc dù chưa biết kết quả vòng đấu, họ đã lên kế hoạch trước về món quà cho các thành viên câu lạc bộ.
"Ai là người nhà vậy, quý ngài chủ tịch?"
Vừa được hỏi, Phawin lập tức dừng công việc, anh lấy chiếc bút bi, giả như một cái míc đưa tới trước miệng thằng bạn phỏng vấn.
Dean lập tức phẩy tay "Phiền quá!"
"Em Parm hả?"
Prug cười, một người điềm tĩnh và tốt tính như anh cũng tham gia vào câu chuyện. Anh về phe vị phó chủ tịch tóc vàng, đưa ra gợi ý.
"Số lượng người và phòng nghỉ đang bị lẻ đó, mang thằng nhóc đi là vừa xinh rồi."
"Không, đợi chút. Chi phí của cậu ấy em tự trả."
Mặc dù là chủ tịch của câu lạc bộ, Dean không muốn trở thành kẻ cơ hội.
Prug gật đầu. Anh cầm giấy tờ trên tay phát biểu trúng trọng điểm.
"Rồi, đã thành người yêu chưa?"
"Anh Prug... móa..." Win cười ngặt nghẽo, thích thú khi thấy Dean méo xệch.
"Vẫn chưa anh." Dean vừa đáp, vừa giẫm mạnh vào chân thằng bạn để nó ngắt đi tràng cười ngứa đòn.
"Ô hô, chưa là người yêu, vậy sao tao thấy ảnh hai người tràn ngập Twitter vậy."
Win lấy điện thoại, mở ứng dụng rồi đưa cho đàn anh xem bức hình chụp hai người bọn họ "Xem nào, mày đến đón người ta, rồi chở người ta tới tận khoa".
Prug tươi cười.
"Còn mày thì sao? Sáng nay anh cũng thấy mày đi xe cùng với một đứa em trong câu lạc bộ chúng ta."
"..."
"..."
"Mày nghiêm túc với thằng nhỏ không?"
Dean thôi đùa cợt, thái độ thay đổi, anh nói. "Kỳ thực tao không muốn mày dây dưa với tụi nhỏ trong câu lạc bộ. Đặc biệt là với Team".
Team là thành viên năm nhất, ứng cử viên hàng đầu cho đội tuyển quốc gia. Bản thân cậu ta cũng có mục tiêu được vào đội tuyển, Dean không muốn, tình dục là nguyên nhân phá hoại tương lai của thằng bé.
Phawin đối diện với ánh mắt màu ghi xanh của bạn và ánh mắt nghiêm túc của đàn anh Prug. Cả hai đều đang không hề có ý bỡn cợt, ánh nhìn chăm chú khiến Win thở dài.
"Mày hiểu tao mà Dean? Một khi tao đã hẹn hò với ai, thì với người đó tao thực sự nghiêm túc."
"Nhưng mày luôn cư xử ga lăng với tất cả mọi người, vô tình khiến người ta hi vọng. Bây giờ mày đang quan tâm và chú ý tới Team nhiều hơn những người khác. Nếu mày không có ý gì đặc biệt, đừng tùy tiện làm nó hiểu lầm thêm nữa."
Win liếm bờ môi khô khốc. Anh rũ mắt nhìn tập tài liệu trên tay, chậm rãi nói.
"Tao và Team, thực sự đã có chuyện rồi."
"Hả?"
"Hummm!"
Nghe tới đó, hai mắt đàn anh Prug mở to. Anh vẫn nghĩ Win và Team đang trong giai đoạn thả thính, không ngờ bọn họ đã tiến xa như vậy.
"Nhưng tóm lại, chuyện xảy ra hai đứa là anh tình tôi nguyện. Em không ép buộc cậu nhóc ấy."
Win giơ tay tư thế chuẩn bị né đòn.
"Chưa rõ cảm xúc thực sự của bản thân bây giờ như thế nào, nhưng dám khẳng định, em thích Team không phải vì tụi em đã từng... quan hệ..."
Win vô thức đưa tay xoa ót "Em chỉ biết, cảm xúc đó thực sự rất tốt đẹp. Em muốn biết nhiều hơn về Team, muốn ủng hộ giấc mơ của nó và..."
Win không phải kiểu người dễ dàng bộc bạch chuyện tình cảm cá nhân với người khác, đột ngột bày tỏ một tràng như vậy khiến anh bất giác nóng ran. Anh giả bộ ho khan, giọng nghèn nghẹn.
"... còn tự mình lúc nào cũng bồn chồn không yên. Lo không biết thằng bé có ngủ đủ giấc không? Nó có ăn uống tử tế không hay chỉ ăn snack khoai tây trừ bữa. Cứ lo hết cái này đến cái khác. Lo muốn phát điên lên. Ôiiiii, không nói nữa, anh Prug. Anh nhìn em kiểu đó là ý gì?"
Phawin chạy tới bên cạnh Prug đang tươi cười, càng khiến cho đàn anh cười lớn hơn. Đàn anh thu lượm đống tài liệu bỏ vào cặp trong khi Dean cúi đầu ký tên lên đống giấy tờ. Không cần nhìn cũng biết, thằng bạn anh nói nhiều như vậy là để cố che đi sự xấu hổ mà thôi.
"Mà sao anh Prug biết nhiều về em và Dean vậy?"
Đương nhiên, kẻ như Win không dễ dàng để người khác bắt thóp mình từ một phía. Ngay lập tức, đàn anh năm tư dừng tay, cười tinh quái, động tác làm màu đẩy cặp kính trên sống mũi thẳng như cầu trượt.
"Anh có thể nhìn thấu hồng trần."
"Dean, bạn của Parm dễ thương nhỉ, tên cô bé là gì ta?"
"Manow."
[Bịch.]
Cặp tài liệu từ trên tay Prug rớt bịch xuống sàn, khiến đàn anh vội vàng khom người lượm lại.
"E hèm." Hai đứa đàn em hắng giọng.
Còn anh, càng luống cuống đẩy kính lên, càng không thể nhét lại giấy tờ vào cặp cho đúng cách.
Ông trời ơi, suy cho cùng, bọn họ đều có cùng một mục đích như nhau cả thôi.
(Hội các ông chồng trong truyền thuyết=))
Kết quả của vòng tuyển chọn đúng như mong đợi, thành tích của Team đứng đầu bảng nhờ vào những giấc ngủ yên bình mỗi đêm. Tình trạng lo lắng biến mất, tinh thần của cậu lúc này đang rất vui vẻ, phấn chấn.
"Hôm qua còn mặt mày nhăn nhó, hôm nay đã không khép được mồm rồi nha, thằng nhóc con này."
Phawin tạt xe vào bên lề, buông lời trêu chọc chủ nhân của chiếc xe đang ngồi cạnh ghế lái, trong khi mở cửa kính ô tô gọi phần gà rán.
"Không ăn da nha Hia, gọi phần ức ngon nhất."
"Đòi hỏi."
Mặc dù phàn nàn nhưng Win vẫn gọi đúng theo yêu cầu.
"Ohhh, hôm nay em có thành tích tốt nhất, nên tự thưởng phần mình thích nhất luôn."
Chẳng cần nói, Win cũng đã tự động gọi hai phần lớn nhất cho mỗi người. Xong xuôi, nhận lại một túi gà bự chảng và nước sốt ngon nghẻ.
Team liếc nhìn đàn anh đang bà tám với chủ tiệm, cậu bị thu hút bởi ba lỗ khuyên trên vành tai anh. Nhìn kỹ hơn, một bên tóc có hình vẽ trên đó, nhưng vì tóc đã dài ra nhiều nên hình vẽ cũng đã mờ đi.
Cậu tiến lại gần hơn, đưa tay định sờ lên những hình vẽ nhạt màu thì Win xong việc bất ngờ quay đầu lại. Gương mặt hai người kề sát, cách nhau một hơi thở mỏng manh.
"... Em chỉ định xem hình vẽ... Hia... trên tóc..." Team giật mình lắp bắp.
Phawin nhếch mép, búng vào trán đàn em xua tan bầu không khí gượng gạo.
"Đau!!!"
"Ngốc! Về phòng rồi xem."
Team không nói thêm gì nữa. Khi hai người về tới chung cư, cậu nhanh chóng leo tót lên tầng mười, đứng đợi trước cửa phòng. Chủ nhân của căn hộ 1019 cũng nhanh tay mở khóa.
"Đói đói đói!!!"
"Woyyyy, ngoan ngoãn yên lặng chờ chút đi."
Nhắc tới ăn là thằng nhóc cứng đầu này mất kiên nhẫn. Bởi vì phần nước sốt khó đổ vào trong cốc, anh sợ thằng nhóc làm dây ra ngoài nên Win giành việc này, đuổi Team ra bàn ngồi trước.
[Đột ngột im ắng.]
Khi Phawin quay trở lại anh phát hiện Team đang ngồi tẩn ngẩn ở góc phòng.
"Tính phá gì đó?"
Sự cuồng ăn của Teerayu rốt cuộc vì cái gì mà dừng lại?
"Đây..." Team giơ lên một cây ghi ta "Bám bụi quá, chắc không thể chơi nổi nữa."
Team tự mình lau chùi lớp bụi trên thân đàn, chỉnh lại khuôn nhạc, thử lên một vài nốt dọa Win kinh ngạc.
"Mày biết chơi?"
Team gật đầu. Chỉnh âm xong một lượt, những ngón tay của cậu lướt trên dây đàn.
"Của anh hả?"
"Không, của anh hai."
Đó thực là cây đàn của anh trai Phawin. Khi Wan mới vào đại học, anh nghĩ rằng biết chơi ghi ta sẽ là cách tốt nhất để tán gái, nhưng kết quả, cho tới hết năm tư, anh vẫn chẳng thể kiếm được một cô nào. Vậy nên số phận cây đàn được ném vào tay Win, người không biết chơi dù chỉ là một nốt nhạc.
"Hia biết chơi không?"
"Không biết."
"Hơ, đáng tiếc nha nam thần quốc dân. Em thích bài này na."
Team lắc đầu cười, ngón tay bắt đầu lướt như bay, gảy nên những giai điệu trầm bổng. Cậu không hát lớn, chỉ khe khẽ ngâm nga.
Tối đó, Team không còn bị căng thẳng như mấy ngày trước nên Win cũng không giữ cậu lại ngủ. Trước khi về phòng, cậu mới kịp nói thêm cho anh thông tin về bài hát.
"Ca sĩ hát bài đó là Sin, Hia có thể tìm nó trên mạng."
Phawin lúc này cũng đã thực sự buồn ngủ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại lên Youtube nghiêm túc tìm kiếm bài hát, vận dụng mọi khả năng của trí nhớ về giai điệu còn đọng lại trong đầu suốt từ khi nó vang lên tới giờ. Tìm được rồi, lại thấy giọng ca sĩ bài hát gốc có phần lẻ loi.
Team đại khái chọn một bài hát không hề có dụng ý, nào hay trong tâm trí Phawin nó lại âm thầm ăn sâu bén rễ, khiến suốt đêm anh không sao ngủ được.
Chú thích:
ฉันเป็นใครสำหรับเธอ – Sin [chan pen khai sahrab tur – Sin] || who am I to you – Sin ||
"Em là gì của anh?"
Tựa đề bài hát làm Phawin mất ngủ, cũng rất phù hợp với nội dung của chương truyện nà
Sau khi chén sạch một túi snack khoai tây vị tự nhiên màu vàng cỡ bự, chủ nhân mái tóc vàng óng ả đang buộc búi tó như chiến binh Samurai mút lớp bột gia vị còn dính lại trên đầu ngón tay một cách thèm thuồng rồi tung một cú ném chính xác cái vỏ bao nilon vào thùng rác cạnh đó.
"Mày ăn cái này giống cậu ta luôn?!?"
Dean dời sự chú ý khỏi máy tính bảng, nhấc mắt nhìn thằng bạn thân một cách ngạc nhiên khi thấy Win ném vỏ bao vào thùng rác, vốn dĩ người này không hề thích ăn loại thực phẩm chế biến sẵn như vậy.
"Thi thoảng, vị không tệ."
Lúc này, ngay trước toà nhà Khoa Quản Trị, hai người bọn họ cùng với một nhóm sinh viên khác đang thảo luận về bài báo cáo môn Tài chính quốc tế.
"Lây của thằng Team chắc. Thấy Parm kể thằng nhóc đó ăn thứ này cả ngày được, dù bị mắng nó vẫn không ngừng miệng."
[...]
Ánh mắt của tất cả mọi người trong nhóm thảo luận đổ dồn về một người vừa vô tình lỡ miệng tiết lộ bí mật của bản thân. Dean vẫn thản nhiên vô tư xoay bút cho tới khi nhận ra không khí xung quanh lạnh xuống vài độ. Đôi mắt màu ghi xanh được di truyền từ mẹ anh – người con lai mang hai dòng máu Phương Tây- Á Đông lập tức liếc sang thằng bạn thân nhất. Phawin không giấu được vẻ mặt ngạc nhiên pha lẫn thích thú như vừa nhặt được niềm vui đúng trong lúc nhàm chán này.
"Tiến triển tốt rồi há."
Win đá lông nheo, gật đầu khẳng định với mấy thằng còn lại.
"Cái gì tiến triển?"
Dean dường như vẫn chưa nhận ra mình nói hớ, cau mày hỏi lại.
"Còn cái gì nữa, tất nhiên là quan hệ với em Parm. Gần đây thấy ảnh hai người phủ kín mạng xã hội nha. Cái mới nhất là cái nào nhỉ? Thuỷ cung?!? Phải không?"
"Phiền phức!"
"Uiiiiiii..." Cả đám xung quanh ồ lên.
"Nhanh làm bài đi! Tụi bay không dừng lại tao yêu cầu tụi bay thuyết trình."
Dean làm bộ mặt lạnh đáng sợ, gượng ép thay đổi chủ đề. Anh cũng chẳng thèm để tâm tới thằng bạn thân đang hùa theo những người khác một cách vui vẻ.
"Áaa, thằng quần! Chọn luôn chủ đề đó làm bài thảo luận được không tụi mày!"
Vị phó chủ tịch câu lạc bộ bơi lúc này giữ cây bút trong tay làm micro, đưa tới phía trước Dean. Đáng tiếc, trò đùa của anh không phát huy tác dụng. Đối tượng bị trêu chọc chẳng buồn ừ hử, làm Phawin bất lực đổi chủ đề.
"Phải rồi, tuần tới là ngày hội trường. Thứ bảy này tao với Team sẽ đi mua dụng cụ, sau đó tới câu lạc bộ dựng bảng tin. Giúp tao liên hệ trước với trường na."
"Okay. Tao sẽ xin chỗ trước. Mang hết dụng cụ tới luôn?"
Phawin nhếch mép cười.
"Đi ăn với nhau còn nắm tay em Parm... ôi... Thằng quần!!!"
Lần này, chủ nhân mái tóc vàng ăn trọn một cái bút vào đầu từ vị trí người bạn tốt. Phawin nhăn nhó xoa trán, không quên ném cho Dean một cú lườm sắc lẹm. Dù chưa chính thức được Parm công nhận là bạn trai, Phawin đã cảm thấy ghen tị với gã bạn này muốn chết. Anh tự hỏi liệu có một ngày những món ăn ngon miệng đó tìm được đến cái dạ dày của mình hay không?6
"Rồi sao, mày đang nghe cái gì vậy?"
Dean rũ mắt nhặt lấy một bên tai nghe buông thõng. Anh để ý trong suốt buổi thảo luận, Win đã luôn để một bên tai nghe như thế, mặc dù bình thường, hắn ta không hề có thói quen nghe nhạc.
"Giờ còn nghiện cả nhạc luôn?!?"
Ánh mắt Dean sáng lấp lánh ra chiều đi guốc trong bụng. Phawin giật lại bên tai nghe từ tay Dean, tiếp tục thả hồn theo giai điệu du dương đang vang lên bên tai. Giai điệu này anh nghe đến nỗi thuộc lòng, không những thế còn sở hữu đủ một album cùng loại trong danh sách phát.
Đã bao giờ bạn tò mò, người bạn thầm mến thích nghe thể loại nhạc nào chưa?
Đã bao giờ bạn muốn làm những điều mà người đó thích làm chưa?
Người đàn ông trẻ tiếp tục nhấn nút replay, vẫn là giai điệu bài hát gợi nhớ tới giọng ca quen thuộc của một ai đó đã ăn sâu vào tiềm thức.
Và đã bao giờ... bạn muốn biết suy nghĩ của người đó thông qua giai điệu bài hát mà họ đang nghe?
...
*****
Vì hôm nay là thứ bảy nên cho dù bên trong hay bên ngoài khu trung tâm thương mại cũng đều chật kín những người là người.
Phía sau chiếc xe bán tải bọn họ mượn được từ một người bạn đã chất đầy vật liệu chuẩn bị cho ngày hội trường. Win, Team cùng với một vài thành viên khác trong câu lạc bộ đã lòng vòng ở đây từ sáng sớm. Họ đi khắp các cửa hàng để tìm cho đủ vật liệu mình cần, cửa hàng này không có thì lại lái xe vòng qua cửa hàng khác.
"Chúng ta xong chưa, Hia. Đói muốn chết."
Team vừa lên thay vị trí cầm lái cằn nhằn.
"Đúng rồi, anh Win. Khoảng ba, bốn tiệm nữa là hết rồi đúng không ạ?"
Một thành viên năm hai đi cùng bọn họ từ hàng ghế sau nói với lên.
Win kiểm tra danh sách các món đồ cần mua trên điện thoại một cách cẩn thận để đảm bảo không phải chạy đi chạy lại mua thêm lần nữa. "Ván gỗ, bóng... vật liệu như vậy tạm xong. Đợi chút, còn thiếu đồ ăn vặt."
"Ôiiii, chúng ta ra tới ngoài này rồi, giờ sao mua?" Họ đã tới trung tâm thương mại một lần, giờ sẽ phải quay lại đó lần nữa.
Ơn trời, Băng Cốc đâu đâu cũng có trung tâm mua sắm và cửa hàng tiện lợi. Team bẻ lái, hướng tới siêu thị gần nhất. Đã hai giờ chiều, bọn họ vẫn chưa có gì cho bữa trưa.
"Okay, lỗi của anh vì đã kiểm thiếu, giờ anh đãi snack được chưa? Nhưng không được quá đắt."
Chưa nói dứt câu, mọi người đã kịp lựa xong đồ ăn vặt cho mình. Team đang đẩy chiếc xe hàng chọn một gói khoai tây màu vàng khổng lồ bỏ vào giỏ ngay tắp lự.
"Lại ăn cái này nữa?"
"Anh vừa nói mà, nên đừng càm ràm nữa."
Team quay lại nói với chủ xị rồi đẩy xe hàng tới chỗ mấy thằng bạn đang lựa đồ ăn vặt như mở hội.
Gã đàn anh chỉ biết bất lực lắc đầu. Anh mở điện thoại tính kiểm tra danh sách vật dụng lần nữa thì nghe được tiếng báo tin nhắn trong nhóm chat của anh em trong gia đình mình vang lên.
View: Anh, tuần tới anh về nhà chứ?
Wan Hangcharakee eating and coating at the same time: Tại sao mày chỉ đặc biệt dạy học cho mỗi mình thằng Tee?
View: Rồi sao anh thắc mắc chi vậy? Khi anh Win không ở nhà anh Wan nhắc anh Win hoài luôn.
Winnie the pool: Chưa về được, trường sắp tổ chức "Open House", có chuyện gì không?
Wan Hangcharakee eating and coating at the same time: Khi nào mới có thời gian về dạy thằng Tee?
View: Khum phải! Mẹ khum hỏi chuyện đó. Anh Wan cằn nhằn dạo này anh Win ít về nhà, nên Mẹ hỏi 'có phải anh có bạn gái rồi không?'.
Winnie the pool: Chẳng có gái nào hết trơn.
View: Anh, anh nổi quá trời mà.
Wan Hangcharakee eating and coating at the same time: Là vì nó tốt đến thừa thãi đó.
Winnie the pool: Sao lại cộp mác trai tốt cho em vậy? Tốt điểm nào, thừa thãi điểm vậy anh?
Nếu Win nhớ không nhầm thì Dean cũng luôn cằn nhằn điều giống hệt vậy.
Wan Hangcharakee eating and coating at the same time: Ủa vậy mày không nhớ cái lần mày đối tốt với con gái nhà người ta, rồi lại thân mật với người khác nên ăn trọn cái tát của con bé hay sao?
Phawin ngỡ ngàng. Anh nhớ lại một bữa tiệc xảy ra cách đây khá lâu, là cái lần anh còn loay hoay không biết nên chọn con đường nào cho mình thì gặp Dean, đó là lần anh quyết định nghiêm túc theo đuổi con đường bơi lội.
... Nhưng có liên quan tới cô nàng nào mới được chứ?!?
Winnie the pool: Thực sự không nhớ nổi.
Wan Hangcharakee eating and coating at the same time: Anh đã chứng kiến một cô nàng mắt đẫm lệ hỏi mày "chúng ta là gì của nhau?" nhưng mày chỉ chưng cái bộ mặt tối cổ trả lời rằng "là bạn". Mày đâu có nhận ra người ta hiểu lầm, mày coi cô ấy đặc biệt hơn người khác? Nếu mày không dừng cách cư xử đó lại, anh dám cá sau này mày không chỉ gặp một hai lần tai nạn như vậy nữa đâu?"
Winnie the pool: Là như thế nào anh nói em nghe?
Wan Hangcharakee eating and coating at the same time: Đối xử tốt với tất cả mọi người. Phải nói là "tốt hơn mức bình thường" mới đúng. Thái độ của mày thì không có dứt khoát bao giờ.
View: Về điều này, em công nhận. Chỉ trừ anh đối xử với mọi người trong gia đình mình, còn lại thấy được ai ai cũng đối tốt như nhau.
Người đang bị anh em trêu chọc dường như vẫn không hiểu mình làm như vậy thì có gì sai?
Wan Hangcharakee eating and coating at the same time: Chưa chắc nha Tee, có thể Win chưa gặp được người mà nó thực sự quan tâm. Nó mà tìm được người đó rồi, chắc nó đội người ta lên đầu đó."
"Hia đang làm cái gì đó? Xong chưa?"
Giọng nói và gương mặt sáng bừng của Team đột ngột ló ra trước mắt Win. Xe hàng trong tay cậu đã đầy ắp nào sữa nào snack. Anh thấy cả những món đồ nằm ngoài ngân sách mà thằng nhóc bướng bỉnh này đang giấu dưới những thứ khác trong xe. Thấy gã đàn anh liếc mắt, Team vội vàng nhặt gói snack ưa thích của mình rồi bắt đầu truyền đạo về cái sự ngon lành của nó.
"Loại này ngon lắm đó, Hia. Ít đường, nhìn xem, tốt cho sức khỏe."
Nói đoạn bỏ xuống và tiếp tục thuyết đến gói thứ hai.
"Cái này cho cả câu lạc bộ luôn. Túi lớn vậy ăn sẽ không nhanh hết."
Hừm... nuông chiều hử?!?....
["Mày quá tốt bụng và ga-lăng, vô tình làm người khác hiểu lầm mày có tình ý. Giờ mày quan tâm tới nhóc Team hơn hẳn những người khác. Nếu mày không có ý định nghiêm túc với thằng nhỏ, đừng để nó hiểu lầm."]
Lời Dean nói ngày hôm trước dội lại trong đầu, từng câu từng chữ bất giác làm khóe môi Win cong lên. Nụ cười đó khiến Team giật mình, cậu vã mồ hôi lạnh như thể đang bị ai đó bí mật sờ gáy. Cậu làm động tác che đi món đồ ăn vặt đã được giấu kỹ càng trong chiếc xe hàng mà cậu chắc chắn gã đàn anh không thể phát hiện ra.
"Đi thôi, nhanh còn tính tiền."
Phó chủ tịch câu lạc bộ bơi thở dài. Anh vò đầu đứa trẻ nhiều tật xấu này rồi đẩy cậu tới quầy thu ngân đoạn lấy điện thoại, gõ một dòng tin nhắn trả lời cho gia đình mình trong nhóm chat, kết thúc cuộc trò chuyện trước khi bỏ lại điện thoại vào túi quần.
Winnie the pool: Ờ... đúng như anh Wan nói, nuông chiều tên nhóc đáng thương đó tới tận trời, không thể sống thiếu cậu ta.
Nếu điều đó chưa đủ rõ ràng, vậy thì anh sẽ thể hiện cho nó rõ. Cậu nhóc đó sẽ hiểu lầm đúng không? Vậy thì để cho cậu ta hiểu như vậy từ đầu tới cuối. Anh không biết định nghĩa giữa hai người có phải là 'Yêu' hay chưa, nhưng nếu được hỏi Team đối với anh có đặc biệt hơn những người khác, Phawin không do dự mà khẳng định: cậu nhóc ấy đặc biệt. Và bởi vì cậu nhóc ấy đặc biệt, anh sẽ biến cậu ta thành người đặc biệt nhất. Giai điệu và lời bài hát, Win nghe đi nghe lại tới nỗi thuộc lòng, nó khiến anh nở nụ cười lưu manh. Đôi mắt lấp lánh của Win dừng lại ở bóng lưng đứa đàn em bướng bỉnh, người đã vô tình bất ngờ va phải cuộc đời anh.
Nếu em muốn hiểu tôi, tôi sẽ nói cho em biết. Tôi sẽ không sợ hãi, cho dù câu trả lời có thể mang em xa tôi.
*****
Sáu giờ chiều, trời đang kéo cơn mưa. Sau khi đã đọc sách nhiều giờ đồng hồ, không khí lành lạnh mang theo hơi nước như muốn ru đám sinh viên đang gồng mình chống chọi cơn buồn ngủ. Cho tới khi mùi thơm của món gà bỏ lò và nước sốt me đánh thức một người từ giấc ngủ say. Team dụi mắt, chớp chớp hai hàng mi.
"Chỉ có đồ ăn mới gọi được cậu dậy hả?"
Buổi chiều ngày hôm nay, suốt từ lúc hai giờ, Team tới nhờ Parm dạy kèm, tranh thủ khoảng thời gian bể bơi đóng cửa làm công tác chuẩn bị cho hoạt động của câu lạc bộ Bơi nữ, vậy nên toàn đội của cậu mới tập trung cho việc học hành. Parm chuyển cho Team đĩa ăn, yêu cầu cậu bạn thân đi rửa sạch để dùng cho bữa tối.
Team cười ngoác tới tận mang tai, sung sướng cắm chiếc nĩa vào món ăn bạn cậu đã bày gọn gàng trên đĩa. Mắt cậu sáng bừng khi nhìn thấy món ăn mình đã mong mỏi từ lâu.
"Cậu đúng là nấu được mọi thứ... woyyy!!!"
Khi cắt miếng thịt gà, phần nước sốt sánh mịn sẽ chảy ra, vị chua ngọt thấm đều vào thớ thịt. Team đã từng ăn món này ở một nhà hàng Thuỵ Điển cao cấp ở trung tâm thương mại. Mùi vị của nó ấn tượng tới nỗi cậu phải nài nỉ người bạn tốt là Parm làm lại.
"Món này không khó chế biến lắm đâu."
Parm vừa trả lời vừa xới một đĩa cơm trắng cùng rau xanh đưa cho Team.
"Như vậy đủ ăn chưa? Cậu còn những ba chương nữa, nếu cậu ngủ gật là không học xong đâu."
Suốt học kỳ vừa rồi, giáo viên thường xuyên cho bài kiểm tra đột xuất, vì thế Team phải tự mình đọc sách. Hơn nữa điểm số cũng là một vấn đề lớn đối với cậu. Mặt Team méo xệch nhưng tay vẫn không quên múc từng thìa cơm đưa lên miệng. Cậu biết mình học không giỏi, bản thân là người ưa vận động, nhưng điểm số không thể quá tệ nếu không cậu chết chắc. Từ hồi học cấp hai, điểm số của Team vẫn ở trên mức trung bình, ngoại trừ Anh văn, môn sém chút nữa khiến cậu trượt Đại học.
"Mỗi lần nhìn thấy tiếng Anh là não mình như bị đình trệ vậy."
Team vừa nói vừa nhét một nùi thức ăn vào miệng.
Parm chỉ còn biết thở dài, bản thân Parm học ở nước ngoài từ nhỏ, cậu cũng không phải là chưa thử qua phương pháp sư phạm cơ bản nhất, nhưng sau bao nhiêu ngày nỗ lực giảng bài cho Team, vẫn chẳng có cách nào phát huy hiệu quả. Manow thì đã đầu hàng cả chân lẫn tay chỉ sau hai ngày đầu tiên.
"Thật tình, cậu nên nhờ anh Win kèm đi."
"Hả???" Lời khuyên của Parm làm Team bị nghẹn.
"Anh Win, là anh Win ấy cậu hiểu không hả? Anh Dean nói với mình là ảnh cực kỳ thông minh, ảnh toàn kèm giúp bạn. Biết đâu lại có khả năng trị được cậu."
Team lắc đầu nguầy nguậy khi nghĩ đến mái tóc dài quá mang tai của gã đàn anh. Có nhìn cách nào, con người ấy cũng không phù hợp với việc dạy kèm người khác lấy một chút.
"Không muốn... nhờ gã thối đó dạy mình, không khéo bị chọc tới chết."
Team vừa phản đối vừa gặm thịt gà chỉ để chừa lại một đống xương lổn nhổn, ngay cả phần nước sốt trên đĩa cũng bị cậu ta liếm sạch.
"Anh Win sẽ cười nhạo cậu á?"
Parm vẫn đang chậm rãi dùng phần của mình, mặc dù xuất ăn của cậu chỉ bằng một nửa của Team.
"Oyyyy, cậu không biết gì hết. Gã thối đó thích chọc mình đến phát cáu."
Team tiếp tục lấy thêm miếng thịt gà khác cho vào đĩa.
Parm cười khẽ.
"Cậu không biết đấy thôi. Hôm bữa mình chứng kiến ảnh kèm mấy bạn sinh viên khoá dưới, có vẻ anh ấy rất biết cách giải thích giúp bọn họ nhanh hiểu bài. Cậu lại cùng câu lạc bộ với ảnh, chẳng dễ mở lời nhờ vả hơn sao."
"Tới bước đường cùng hẵng, giờ mình có cậu giúp rồi."
Khi nổi nóng, Team lại được dỗ dành trao đổi bằng một thứ gì khác để cậu hạ nhiệt. Trong suốt quãng thời gian cùng nhau chuẩn bị cho ngày hội Open House, việc này luôn diễn ra. Chính Win chọc Team nổi điên, rồi chính Win sẽ lại mua chuộc cậu bằng đồ ăn, cứ như kiểu vừa đấm vừa xoa vậy.
Giống hệt trẻ con mẫu giao thích trêu ghẹo người mà nó thầm mến...
Bàn tay đang thu dọn bát đĩa trên bàn ăn khẽ siết nhẹ, Team bê chồng đĩa ra bồn rửa. Cậu vò miếng rửa bát cho sủi bọt rồi chầm chầm thoa lên đĩa. Cùng lúc đó cơn mưa cũng rớt xuống, Parm đi tới ban công đóng cửa, ngăn không để nước mưa tạt vào phòng. Chủ nhân của căn hộ nhỏ vươn tay lấy điều khiển, mở ngẫu nhiên một bài hát như một thói quen cậu luôn luôn làm mỗi khi trời đổ mưa.
Hai người bạn tâm tư tương thông, gu âm nhạc cũng không có phần khác biệt.
"Parm... Cậu nghĩ tình yêu là gì?"
Parm đang cuộn tròn trên sô pha, ngẩng đầu nhìn người bạn vẫn đang đứng chôn chân ở bồn rửa bát nghi hoặc hỏi lại: "Ý cậu là sao?"
"Ý mình là, điều gì khiến cậu tin tưởng thứ tình cảm nào đó là tình yêu?"
Team đặt chiếc đĩa sạch sẽ lên giàn bát, không dám quay đầu đối diện với ánh mắt của Parm.
Chủ nhân căn hộ nở một nụ cười dịu dàng, cậu ngồi dậy tiến lại gần người bạn thân nhất đang trong trạng thái lo âu.
"Có lẽ là cảm giác..."
Cậu nhóc đứng bên cạnh Team, ngả người dựa ra sau nhìn thẳng vào mắt người đối diện bộc bạch.
"Cảm giác người đó đặc biệt hơn tất cả mọi người, cảm giác hạnh phúc khi thấy nụ cười của người đó, cảm thấy vui khi được ở bên cạnh họ, đôi khi là muốn làm điều gì đó thật đặc biệt, chỉ dành riêng cho người đó mà thôi."
"Giống như việc cậu làm Lookchub hình ngôi sao cho mỗi mình anh Dean? Như thế có tính là đặc biệt hơn tất cả mọi người?" Team chớp thời cơ khiến cả người Parm đỏ ửng.
"Cậu còn nghe không đấy?" Parm nghiêm khắc chấn chỉnh.
"Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng những gì cậu vừa nói, làm sao để phân biệt chúng với tình bạn? Ví dụ, mình muốn ở bên cạnh cậu vì bên cậu rất thoải mái. Cậu thích nấu ăn còn mình thích đồ ăn chết mẹ."
Parm xoay người dựa vào bàn bếp.
"Tất nhiên, chúng đâu có giống nhau. Bởi vì tình bạn không có cái cảm giác gọi là ham muốn chiếm hữu."
Team mở to hai mắt, không nghĩ những lời này lại được nghe từ miệng đứa bạn ngây thơ như Parm.
"Mình làm đồ ăn cho cậu và Manow vì mình yêu quý hai người như những người bạn. Nhưng mình không ham muốn chiếm hai người cho riêng mình. Nhưng với anh Dean thì khác..."
Nói tới đây, mặt Parm lại càng đỏ.
Team mỉm cười hài lòng, cậu cúi đầu ghé vào vành tai ửng hồng của bạn thì thầm.
"Như những gì cậu làm cho riêng anh Dean là bởi cậu muốn chiếm hữu anh ấy cho riêng mình hả?"
Parm mím môi.
"Mình là con trai mà? Khi yêu một ai, mình sẽ cố gắng tìm cách tiếp cận người đó chứ, đâu thể cứ đứng đó chờ anh ấy tiến lại gần mình."
Người nghe cố gắng nín cười.
"Ôiiiii, cậu dụ dỗ người ta! Chỉ với điều này thôi anh Dean đã hết đường chạy thoát rồi!!!"
"Teammmmm!!!"
Chọc Parm cuối cùng khiến Team bật cười, cậu túm lấy người bạn tốt, vật lộn đùa nghịch một hồi. Bầu không khí ngường ngượng hai người tâm sự khi nãy biến mất, trái tim nặng trĩu của Team đã được giải tỏa một cách nhẹ nhàng, trong phòng chỉ còn lại tràng tiếng cười đùa của cả hai.
"Thôi thôi!!! Đi về học bài!!!!"
*****
Cửa hàng tiện lợi lúc mười một giờ đêm vô cùng vắng vẻ lại khiến vị khách muộn tới kiếm đồ ăn có thể thoải mái mua sắm hơn. Cậu nhóc trong trang phục áo phông, quần ngố cúi xuống nhìn những món đồ mình đã chọn ở trong giỏ hàng: cơm, bánh mì, sữa tươi, sữa chua, ba bình nước suối và cuối cùng là vài gói snack có thể khiến cậu phát tướng.
Sau khi bị chủ nhà đuổi cổ, Team một mình vừa ngồi đọc sách vừa hát vu vơ. Cậu không nghĩ Parm lại xấu hổ tới mức tống cậu về nhà tự học. Chín giờ tối, cái dạ dày của Team lại ùng ục biểu tình, có lẽ vì bộ não của cậu hôm nay tốn quá nhiều năng lượng cho việc học tập.
Tất nhiên món đồ ăn vặt mang tên nack khoai Tây vị tự nhiên là thứ không thể thiếu. Team đã lấy một gói và đang tiếp tục vươn tay đến gói thứ hai, rồi đến gói thứ ba được ném vào giỏ hàng mặc dù cậu cũng đang cảm thấy có lỗi với chính cơ thể mình.
Nếu gã đàn anh thối mà thấy, chắc sẽ tức điên.
Hai bàn tay Team nắm chặt lấy quai giỏ, cậu cảm thấy tệ vì người nào đó luôn cằn nhằn về việc thứ đồ ăn vặt này nhiều chất phụ gia ra sao.
"Mày định bỏ mặc cho cơ thể phát tướng phải không?"
Team đứng chết chân khi giọng nói trầm khàn thì thầm bên tai, gần tới nỗi cậu có thể cảm nhận được hơi nở nóng hổi của người này phả vào sau gáy.
Hai mắt cậu trợn tròn, hốt hoảng rống to.
"Hiaaaaaaaa!!!!!"
To tới nỗi nhân viên siêu thị thất thần chạy tới xem chuyện gì vừa xảy ra.
"Có vấn đề gì không quý khách?!?"
"Dạ không, thằng nhóc này giật mình thôi."
Phawin lập tức chắp hai tay vái tạ lỗi. Anh đang trên đường về Ký túc xá, chợt thấy đói nên ghé vào cửa hàng tiện lợi kiếm chút đồ ăn. Nhìn đống đồ cậu nhóc này đang xách trên tay, Win cảm thấy bất lực ghê gớm. Anh đã nói ra rả về việc hạn chế ăn đồ chế biến sẵn, nhưng cậu ta vẫn không ngừng được việc tống món nack kia vào miệng.
"Con mẹ nó, Hia. Hết hồn!"
Team xoa lồng ngực chấn an bản thân rồi nhìn lên người bên cạnh.
"Giờ này vẫn chưa ngủ? Tính mua đồ ăn đêm hả?"
"Em học. Giáo viên đang ráo riết kiểm tra trắc nghiệm ngẫu nhiên."
Chủ nhân mái tóc búi tó nhăn trán "Môn gì?"
"Tiếng anh, chẳng hiểu gì hết trơn. Em không giỏi môn này. Parm và Manow bỏ rơi em, họ hết cách để kèm giúp, giờ phải tự mình vật lộn đây."
Phawin nắm chiếc giỏ nặng trĩu vì ba chai nước từ tay Team chuyển sang tay mình, tay còn lại dịu dàng xoa đầu cậu nhóc nói "Anh trả tiền."
Suốt quãng đường từ cửa hàng tiện lợi về tới thang máy, Team liên tục nhìn người đi bên cạnh mình bằng ánh mắt khó tin. Cậu luôn bị người này trêu chọc nên giờ đang hoang mang không biết hành động vừa rồi là nghiêm túc hay là một trò đùa.
"Điểm tiếng anh bao nhiêu?"
"Năm..." Team thiếu tự tin nhỏ giọng đáp.
Đôi mắt sắc bén của Win nheo lại vì sự lúng túng đó "Năm trên mấy?" anh hi vọng thang điểm tối đa của nó là mười.
"... Trên ba mươi." Câu trả lời này thậm chí còn nhỏ hơn nữa.
Phawin lảo đảo ngửa đầu nhìn trần thang máy.
"Chết tiệt Team, mày nhận học bổng thể thao đó Team. Điểm số lần này dưới mức quy định, học bổng sẽ bị cắt biết không... woyyyy."
"Biết, vậy nên em đang cày như trâu đây."
Sau khi bị mắng một hồi, Team chỉ còn cách bấm bụng lầm bầm.
Ngay khi cửa thang máy vừa bật mở, Team xoay người chắp tay cám ơn gã đàn anh vừa trả tiền ăn cho mình rồi vội vàng xoay người về phòng, trong lòng chán nản. Nhưng khi chuẩn bị khép cửa bàn tay cậu bị một bàn tay khác kéo lại. Win đã đi theo cậu về tới đây lúc nào không hay.
"Hia, chuyện gì vậy?!?"
Phawin đá lông nheo.
"Anh dạy mày."
Team nhìn chằm chằm gã đàn anh từ đầu tới chân.
"Anh ấy hả? Dạy kèm?"
"Ờ, là mày không biết thôi? Chủ tịch danh dự của câu lạc bộ còn để nghị anh dạy kèm. Gia sư hàng đầu lọt vào top tìm kiếm trên mạng là anh na... woyyyy."
Mà giờ chính cái người được vinh danh đó đang đứng đây, rao bán mình cho cậu.
"Vậy... Anh tính công như thế nào? Đừng nói là miễn phí, em không tin."
Phawin ngẩn tò te. Rõ ràng anh không có chút suy nghĩ nào về việc lấy phí, chỉ đơn giản là lo lắng cho thằng nhóc chết tiệt này, nhưng cậu ta đã dám vẽ đường thì có cớ gì Phawin không dám chạy.
"..."
Đôi môi của anh đặt lên trán người đối diện, Win có thể cảm nhận được cả người cậu nhóc ấy đang co rúm, hơi thở vì thế cũng tạm dừng. Xúc cảm dịu dàng trên làn da ấm áp khiến trái tim cả hai trở nên loạn nhịp, kích thích hơn cả những đụng chạm thể xác, kích thích hơn cả những nụ hôn quấn quýt mà họ đã từng có với nhau.
"Học phí... anh nghĩ là sẽ tính theo cách này."
Team mím môi, đưa tay xoa trán. Đứng trên quan điểm của cậu mà nói, bị hôn vào trán như vậy thật sự tổn hại tới sức khỏe, nó khiến tim cậu đập như gõ trống, thiếu điều phá tan lồng ngực phi ra. Nhưng cậu lại không muốn hiểu lầm hành động này, cũng không muốn cứ nghĩ mãi về người này như thế.
"Thường... với ai cũng dùng cách này để tính học phí sao?"
Phawin chẹp miệng, lấy can đảm trả lời.
"Bình thường, dạy miễn phí."- Anh nhìn thẳng vào mắt đối phương thì thầm- "Chỉ có mày là người anh yêu cầu trả công theo cách này."
"... Lý do là gì?"
Vì em người duy nhất anh muốn cùng nhau làm những điều đặc biệt...
"Vì mày..."
Vì em người duy nhất anh không muốn buông tay.
"... là ngoại lệ của anh."
Chú thích:
ý câu nói của Win: tâm trạng con người ảnh hưởng bởi cái dạ dày, khi đói dễ cáu bẳn, khi no rồi tính tình sẽ dễ chịu hơn. Win muốn so sánh mặc dù Dean ăn toàn đồ ngon Parm làm nhưng đối với mình vẫn khó ở như thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro